Cái hầu bao tự may màu hồng nhạt, trên có thêu hình một trong hai con vịt uyên ương.
Thật ra nhìn thoáng qua là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng Di Nguyệt thấy nó bất thường là bởi nàng có được kí ức của tiền kiếp.
Vịt uyên ương thường có một đôi, mà trên cái hầu bao kia lại chỉ có một con, tức là có một nam nhân khác giữ con còn lại.
Cách thêu này phổ biến trong dân gian trước, ước chừng vài năm nữa mới dần xuất hiện trong kinh thành.
Mà nha hoàn này nguyên quán ở phía xa kinh thành.
Rất có thể…
“Ngươi, theo ta qua đây một lát.” Di Nguyệt quay người bước vào một phòng gần đấy nhưng lại không cho vệ quân theo sau.
Thấy hai tên lính có vẻ phân vân, nàng thở dài: “Để một nha hoàn khác vào với ta là được.
Các ngươi vào, không tiện.”
Hai tên lính xin tuân mệnh, đứng ở ngoài cửa canh, tùy thời đều có thể xông vào trong ứng cứu.
Bên trong chỉ có Di Nguyệt, nha hoàn kia và một nha hoàn khác đứng cách một tấm rèm.
Nàng nhìn nàng ta, nhàn nhạt mở miệng: “Cởi áo ngoài xuống.”
Nàng ta giật thót mình, hơi kháng nghị nhìn nàng.
Di Nguyệt cau mày, hạ giọng: “Ta bảo cởi áo ngoài xuống.”
“Công chúa… chuyện này...!nô tỳ…”
“Ta bảo hai tên lính ở ngoài đã là nhân nhượng cho ngươi rồi.” Di Nguyệt lúc này hoàn toàn nghiêm túc, dáng vẻ vừa có nét của uy nghi của Quang Thuận đế vừa có nét điềm tĩnh của Lý hoàng hậu.
Nha hoàn kia hoảng quá, vội kéo áo ngoài xuống, để lộ bả vai trắng với vài vết xanh đỏ.
Gương mặt nàng ta ửng đỏ, nhưng rồi như lại nghĩ Di Nguyệt sẽ không biết nên cũng thẳng lưng hơn một chút.
“Hắn là lính ở đội nào?” Di Nguyệt hỏi.
Quả nhiên nàng đoán không sai.
Kẻ đó là người trong cung.
Vì nguyên quán của nàng ta khá xa nên Hoa phi không thể vươn tay tới.
Nàng ta cũng không có muội muội hay người thân trong cung.
Là tiền vàng thì cũng không thể.
Vậy chỉ có thể là tình nhân của nàng ta ở hoàng thành này.
Mà tình nhân ở hoàng thành sao lại có thể không lén lút có mặt gặp nhau?
Nàng ta cứng đờ cả người, vội quỳ sụp xuống, vái lạy: “Công chúa, xin công chúa tha tội.
Nô tỳ… Nô tỳ không biết gì hết…”
“Trả lời ta.
Hắn ở đội nào? Hoặc… ngươi có thể giải thích mọi chuyện.” Di Nguyệt cũng mơ hồ đoán ra được phần nào rồi.
Nha hoàn kia chột dạ vội đem hết mọi chuyện khai ra: “Bẩm… hắn ta cùng quê với nô tỳ, là… là quân đi tuần ngoại thành.
Chuyện… chuyện công chúa nói… thần thiếp… thần thiếp không biết gì hết…”
“Nói dối.
Hay… ngươi muốn ta trực tiếp tìm hắn ta? Để ta đoán nhé? Hắn đang giữ một cái hầu bao thêu một con vịt uyên ương, đúng chứ?” Di Nguyệt lại gần nàng ta, học theo dáng vẻ của những bậc chủ tử quyền lực trong cung mà nâng cằm nàng ta lên, mắt phượng ẩn chứa ý cười: “Ta nói… có đúng không?”
Mặt nàng ta đã trắng bệch như gặp quỷ, lại vội dập dầu đến ứa cả máu, vừa khóc vừa nói: “Xin công chúa