Biên tập: Ginny.
Lúc dùng ngọ thiện, Diệp Trọng Cẩm ăn vội vài miếng cho lửng bụng rồi nhận chén trà xanh từ tay thị nữ súc miệng, xong xuôi đâu đấy, vừa cầm khăn lau tay vừa nói: “Phụ thân, mẫu thân, ca ca, A Cẩm ăn xong rồi, mọi người thong thả.”
Diệp Nham Bách gật đầu, Diệp Trọng Cẩm vội vàng cong chân ngắn lịch bịch chạy về viện tử của mình.
Diệp Trọng Huy liếc nhìn chén dĩa đã dùng qua của đệ đệ, đôi mày chau lại.
A Cẩm dùng ít hơn mọi bữa một bát cơm.
An Thị cũng kinh ngạc thốt lên: “A Cẩm hôm nay làm sao vậy? Nay là sinh thần thằng bé, thiếp đã đặc biệt căn dặn đầu bếp làm nhiều món con nó thích ăn, ngày thường còn lo nó ăn nhiều khó tiêu, nào dám chuẩn bị nhiều, thiếp còn nghĩ hôm nay A Cẩm sẽ thỏa sức lấp đầy bụng, sao lại tự giác rời bàn cơm sớm vậy nhỉ?”
Diệp Nham Bách múc một chén canh đưa qua cho nàng, cười nói: “Chắc là vội về chơi với con vẹt biết nói kia rồi, con nít mà, ham chơi một chút là chuyện thường tình.”
Nhắc đến chuyện này, An Thị không giấu được buồn bực trong lòng, giọng cũng mang theo oán trách: “Vâng, lão gia tấm lòng rộng lượng, nếu A Cẩm nhà ta bị dạy hư, tất cả đều nhờ công của lão gia cả đấy.”
Biết nàng còn để ý con vẹt do Diệp Vân Triết tặng, Diệp Nham Bách cười nói: “Phu nhân, Vân Triết cũng là một đứa trẻ ngoan, ta đã nhìn thử văn chương của thằng bé rồi, tuy còn nhỏ nhưng đã có kiến giải của riêng mình, chẳng qua tuổi còn quá trẻ, không tránh khỏi chút bồng bột ngông cuồng, mài giũa một phen là ổn cả thôi, A Cẩm làm bạn với Vân Triết chưa chắc sẽ học hư, con trai chúng ta như thế nào nàng còn không rõ hay sao, chỉ có nó đùa giỡn chơi xấu người ta, làm gì có ai đủ bản lĩnh dạy hư được quỷ ranh tinh quái đó.”
An Thị liếc ông một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng.
Diệp Trọng Huy lạnh mặt đặt chén đũa xuống bàn, nói: “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi cũng ăn xong rồi, nhị vị từ từ dùng bữa.”
“Huy nhi lại làm sao nữa?”
Diệp Nham Bách nhìn theo bóng lưng con trai lớn, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tám phần mười là không vui đó mà, trong lòng nó, đệ đệ của nó chỉ có thể chơi cùng nó, gần người khác một chút là nó chướng mắt. A Cẩm thích con vẹt của Vân Triết tặng như vậy, nó không vui trong lòng ấy mà.”
An Thị cười trêu: “Cái tính gà mái che chở cho con này sao mà giống hệt lão gia.”
Diệp Trọng Huy vừa đi chân trước chân sau Lưu quản gia hốt hoảng chạy vào, khom lưng nói nhỏ gì đó bên tai Diệp Nham Bách.
Diệp tướng nghe xong, mặt mày tức khắc tối sầm, thì ra A Cẩm vội trở về không phải vì con vẹt mà Vân Triết tặng, thằng bé vội về là vì một con bạch hổ, hổ con thì cũng được đi, sư tử cũng chẳng sao, cái mà ông để tâm là người tặng hổ cho nó, đương kim thái tử của hoàng triều, đế vương tương lai của Đại Khâu.
Cuộc trò chuyện mấy năm trước vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí Diệp Nham Bách, trong Mặc Trúc Viên của Thành vương phủ, thiếu niên tám tuổi ấy đứng trước mặt ông dõng dạc bày tỏ nỗi lòng, gương mặt quật cường cố chấp, dùng tư thế bễ nghễ coi trời bằng vung tuyên bố muốn cưới A Cẩm nhà ông làm thái tử phi của mình, ông khuyên thế nào cũng không lay chuyển được, đành phải lấy lý do tuổi còn quá nhỏ mới miễn cưỡng cho qua.
