Chuyện của Hiền phi thật sự đã gây náo động trong suốt một thời gian dài, nhưng lại không dài như Di Nguyệt vẫn tưởng.
Tam hoàng tử Tống Khải Trạch sau việc này đã chủ động xin đi trấn giữ biên ải phía Đông giáp với nước Thục.
Quang Thuận đế cũng nhìn hắn không thuận mắt nữa nên cho một ít binh lính, phong Tĩnh vương.
Tất nhiên là ông còn đặt thêm tai mắt giám sát mới an tâm.
Như vậy, mối lo lớn nhất của nàng, cứ thế đã được giải quyết gần hết.
Thế nhưng, Tống Khải Trạch chưa đi được bao lâu thì lại nổi lên loạn lạc, mà loạn này nằm từ phương Bắc.
“A Nguyệt, muội sao vậy?” Tuệ Nhi hỏi, đưa cho nàng một miếng bánh quế hoa.
Di Nguyệt lại rầu rĩ thở dài không đáp.
“A Nguyệt còn nhỏ vậy mà đã lo chuyện triều chính rồi sao? Có phải là chuyện ở biên cương làm muội lo lắng không?” Thanh Ân tinh ý hỏi.
Di Nguyệt gật đầu.
Tuệ Nhi hơi chút kinh ngạc.
Chuyện biên cương loạn lạc trên dưới hậu cung ít nhiều cũng biết, song phần lớn đều cho rằng đây không phải việc của họ.
Nữ nhi khuê phòng thì chỉ nên an ổn ở hậu trạch, quan tâm mấy chuyện đó làm gì cơ chứ? Có quan tâm cũng chẳng làm được gì.
“Muội đừng lo.
Phía Bắc ta giáp với Lạc quốc, cách dãy núi Cấm rất hiểm trở.
Việc quân số của bon chúng vượt qua được núi Cấm để tấn công Vệ quốc chúng ta đã vô cùng khó khăn, quân số có khi thiệt hại hơn nửa.” Tuệ Nhi tưởng nàng lần đầu nghe về chiến tranh nên lo sợ, ân cần giải thích.
“Dù cho có vượt qua được núi Cấm cũng rất khó tiếp cận kinh thành, chúng ta đang ở nơi vô cùng an toàn.”
“Mà với tình trạng của Lạc quốc thì không thể nào tấn công tới kinh thành được.
Lạc quốc lúc trước hưng thịnh, nhưng mấy đời quân vương gần đây đều ăn chơi sa đọa, có tham vọng mà lại không có đầu óc, chỉ giỏi nghe lời nịnh thần, muốn bành trướng thế lực mà thôi.
Nghe đâu, lần đánh này cũng không hề có sự chuẩn bị trước.” Thanh Ân nói tiếp.
Di Nguyệt gật gù.
Thật ra mấy chuyện này nàng hiểu, quân phản loạn này rất nhanh sẽ bị dẹp yên.
Chỉ có điều…
Đây chính là bắt đầu cho chuỗi sự kiện đau thương còn lại.
Thái tử ca ca phải đưa quân đi dẹp ngoại xâm, hoàng hậu và thập tam hoàng tử lên chùa cầu an, sau đó…
Mặc dù Hiền phi đã không còn, nhà mẹ đẻ nàng ta cũng đã suy sụp, song không thể chắc chắn rằng phe nội phản sẽ ngoan ngoãn.
Di Nguyệt hoàn toàn không biết được việc Hiền phi bại lộ có làm bọn chúng kinh sợ hay không, hay vẫn muốn ra tay.
Hơn nữa, việc đám người ám hại thập tam ca vốn dĩ là cướp, chỉ là có móc nối với Hiền phi.
Rất nhanh sau, chuyện nàng vẫn hằng lo lắng đã tới.
“Em nói… ca ca phải xuất chinh sao?” Nghe tin từ Hạ Uyển, Di Nguyệt không bất ngờ nhưng trong mắt vẫn không giấu được hoang mang.
“Vâng.
Vì quan thần dâng tấu sớ quá nhiều, thêm nữa còn vì muốn củng cố