Hoàng Hiên vui vẻ trong phút chốc rồi chợt tắt.
Khuôn mặt trở nên lạnh lùng khi anh nhìn thấy tấm hình trên bàn.
Anh giờ đây cũng đang muốn che giấu Kim Hạ điều gì đó.
Anh liền cầm tấm ảnh lên nhìn và rồi liền thở dài một tiếng.
Hoàng Hiên cất tấm hình vào trong nơi tủ khóa lại để tránh ai đó tìm thấy.
Kim Hạ lúc này vội vàng chạy xuống bàn ăn ngồi xuống nhặt vội gì đó ăn để chữa cái bệnh xấu hổ đi.
Cô cũng quên luôn chuyện tấm hình vừa rồi.
Lúc Hoàng Hiên xuống ngồi ăn cùng, cô cũng vội vàng mà nuốt chửng thức ăn cho xong chuyện rồi về phòng.
Hoàng Hiên cũng chỉ biết cười trừ vì cô!
Sáng sớm hôm nay sắc trời có chút u ám hơn mọi ngày! Hôm nay trời đổ mưa to! Kim Hạ giờ này vẫn còn ngủ nướng chưa dậy! Trên khuôn mặt của Kim Hạ lúc này đang toát lên có chút gì đó đáng sợ.
Cô lại mơ rồi! Giấc mơ đáng sợ lần trước lại lặp lại.
Người phụ nữ mặc váy trắng ấy rốt cuộc là ai? Nhưng lần này thì khác cô thấy được phía gần vụ tai nạn ấy là chiếc xe màu đen khác.
Bước xuống xe cô nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn mặc đồ rất lịch sự.
Anh ta đứng ngay đó nhìn vào người phụ nữ đang chảy máu, kêu la trong đau đớn.
" Cứu tôi!"
Anh nở một nụ cười đầy ớn lạnh như một kẻ sát nhân.
Phút chốc khuôn mặt đáng sợ ấy quay qua nhìn thẳng vào cô khiến cô giật mình mà la hét tỉnh dậy.
Khuôn mặt cô như méo mó vì sợ hãi.
Từng giọt mồ hôi toát ra chảy rớt xuống khuôn mặt xinh đẹp có chút nhợt nhạt.
" Người đàn ông đó rốt cuộc là thế nào? Mình phải tìm hiểu chuyện này! Vì nó liên quan tới cái chết kiếp trước của mình nữa!" Kim Hạ lầm bầm trong miệng dù vẫn còn có chút lo sợ.
Kim Hạ bước xuống giường đầu cô có chút hơi choáng váng.
Nghe tiếng mưa rơi rả rích cô lại thấy trong lòng trở nên trống rỗng.
Cô không biết liệu cái chết kiếp trước của cô có liên quan gì tới Kim Hạ mà cô lại thay thế cô ấy để chịu những đau đớn này.
Cô quyết định phải đi tìm hiểu ngay bây giờ!
-" Cô Trần à, Cháu phải ra ngoài có chút việc! Cháu sẽ về sớm ạ! Nếu anh Hoàng Hiên có hỏi cứ nói cháu đang ngủ ạ!" Kim Hạ dặn dò cô Trần.
-" Hạ tiểu thư còn yếu mà ngoài trời đang mưa to cô đi giờ có chút không thỏa!" Cô Trần lo lắng nói.
-" Không sao đâu ạ! Cháu đã nhờ quản lý Tô chở cháu đi rồi ạ! Có gì cô cứ liên lạc với chú ấy nhé!" Kim Hạ vỗ về rồi quay bước lên xe đi luôn.
Theo cô tìm kiếm được đúng như cô đoán thì có Học Viện Âm nhạc Thiên Phú ở Thành phố S này.
Vậy nên bây giờ cô sẽ đến đó để hỏi về chính cô Phi Tiểu Hạ.
-" Chú Tô cho cháu tới Học Viện Âm nhạc Thiên Phú ạ!"
-" Vâng, thưa Hạ tiểu thư!"
Ngồi trên xe, Kim Hạ bỗng dưng nhớ về kiếp trước đầy vất vả, đau khổ của mình.
Cô vốn là một cô nhi không cha không mẹ.
Năm cô 5 tuổi cô được nhận nuôi vào gia đình cũng không được khá giả gì.
Đã vậy cô còn bị họ chà đạp, đánh đập, bỏ đói khi họ tức giận vì chuyện gì đó.
Cô cũng chỉ biết nhẫn nhịn chờ khi lớn lên cô có thể thoát khỏi họ.
Phi Tiểu Hạ năm ấy 19 tuổi đã nhờ vào sự tập luyện chăm chỉ mà cô đổ thủ khoa Hát của Học Viên Âm nhạc Thiên Phú.
Vì được thủ khoa mà cô được miễn học