Diệp Nham Bách vốn không tin một đứa trẻ thì có thể có chân tình gì để mà động, chỉ cần qua vài năm nữa, thái tử sẽ tự mình dứt bỏ phần tâm tư bồng bột xốc nổi này thôi.
Vậy mà ngày nay thái tử đã đến tuổi hiểu đời rồi, nhưng yêu thích của thái tử giành cho A Cẩm chỉ có tăng không giảm, bảo ông làm sao yên tâm cho được.
Thấy ông lo lắng chẳng thiết gì đến bàn cơm nữa, An Thị dịu dàng hỏi: “Lão gia, có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Nham Bách thở dài, đáp: “Một bước sa chân muôn đời hận.”
[1]Năm ấy lẽ ra nên cắt đứt sạch sẽ mới đúng.
[1] Nguyên văn: Nhất thất túc thành thiên cổ hận.Trích trong hai câu thơ trên bia mộ của Nguyễn Trường Tộ: Nhất thất túc thành thiên cổ hận, tái hồi đầu thị bách niên cơ. – Một bước sa chân muôn đời hận, quay đầu nhìn lại đã trăm năm.Diệp Trọng Huy rời khỏi tiền thính nhưng không về lại viện tử của mình mà đi thẳng đến Phúc Ninh Viện. Sau khi dùng xong tảo thiện hắn đã muốn đến chỗ của A Cẩm, chỉ là nửa đường bị phụ thân gọi đến thư phòng trò chuyện, phụ tử nói chuyện phiếm với nhau quanh đi quẩn lại cũng chỉ gói gọn trong mấy chủ đề việc nhà việc nước việc thiên hạ, mãi đến ngọ thiện phụ thân mới chịu thả người.
Bước chân Diệp Trọng Huy càng nhanh hơn, đến gần Phúc Ninh Viện, chưa vào cửa đã nghe tiếng cười đùa ầm ĩ vọng ra.
A Cẩm tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất biết cách quản thúc hạ nhân, nô bộc trong Phúc Ninh Viện nhìn qua thì trông có vẻ không trên dưới phép tắc, thực chất ai cũng tự biết chừng mực, đụng chuyện lớn không bị dọa cho hồ đồ hoảng loạn, đáng quý hơn là rất mực trung thành, tận tâm với chủ. Giờ ồn ào như vậy, không nghĩ cũng biết chắc chắn là do A Cẩm bày đầu.
Quả nhiên, vừa vào cửa viện đã thấy ngay nhóc quậy phá kia đang cưỡi một con “chó lớn” rất oai phong, khuôn mặt rạng lên nụ cười đắc ý, hồ hởi la hét: “Oa, thật lợi hại…”
Hạ nhân trong viện thấy đại thiếu gia đến nào dám nhiệt tình hò reo cổ vũ nữa, vội vàng dùng mắt ra hiệu nhắc nhở tiểu chủ tử nhà mình, cục băng huynh trưởng của chủ tử đến rồi.
Thấy Hạ Hà không ngừng nháy mắt truyền tin, Diệp Trọng Cẩm ngẩn người, ngoái đầu nhìn lại, ca ca y đã đứng sau lưng y từ lúc nào, y vội vàng trèo khỏi lưng tiểu bạch hổ. Diệp Trọng Huy bước lên mấy bước, nheo mắt nhìn một người một hổ trước mặt, đôi mày càng nhíu chặt: “Bạch hổ của Đông cung đưa tới?”
Diệp Trọng Cẩm cúi đầu đáp một tiếng như muỗi kêu, ca ca không thích Cố Sâm, mà Cố Sâm cũng không vừa mắt ca ca, hai người này hình như trời sinh đã không thể đứng cùng một chỗ.
Diệp Trọng Huy hỏi một câu không rõ hàm xúc: “A Cẩm thích đến vậy?”
Thời tiết rất nóng, trên mặt Diệp Trọng Cẩm đã ngấm một lớp mồ hôi, dúm tóc quăn trên trán cũng ướt nhẹp, cái đầu nho nhỏ gật nhẹ một cái, sau đó vội vàng bổ sung: “Nhưng mà thích nhất vẫn là tập tranh của ca ca.”
