Kim Ngọc Kỳ Ngoại

An Thành Quận Chúa


trước sau

Biên tập: Ginny.

Diệp Trọng Cẩm vẫn còn cầm ngọc bội, hai tay run rẩy, đôi mắt đen láy dán chặt vào miếng ngọc, rồi lại mơ màng không rõ mình đang nhìn cái gì.

Nếu nói ngọc này là vật hoàn cố chủ, như vậy… có lẽ nào đến một ngày nào đó, y cũng phải vật hoàn nguyên chủ hay chăng?

Lúc trước Diệp Trọng Cẩm cũng nghi ngờ không ít lần, vì sao điểm tâm Cố Sâm mang đến đều là những thứ đời trước mình thích nhất, cả việc thân mật với mình cũng quá giới hạn, Cố Sâm xưa nay rất ghét trẻ con, cớ sao lại đối xử đặc biệt với mình như vậy, còn cả chuyện đổi thư đồng bên cạnh thành Mạc Hoài Hiên, từng chuyện từng chuyện khiến y trăm mối ngổn ngang không cách gì giải thích được, ngày hôm nay đều đã có đáp án cả rồi.

Người nọ có ký ức của đời trước.

Chính vì mang theo ký ức của đời trước cho nên mới nắm rõ khẩu vị của mình, mới đối xử đặc biệt với mình, cũng vì có ký ức của đời trước nên đã sớm ngày khống chế Mạc Hoài Hiên, để người này không có cơ hội thương tổn Cố Du được nữa.

Nếu là Cố Sâm mang ký ức của đời trước, tất cả đã có câu trả lời. Với lòng dạ của người nọ muốn tìm ai thì kẻ đó có thể trốn được ư? Đừng nói là trốn trong tướng phủ, cho dù y trốn đến tận hoang sơn dã lĩnh thì cũng có ngày bị bắt trở lại lòng bàn tay của người nọ mà thôi.

Người nọ vẫn luôn bản lĩnh như vậy, luôn khiến cho người ta bất giác tin rằng hắn không gì là không làm được.

Mấy tháng trước thái tử điện hạ giá lâm tướng phủ, triệu kiến một đứa trẻ ba tuổi là y, hôm ấy giữa tiếng đàn đứt quãng không thành điệu, y gặp một Cố Sâm tám tuổi, người nọ ôm y lên đùi, cười trêu y suýt chút đã thành thái tử phi của người nọ. Có lẽ từ khoảnh khắc ấy, người nọ đã nhìn thấu cả rồi, chỉ có y là ngây ngốc không phát giác.

Tiểu tư trong viện hối hả chạy vào, báo rằng thái tử điện hạ cho người đến muốn mang bạch lộc đi.

Diệp Trọng Cẩm chớp mắt, có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, tiểu tư lặp lại lần nữa: “Tiểu chủ tử, vừa nãy thái tử điện hạ sai người đến chuồng nuôi bạch lộc, nói muốn mang bạch lộc đi, người trông nom bạch lộc không rõ thực hư nên đã cản lại, tiểu chủ tử xem, chúng ta nên xử trí chuyện này thế nào?”

Vừa nói gã vừa lén nhìn Diệp Trọng Huy cũng có mặt trong phòng, hiển nhiên cảm thấy một đứa trẻ ba bốn tuổi không thể quyết định chuyện lớn thế này.

Diệp Trọng Cẩm siết chặt miếng ngọc trong tay, hơi lạnh của ngọc lan ra giúp y dần tỉnh táo, một lúc sau, y gật đầu phân phó: “Để họ mang đi đi, lòng bạch lộc cũng muốn đi mà, chúng ta hà tất ép buộc nó ở lại… Hiếm khi được thái tử điện hạ khai ân.”

Bạch lộc không phải y, Cố Sâm có thể dễ dàng thả nó trở về với nơi nó muốn, còn y… đã định đời đời kiếp kiếp không thể thoát được rồi.

Tiểu tư vâng dạ lui xuống.

Diệp Trọng Huy nhướng mày nhìn đệ đệ: “A Cẩm sao vậy? Thường nghe ngọc thạch có linh tính, đừng nói A Cẩm bị miếng đá này câu mất hồn rồi?”

Nha hoàn và ma ma trong phòng nghe vậy mặt tái không còn hột máu, ngọc bội do thái tử điện hạ ban tặng, trên thân còn khắc long văn của hoàng gia, tôn quý cỡ nào không nói cũng rõ, đại thiếu gia thế mà lại nói đó chỉ là miếng đá vụn, cho dù đại thiếu gia dám nói, hạ nhân bọn họ cũng không có mạng để nghe.

