Di Nguyệt chỉ cần nghe tới hai chữ “danh dự” là đã hiểu ra.
Thanh Ân là muốn nhắc nhở nàng muốn làm gì cũng cần chú ý tới thể diện của hoàng tộc.
Nếu nàng muốn vạch mặt Hiền phi trong lúc có văn võ bá quan ở đó, mặc dù có thể thành công hạ nhục Hiền phi, chặt đứt con đường thăng tiến của Tam hoàng tử, làm nhà ngoại của nàng ta lao đao nhưng lại chẳng khác nào vả thẳng một bạt tai vào mặt phụ hoàng nàng.
Phi tử gian díu với người khác, đội cho hoàng đế một cái mũ xanh, hơn nữa chuyện này còn bị công chúa mà hoàng đế yêu thương nhất vạch trần trước mặt mọi người.
Nghĩ thế nào cũng không tốt cho cả phụ hoàng và nàng.
“Muội hiểu rồi.
Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở.” Di Nguyệt mỉm cười.
Thanh Ân biết nàng đã hiểu nên cũng không nói thêm gì nữa, dặn dò thêm đôi ba câu rồi cũng quay về cung của mình.
Di Nguyệt nghĩ ngợi một lúc, sau đó nói với Xuân Thi: “Gọi Hạ Hạ tới gặp ta.”
Sau khi về Dạ Tinh cung, Hạ Hạ tới gặp nàng.
Di Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Dạo này A Kiều có còn đem thư đưa cho em không? Có tiến triển gì mới không?”
“Bẩm công chúa.
Tình lang của Hiền phi gửi thư nhiều lần nói muốn gặp ái nữ trước khi phải đi xa một thời gian, Hiền phi có vẻ lưỡng lự nhưng chắc là sắp đồng ý đấy ạ.”
“Nói với A Kiều thúc giục nàng ta một chút, sau đó báo ngày giờ hẹn cho ta biết.” Di Nguyệt dặn dò.
Hạ Uyển hiểu rõ sau đó nhanh chóng đi làm ngay.
Chỉ hai ngày sau, nàng liền có được kết quả mình muốn.
“Bẩm công chúa, ngay hai ngày trước tiệc đầy tháng của Thập công chúa, Tự Đằng (tên nhân tình của Hiền Phi) sẽ trà trộn vào nhóm nữ quyến nhà ngoại của nương nương để vào cung.
Họ sẽ gặp nhau ở Vong Xuyên cung nằm gần lãnh cung.
Hiền phi sẽ cho người bế Thập công chúa ra gặp.”
“Thật là to gan.” Di Nguyệt thở dài, thầm than.
Hiền phi ơi là Hiền phi, sao ngươi lại khờ như thế? Những ngày cận lễ tiệc, việc canh phòng đặc biệt cẩn mật.
Gần lãnh cung thì sao? Cứ độ một thời gian là lại có tuần binh đi ngang qua.
Ấy là chưa kể đến mấy đôi nô tỳ, thị vệ thường xuyên chọn nơi vắng vẻ để tình tứ.
Nàng ta to gan tới thế ư?
“Công chúa, vậy tiếp theo ta làm thế nào?” Hạ Uyển hỏi.
“Em thu thập hết toàn bộ thư từ giao cho ta.
Còn Xuân Thi, chuyện ở thái y viện cũng tìm ra nha hoàn đó đi.” Di Nguyệt phân phó.
Mọi thứ đã sẵn sàng, giờ việc còn lại là chuẩn bị và chờ đợi.
Muốn để Quang Thuận đế theo ý nàng, trước hết phải tạo thêm lòng nghi ngờ.
Mà để tránh đánh rắn động cỏ, thời gian nàng ở riêng cùng phụ hoàng và mẫu hậu là thời gian thích hợp nhất.
Tối hôm đó, Di Nguyệt ở lại Trường Xuân cung chứ không về Dạ Tinh cung.
Sau giờ ăn, nàng vừa tập viết