Biết nhóc này lại giở trò quỷ muốn dỗ ngọt mình, Diệp Trọng Huy vẫn bị hủ mật này lấy lòng, lửa giận tắt ngúm, thở nhẹ một hơi rồi lấy khăn gấm trong tay áo ra dịu dàng lau lớp mồ hôi trên trán y, “Không phải A Cẩm rất sợ nóng sao, mặt trời đang lên cao thế này lại dám xằng bậy bên ngoài, vào trong rồi nói.”
Diệp Trọng Cẩm vâng vâng dạ dạ, cười đến cong cong khóe mắt, ngoan ngoãn quay trở vào phòng, tiểu bạch hổ dường như chỉ nhận mỗi mình y, thấy chủ mình vào cũng lẽo đẽo theo sát bên chân, nửa bước không rời.
Diệp Trọng Huy nhìn thấy cảnh này càng hận đến ngứa răng, cái tên Cố Sâm kia hay đến tìm A Cẩm đã đủ ghét rồi, giờ lại đưa tới thêm một con bạch hổ không thèm đếm xỉa gì đến ai, chỉ biết dán dính A Cẩm, bảo hắn sao có thể không tức.
Vào phòng, An ma ma dâng lên hai chén trà lạnh rồi cung kính lui xuống.
Diệp Trọng Cẩm ngồi trên giường, thả hai chân trần xuống, tiểu bạch hổ dịu ngoan nằm cạnh chân y, dùng đuôi cọ cọ bàn chân trắng nõn của chủ mình, Diệp Trọng Cẩm bị nó cọ nhột cười hì hì cả buổi.
“Trời nóng như vậy ca ca sao không ở phòng mình cho mát, chạy đến chỗ A Cẩm ủ hơi nóng làm chi.”
Diệp Trọng Huy nhấp một ngụm trà, nói: “Để bồi đệ, ta còn xin phu tử cho nghỉ một hôm, nóng một chút thì có đáng gì.”
Diệp Trọng Cẩm nháy mắt mấy cái, cười nói: “A Cẩm còn nghĩ là ca ca lười biếng, mượn sinh thần A Cẩm làm cớ để nghỉ ngơi, hơn nữa làm gì có ca ca nào vì muốn bồi đệ đệ mà xin phu tử nghỉ học một ngày, thế mà phu tử của ca ca vẫn đồng ý, có thể thấy Thái An thư viện thì ra cũng chỉ nói quá mà thôi.”
Diệp Trọng Huy nghe vậy sửng sốt một hồi, mãi sau hai mắt đầy ắp ý cười, nói: “Dù sao trong mắt của A Cẩm, ca ca suy cho cùng chẳng phải dạng tốt lành gì.”
Diệp Trọng Cẩm ôm bạch hổ, nghiêm trang nói: “Có phải người tốt hay không thì có gì quan trọng, ca ca tốt với A Cẩm là đủ rồi, còn với người ngoài, ca ca có tốt với họ hay không A Cẩm không thèm quản.”
Ý cười trong mắt Diệp Trọng Huy càng nhiều, người ngoài mà nghe mấy lời này
nhất định sẽ cho rằng nhóc này “ly kinh phản đạo
[2], ích kỷ kiêu căng, song, trong mắt Diệp Trọng Huy, A Cẩm của hắn lại đáng yêu không chịu nổi.
[2] Ly kinh phản đạo: 离经叛道 – ý lý luận và tư tưởng đi ngược với kinh thư, phản lại lại đạo lý, xuất phát từ một câu trong phần thứ nhất của Nguyên Đại Chí Đường Thần << Tô Tử Chiêm Phong Tuyết Biếm Hoàng Châu>>Đệ đệ của Diệp Trọng Huy không cần phải biết mấy thứ như ý chí của thánh nhân gì đó làm chi cả, đệ đệ của hắn chỉ cần tùy hứng kiêu ngạo, được nâng trong tay đặt trong tim, được dùng mọi thứ tốt nhất nuông chiều che chở là đủ rồi.
Hắn bước qua ngồi xuống cạnh bên Diệp Trọng Cẩm, gạt tiểu bạch hổ ra rồi nắm bàn chân nhỏ của y xoa nắn trong tay, ôn nhu nói: “Ca ca mãi mãi tốt với mình A Cẩm.”