Diệp Trọng Huy thấy dáng vẻ căng thẳng của đám người chung quanh chỉ thầm cười nhạt, chỉ bằng một miếng đá đã dọa đệ đệ mình thất hồn lạc phách, hạ nhân chung quanh cũng kinh sợ như vậy, Cố Sâm này quả nhiên thủ đoạn.

Diệp Trọng Cẩm quay sang nhìn vào mắt huynh trưởng mình, mềm giọng nói: “Ca ca, A Cẩm muốn đến Thành vương phủ dự yến, ca ca có cách nào đưa A Cẩm đi không?”

Y lúc này chỉ muốn biết, Cố Sâm hoàn toàn nhận ra y hay mới chỉ nghi ngờ phỏng đoán.

Diệp Trọng Huy trầm mặc một lúc, cuối cùng đành chịu thua trước ánh mắt khẩn cầu của đệ đệ, hắng giọng đáp: “Thật ra Thành vương có sai người đưa thiếp mời tới phủ, xưa nay mấy dạng yến tiệc thế này phụ thân luôn từ chối, nếu A Cẩm muốn đi, chỉ còn cách lấy thiếp từ chỗ phụ thân thôi.”

Diệp Trọng Cẩm mím môi: “Phụ thân sẽ không đồng ý.”

“Đệ biết là tốt rồi, bên ngoài rất lạnh, ở trong phủ có gì không tốt, sao cứ phải đến mấy nơi ồn ào náo nhiệt như vậy làm chi, đêm nay vương phủ đâu đâu cũng là người, không thể lường được chuyện gì phát sinh, phụ thân sao có thể yên tâm để A Cẩm đến đó, cho dù ngày thường không đông người thì hiện tại trời đã ngã về đêm, phụ thân càng không đồng ý cho đệ ra khỏi cửa, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì biết làm sao.”

Diệp Trọng Cẩm ủ rũ: “Ca ca đi cùng không phải ổn rồi sao, dù người ta không nhận ra A Cẩm thì cũng nhận ra ca ca mà.”

Y nói không sai, kể cả tam hoàng tử kiêu căng bốc đồng trong cung khi thấy hai huynh đệ bọn họ cũng không dám làm khó.

Diệp Trọng Huy nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của y, ngữ điệu bỗng trở nên nghiêm túc: “Muốn ca ca dẫn đệ đến Thành vương phủ không phải là không thể, nhưng ca ca có hai vấn đề hỏi đệ, đệ thành thật trả lời cho ca ca, ca ca sẽ đồng ý yêu cầu của đệ.”

“Huynh nói đi.” Diệp Trọng Cẩm gật đầu.

“Thứ nhất, A Cẩm đột nhiên muốn đến vương phủ nguyên nhân là vì thái tử điện hạ?”

Diệp Trọng Cẩm không do dự gật đầu.

Diệp Trọng Huy đè ép buồn bực chực trào lên trong ngực, hỏi tiếp: “Thứ hai, A Cẩm tìm thái tử điện hạ là vì miếng ngọc bội bàn long này?”

Lần này Diệp Trọng Cẩm không đáp ngay, phải, nhưng cũng không hẳn vậy. Vì miếng ngọc bàn long này y mới muốn gặp Cố Sâm để giải đáp hoang mang trong lòng.

Y vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn được phải hay không, trong lòng y vẫn còn một băn khoăn chưa có lời giải thích, nếu Cố Sâm đã nhận ra y, vì sao còn chưa tóm y vào cung? Diệp Nham Bách tuy khó đối phó, nhưng nếu là Cố Sâm kinh qua mưa máu của đời trước thì chắc chắn có cách, nhưng người nọ lại không làm vậy, chẳng thà tình nguyện chạy tới chạy lui cũng không dùng bất kỳ thủ đoạn nào, đây mới chính là điểm y không thể nào lý giải được.

Trong lòng y lúc này còn le lói chút hy vọng nhỏ nhoi, có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều, mọi việc xảy ra chẳng qua vừa khéo đúng dịp mà thôi.

“Phải, hay không?” Diệp Trọng Huy kiên nhẫn hỏi lại.

Diệp Trọng Cẩm bĩu môi đáp: “Lúc trước thái tử điện hạ tặng bạch lộc cho A Cẩm, sau đó có lần A Cẩm vô tình nghe phụ thân và tổ phụ trò chuyện, hình như chuyện này khiến phụ thân và tổ phụ phiền não không nhỏ, ngọc bội này còn trân quý hơn bạch lộc gấp bao nhiêu, A Cẩm cầm trong tay sợ bỏng, chi bằng trả nó lại cho thái tử điện hạ, ca ca thấy có được không?”

Lo lắng trong mắt Diệp Trọng Huy bay biến, cốc đầu đệ đệ một cái, bất đắc dĩ cười nói: “Thì ra A Cẩm lo lắng chuyện này, chỉ là một miếng đá thôi mà, cho dù sau này hoàng thượng truy cứu thì tất cả đều là sơ suất của thái tử, không liên quan đến tướng phủ chúng ta, càng không liên quan đến A Cẩm. Có điều trả lại cũng tốt, miễn cho mai này dính dáng nhiều chuyện không nên.”

Ngọc bội này nọ thật ra không quá quan trọng, cái Diệp Trọng Huy muốn là Cố Sâm sau này đừng mượn cớ dây dưa với A Cẩm nữa.

Diệp Trọng Cẩm phối hợp cong cong khóe mắt, lòng lại than thở, sau này chỉ sợ muốn tránh cũng không thoát.

Thành vương phủ.

Trong Tàng Hinh Viên, hơn mười nữ tử xinh đẹp ngồi quanh một bàn gỗ hồng sam, ai ai cũng y sam cao quý thanh lệ, mặt mày như sắc đào hoa, trên bàn bày biện đủ loại bánh trái đẹp mắt, vậy mà lại chẳng được ngó ngàng, bởi các nàng đang bận phẩm trà buôn chuyện phiếm.

Đúng lúc An Thành quận chúa dẫn theo mấy nha hoàn tiến vào, các cô nương đang buôn chuyện trông thấy nàng đến đồng loạt đứng dậy hành lễ: “Thỉnh an quận chúa.”

An Thành quận chúa tên thật là Cố Tuyết Di, năm nay gần mười bảy tuổi, là độ tuổi tìm chồng để gả, nhưng nàng không như các khuê nữ khác ru rú trong phòng học đủ công dung ngôn hạnh, Cố Tuyết Di ngày ngày xuất đầu lộ diện khắp nơi, cưỡi ngựa bắn tên, thường xuyên ra mặt dạy dỗ mấy tên ăn chơi ngang ngược đầu đường xó chợ, tiếng tăm nữ lưu dũng mãnh lan khắp trong ngoài kinh thành, đám nam tử chưa thành thân trong kinh sợ nàng như sợ cọp, nàng cũng chẳng thèm để ý, chỉ thích làm theo ý mình.

Kỳ thật chỉ riêng cái danh quận chúa của nàng, muốn tìm một gia đình hàn môn đệ tử không khó, nàng là con gái một của Thành vương, ai dám nói nàng không tốt, chẳng qua Cố Tuyết Di là người có chủ kiến, không muốn người khác chỉ, chỉ muốn tự mình tìm, thế nên mới kéo dài đến tận bây giờ chưa chịu gả đi.

Thành vương và vương phi vì lo cho chung thân đại sự của cô con gái này mà không đêm nào ngon giấc, con gái nhà người ta đến tuổi này dù không thành thân thì chí ít cũng đều có mối, thế mà cô nương nhà mình lại chưa gả được, sao có thể không
sầu không lo.

Cũng may mấy hôm trước Thành vương kiên quyết ném nàng vào cung để thái hậu dạy dỗ một thời gian, cuối cùng cũng chịu đứng đắn hơn xưa một chút.

An Thành quận chúa vừa vào cửa, thanh âm chuyện trò rôm rả tắt lịm. Tiếng tăm cọp cái đến nam tử còn sợ thì đám cô nương liễu yếu đào tơ nào dám không sợ.

Cố Tuyết Di đi tới, chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống, biếng nhác chống tay nâng má: “Các ngươi cứ trò chuyện phần các ngươi đi, bản quận chúa rất thích nghe âm thanh trong trẻo của các mỹ nữ, nghe xong tâm tình tốt lên rất nhiều.”

Tuy vậy nhưng không ai dám mở đầu, thanh danh ngang ngược của vị quận chúa này kinh thành ai mà không biết, Thành vương lại là hoàng đệ ruột của thánh thượng, còn là đứa con được thái hậu sủng ái nhất, nếu bị nàng đánh cho một trận thì biết tìm ai để mắng vốn đây.

Cố Tuyết Di đợi cả buổi mà đám khuê nữ vẫn im thin thít, nàng có hơi mất mặt, nói: “Vậy thôi, bản quận chúa đến Mặc Trúc Viên bên kia dạo chơi, miễn cho ở đây quấy rầy các mỹ nhân trò chuyện.”