Diệp Trọng Cẩm nhăn mũi, ca ca mình bây giờ quả thật rất tốt với mình, nhưng mai này cưới vợ sinh con rồi, đến lúc đó, người ca ca thương nhất sẽ đổi thành một ai đó khác nhanh thôi.
Đời trước y bị người nhà vứt bỏ từ khi còn bé, mùi vị ấm áp của gia đình là gì y đã quên bẵng từ lâu, tình cảm thân tình y cảm nhận được đều đến từ mấy năm ngắn ngủi của đời này, bởi vậy y cũng không rõ huynh đệ nhà khác chung đụng với nhau có giống như mình và ca ca mình không nữa.
Nhớ mấy hôm trước về An phủ thăm ngoại tổ mẫu, lão nhân gia bệnh nặng trên giường, hai ông cậu kia của y chỉ lo lắng cho gia sản, An Thành Hâm và An Thành Lỗi cũng là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra đó thôi, thuở còn tấm bé cũng hòa hợp yêu thương đó thôi, chẳng qua tuổi lớn dần, trưởng thành rồi, cưới vợ sinh con, ai lo nhà đó, lục đục là chuyện khó lòng tránh khỏi.
Y biết với phẩm tính của Diệp Trọng Huy tuyệt đối sẽ không vì gia sản quyền thế mà tệ bạc với y, nhưng thế sự vốn dĩ vô thường, ai có thể nói trước chuyện sớm mai.
Nếu mai này vị tẩu tử kia và mình không thể chung sống hòa bình với nhau, thôi thì nhìn lại mấy năm nay người ca ca này đối xử tốt với mình, cùng lắm thì mình dọn ra ngoài, kiếm một nơi thanh tĩnh bình yên qua ngày là được.
Diệp Trọng Huy nhéo nhéo lòng bàn chân y, hỏi: “A Cẩm không tin lời ca ca sao?”
“Tin chứ, câu này của ca ca nhất định xuất phát từ lời thật lòng.” Diệp Trọng Cẩm nhăn mặt, lại lẩm bẩm: “Nhưng ca ca cũng sắp mười ba rồi, mấy năm nữa sẽ nhanh chóng đính hôn, nếu tẩu tử tương lai không thích A Cẩm, ca ca cũng đâu thể vì A Cẩm mà phụ bạc vợ mình.”
Y nói vậy không phải muốn khích bác hay ly gián trước, Diệp Trọng Cẩm đang tự cảnh tỉnh mình, tự mình nhìn nhận sự thật. Y cũng tự biết mình là cái gai phiền phức, may mắn được cả nhà yêu thương từ bé, người nhà chỉ hận không thể sủng y lên tận trời cao, nhưng thân thể y yếu ớt, người ngoài không có quan hệ gì với y nhìn vào thì có khác chi một cái ấm thuốc vừa vô dụng vừa phiền phức, chỉ biết ở nhà chờ ăn chờ ngủ, hiện đương gia trong nhà vẫn là mẫu thân thì chẳng sao, nhưng mai này tẩu tử tương lai ngồi vào chiếc ghế đương gia chủ mẫu ấy, người ta có thể không chê mà hết lòng bao dung y như phụ mẫu được sao?
Chê cười ghét bỏ là đã khách khí lắm rồi, chén thuốc y dùng mỗi ngày tính ra đủ để mua luôn một tòa núi vàng núi bạc, nếu là nhà bình thường, có một đứa trẻ như vậy, e sớm đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của cả nhà, nhìn thôi đã thấy chán chả buồn nói.
Diệp Trọng Huy thông minh như vậy, suy nghĩ một chốc đã hiểu ra ẩn ý của đệ đệ mình, thì ra A Cẩm vẫn luôn để ý thể trạng yếu ớt của mình, âm thầm tự ti như vậy.
Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “A Cẩm đừng nghĩ bậy, đối với tổ phụ, phụ thân, mẫu thân, và cả ca ca, A Cẩm chính là báu vật quý giá nhất trên đời, thiên kim không đổi, vạn kim cũng chẳng thể cầu, trên đời này, không ai có tư cách chê cười hay ghét bỏ bảo bối Diệp gia nâng trên tay, ai cũng không được.”
Phàm là người ai cũng thích nghe những lời bùi tai, Diệp Trọng Cẩm càng không ngoại lệ, nghe ca ca mình nói mấy lời cưng chiều như thế, khuôn mặt y bất giác đỏ lên, ra vẻ rụt rè xua tay liên tục: “Cứ cho là A Cẩm tốt như lời ca ca nói đi, có thể sống nông cạn không biết tốt xấu cả đời, nhưng ngộ nhỡ tẩu tử tương lai cũng là dạng người không phân tốt xấu như A Cẩm thì sao, ca ca đâu thể đuổi người ta về nhà mẹ đẻ được.”
Diệp Trọng Huy cong môi cười, hỏi ngược lại: “Sao lại không được?”
Câu hỏi, song ý tứ lại rõ như ban ngày, Diệp Trọng Cẩm kinh ngạc sững người, nhưng thoáng chốc đã hiểu ra ngay, ca ca mình mới mười ba tuổi chứ mấy, tình cảm đã nảy nở đâu, phỏng chừng còn chẳng biết nàng dâu là gì nữa ấy chứ, cho nên mới dám mạnh miệng hùng hồn như vậy.
Đồng tử trong mắt Diệp Trọng Cẩm đảo qua đảo lại mấy vòng, ranh ma cười nói: “A Cẩm nhớ kỹ những gì hôm nay ca ca nói, đợi mai này ca ca thành thân rồi, A Cẩm sẽ tìm tẩu tẩu cáo trạng.”
Diệp Trọng Huy không đáp, cưng chiều vỗ đầu y.
Khuôn mặt Diệp Trọng Cẩm bỗng chốc cứng đờ: “Tay huynh… mới vừa sờ chân ta.”
Diệp Trọng Huy: “…”
Sắc trời chuyển tối, Diệp Trọng Cẩm nằm nhoài bên khung cửa sổ, dưới chân là tiểu bạch hổ đang dựa sát vào y, màn đêm thâm trầm không thể trông rõ cảnh sắc bên ngoài, Diệp Trọng Cẩm vẫn biết bên ngoài cửa sổ là gốc anh đào xanh um, tán cây cất giấu mấy quả đào nhỏ như trứng chim, so với nửa tháng trước thì tươi tốt hơn nhiều lắm.
An ma ma cầm đèn vào nội thất, thấy bé con kia còn ngẩn người bên cửa thì dịu dàng nhắc nhở: “Tiểu chủ tử, nên nghỉ ngơi thôi.”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “A Cẩm biết rồi, ma ma cũng mau nghỉ ngơi đi, đêm nay có Xuân Ý trực.”
Xuân Ý là nha hoàn nhất đẳng trong Phúc Ninh Viện, bình thường khá kiệm lời, tính tình cũng trầm ổn hơn đám Hạ Hà rất nhiều. An ma ma nghe vậy mới an tâm lui xuống.
Trong phòng lại khôi phục khoảng lặng, chỉ còn ánh nến chập chờn thỉnh thoảng phát ra tiếng vang tí tách, hoàn toàn khác hẳn với huyên náo ban trưa, trông có chút quạnh quẽ cô liêu.
Diệp Trọng Cẩm vuốt ve lớp lông mềm mại trên đầu tiểu bạch hổ, lẩm nhẩm như tự nói với mình: “Mày nói xem người ấy có tới không? Sinh thần năm trước của A Cẩm hắn tới đấy, nhưng năm nay chỉ đưa mày qua đây, chắc lại gặp chuyện gì vướng tay vướng chân nữa rồi, hắn là thái tử, có rất nhiều việc cần làm, không có thời gian đến đây cũng là chuyện thường thôi, đúng không? Mà thôi, không đến thì không đến, khỏi mất công tao phải vắt óc ứng phó.”
Diệp Trọng Cẩm ngáp một cái rồi leo lên giường, tiểu bạch hổ cũng nhảy lên theo nhưng chưa kịp nằm đã bị tiểu chủ tử của mình hất xuống: “Lông của mày nóng lắm, đừng dựa vào tao.”
Tiểu bạch hổ tủi thân “Auuuu” một tiếng thật dài, ban ngày còn ôm ấp mình chơi cùng mà, sao mới đó đã ghét bỏ mình rồi.
===========
Hết chương 47.