Nàng vừa dứt lời, một nữ tử lớn gan chợt hỏi: “Xin hỏi quận chúa, là Mặc Trúc Viên tiếp nam khách kia chăng?”

“Phải thì sao?” An Thành quận chúa ngước mắt hỏi.

Ma ma sau lưng nàng ho khan một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Quận chúa quên lời dạy của thái hậu nương nương rồi sao? Nam nữ bảy tuổi đã bất đồng, trước đây tuổi còn nhỏ không nói, nhưng hôm nay quận chúa đã đến tuổi thành thân rồi, phải biết tị hiềm.”

Cố Tuyết Di cười hì hì: “Tị hiềm là tị hiềm kiểu gì mới được? Trong kinh thành nói ra tên công tử nhà nào mà bản quận chúa ta chưa gặp? Huống chi trong Mặc Trúc Viên hết phân nửa là thân thích của bản quận chúa, thái tử đường đệ đoạt mất bạch lộc của bản quận chúa, món nợ này bản quận chúa còn chưa kịp tính, ta muốn hỏi thái tử đường đệ của ta một câu, lấy bạch lộc cầu thân của ta đem tặng cho bảo bối của tướng phủ là có ý gì.”

Vừa nói nàng vừa vỗ bàn, đứng dậy bước nhanh đến Mặc Trúc Viên.

Đám cô nương ở lại Tàng Hinh Viên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lòng người nào người nấy ngứa ngáy khó chịu muốn chết, nữ tử khuê các ai mà không có máu nhiều chuyện, bạch lộc cầu thân của quận chúa là chuyện người người đều biết, chẳng qua không ai dám nhắc lại, hôm nay vừa hay có chuyện lạ để xem, đương nhiên là ngứa ngáy không chịu được, chỉ hận không thể mau mau nhấc mông chạy theo hóng chuyện.

Trong Mặc Trúc Viên quả đúng phân nửa đều là thân thích của quận chúa, mấy vị hoàng tử trong cung đều có mặt, Thành vương thường ngày tuy không để tâm đến triều chính nhưng trước mặt thái hậu và hoàng thượng vẫn có phân lượng, thể diện đương nhiên không thấp.

Bên kia Cố Sâm cầm một quân trắng khựng lại ngẫm nghĩ chốc lát rồi đặt xuống, Mạc Hoài Hiên ngồi đối diện lập tức nhíu mày, lát sau cười nói: “Tại hạ cam bái hạ phong.”

Cố Du ngồi uống trà bên cạnh “Ồ” một tiếng, phồng má nói: “Còn chưa đến hồi cuối, Hoài Hiên ca ca sao đã vội nhận thua.”

Hai mắt Mạc Hoài Hiên lướt qua vẻ ôn nhu hiếm gặp rồi vội vàng cúi đầu, kính cẩn đáp: “Hồi ngũ điện hạ, tuy chưa đến hồi cuối nhưng thắng bại đã phân, nước cờ vừa rồi của thái tử điện hạ đã xác định.”

Cố Du nghe mà như đang nghe giảng thiên thư, lắc đầu, quay qua cầm một quả quýt lột ra ăn tiếp.

Mạc Hoài Hiên liếc nhìn bóng lưng y, thấp giọng: “Chấp nhất thắng bại quá nhiều khi lại thảm hại, ta chỉ mong tất cả mạnh khỏe bình an.”

Cố Sâm biết lời này của Mạc Hoài Hiên không nói về bàn cờ của hai người bọn họ, dõi theo tầm mắt hắn, nhìn tới Cố Du đang vui vẻ bóc vỏ quýt, nước quýt văng lên ngón tay, y thản nhiên liếm sạch, còn lầm bầm chê quýt chua thiệt là chua, hai mắt cũng nheo lại, trông như con mèo nhỏ tham ăn.

Cố Sâm cong lên phiến môi: “Có cô ở đây, tất nhiên đều bình an mạnh khỏe. Cái gọi là “tại kỳ vị mưu kỳ chính” [1], chuyện không nên quản thì đừng quản, chuyện không nên làm thì đừng làm, chuyện không cần nhúng tay thì tuyệt đối không được nhúng tay, như vậy với ai cũng đều là chuyện tốt.”

 [1] Tại kỳ vị mưu kỳ chính: Lấy từ câu “Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính” – Không ở vị trí thích hợp không nên toan tính chuyện không thích hợp. Trong trường hợp này Cố Sâm muốn ám chỉ “chỉ nên làm chuyện thuộc bổn phận của mình”.

“Thái tử điện hạ lời vàng ý ngọc, nhưng không biết chính ngài đã tường tận hẳn chưa? Nghe nói điện hạ trước khi đến vương phủ đã ghé thăm tướng phủ một chuyến, hẳn là không đơn giản chỉ để vấn an Diệp tướng, thăm hỏi Diệp tướng tuổi già vất vả.”

Cố Sâm nheo mắt, không đáp.

Mạc Hoài Hiên lại tiếp: “Tại hạ không dám si tâm vọng tưởng, chỉ một lòng muốn bù đắp cho người mình nợ, xin điện hạ chớ lo.”

“Nợ?”

Mạc Hoài Hiên thầm siết chặt tay, mỉm cười nói tiếp: “Được hay không cũng không quan trọng, trên đời này người có tình sẽ thành thân thuộc có được bao người, đại đa số đều là cầu mà không được cả thôi, ví như Diệp Hằng Chi, hay ví như An Thành quận chúa, thậm chí cả điện hạ ngài, đâu chỉ riêng mình Mạc mỗ.”

Cố Sâm nghe hắn nói mà bật cười, hay cho một câu “cầu mà không được”, tự mình đâm vào vết thương vừa kết vảy của mình.

“Ngươi nếu đã thông suốt mọi chuyện như vậy thì cũng nên biết, kiếp nạn của tiểu ngũ bắt đầu kể từ lúc ngươi đối xử tốt với nó. Nếu ngươi muốn tiểu ngũ cả đời bình an vui vẻ thì nên rời xa tiểu ngũ mới phải. Miệng nói không dám si tâm vọng tưởng, nhưng lòng ngươi ngươi đã quản được chưa? Mạc Hoài Hiên, cho dù cho ngươi một vạn cơ hội, vạn lần đó ngươi cũng chỉ như bàn cờ này, thua đến không còn đường trở lại.”

Cũng đã nói đến nước này, nói thêm gì nữa cũng không còn ý nghĩa, Cố Sâm đứng dậy bỏ ra ngoại gian.

Mạc Hoài Hiên quay nhìn bàn cờ một lúc thật lâu, chợt, cầm lên một quân đen, cuối cùng hóa giải thế cờ khi nãy của Cố Sâm.

Cố Du cầm một dĩa trái cây lại gần, không thấy Cố Sâm đâu thì mặt đầy thất vọng, Mạc Hoài Hiên rủ mắt, tên ngốc này đời trước chỉ lẽo đẽo theo sau mình, luôn miệng gọi “Hiên ca ca”, chỉ cần cúi đầu sẽ thấy ngay khóe mắt lấp lánh lưu quang ấy, hàng mi dày run run như cánh quạt, nhu thuận đến độ khiến cho lòng hắn đau không thở nổi.

Khi đó vì sao hắn lại nhẫn tâm như vậy, hết lần này đến lần khác đẩy y ra xa mình.

“Điện hạ…”

Cố Du quay đầu nhìn Mạc Hoài Hiên, nhỏ giọng đáp: “Ơi?”

Mạc Hoài Hiên vừa định nói gì thì ngoại gian đột nhiên trở nên ồn ào, Cố Du bị tiếng ồn hấp dẫn, đẩy cửa ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nội thị đứng ngoài cửa đáp: “Ngũ điện hạ, Mạc công tử, nô tài nghe nói An Thành quận chúa vừa xông vào Mặc Trúc Viên, luôn miệng đòi gặp thái tử điện hạ làm cho ra lẽ.”

Cố Du kinh hãi thốt lên: “Không hay rồi, Tuyết Di đường tỷ rất dữ, có phải tỷ ấy muốn đánh hoàng huynh không, ta phải đi xem thử.”

Mạc Hoài Hiên nhíu mày cản Cố Du lại: “Điện hạ đừng vội, An Thành quận chúa tuy nóng nảy nhưng không phải là người không nói lý lẽ, huống chi thái tử điện hạ võ công cao cường, dù mười An Thành quận chúa cũng không chiếm được thượng phong.”

Cố Du dùng ánh mắt không đồng ý nhìn lại hắn, ngữ điệu rất chậm: “Đường tỷ lớn hơn hoàng huynh rất nhiều, nhất định là hoàng huynh càng thua thiệt.”

“…” Mạc Hoài Hiên không biết phản bác thế nào, không thể làm gì khác hơn đành cúi đầu đáp “Phải”.

===========

Hết chương 36

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện