Mặc kệ Trấn Bình hầu không tình nguyện đến đâu, hôn sự của Từ Bảo Chương và Ngụy vương vẫn đã được định xong. Sau đó là dựa theo tam thư lục lễ mà chuẩn bị cho hỉ sự.
Ngụy vương phủ cách xa tận Hoài Thủy, nhưng thánh thượng lại nhất định muốn hôn sự này phải làm xong ở đây rồi mới bằng lòng thả Lý Vân Tễ ra khỏi kinh thành, phòng ngừa trên đường lại phát sinh sự cố không cần thiết. Chuyện vui này hiển nhiên không thể tiến hành ở dịch quán, Hoàng thượng liền ban phủ thân vương mà lão Ngụy vương năm ấy từng sống lúc chưa rời kinh cho Lý Vân Tễ. Phủ thân vương này tuy không người đã lâu, nhưng lại toạ lạc ở nơi phong thủy bảo địa hiếm thấy trong kinh thành. Thánh thượng còn hào phóng rút ngân lượng quốc khố ra, sai người sửa chữa lại vương phủ một phen trong vòng hai tháng, làm tân phòng cho Lý Vân Tễ thành hôn.
Hỉ sự này tuy xác định rất vội vàng, thế nhưng xử lý vẫn đều đâu vào đấy. Không cần nói phía Vương gia có quan lại Lễ bộ thu xếp, chính quân Từ gia cũng là người cực kỳ có bản lĩnh, đương nhiên có thể bảo đảm không chút sơ sót nào.
Sau khi nạp chinh
(纳征 – đưa sính lễ), Ngụy vương liền thỉnh Lễ bộ xem ngày, định ngày nghênh thú Vương phi là mùng 5 tháng 8.
Ban đêm, Thẩm Kính Đình lấy một chiếc hộp gấm ra, bên trong đựng một bộ giá y* mới tinh. Trong lúc y đang thất thần, hạ nhân tiến vào nói, “Viện quân, Đại lão gia đến.”
* 嫁衣 – giá y: áo cưới.Nơi này là tiểu viện của Viện quân, mấy vị lão gia thỉnh thoảng sẽ tới đây qua đêm.
Thẩm Kính Đình đứng lên nghênh đón trượng phu vào cửa, sau đó hầu hạ hắn cởi áo quan thay thường phục. Hai người thành hôn gần hai mươi năm, đã sớm hình thành một loại ngầm hiểu không cần nói rõ, dù nhìn gương mặt Hầu gia vẫn nghiêm túc thận trọng như thường, nhưng trong lòng Thẩm Kính Đình biết, nhất định hắn vẫn còn đang phát sầu vì việc hôn sự của nhi tử và Ngụy vương.
Nhắc tới cũng buồn cười, sao Thẩm Kính Đình lại không rõ đạo lý kia, cái này gọi là cha vợ nhìn con rể càng nhìn càng không vừa mắt. Ba vị lão gia Từ gia, ngoại trừ Từ Tê Hạc ra, Hầu gia và Nhị gia đều khá bất mãn với con rể Ngụy vương này. Gần đây Từ Yến Khanh đã có dấu hiệu dao động dần, nhưng mà càng gần ngày xuất giá thì Từ Trường Phong lại càng nghiêm mặt cả ngày.
Lúc này liền nghe hắn hỏi, “Hai ngày nay Viên Viên có còn suốt ngày xuất môn không?”
“Sao có thể lại để y ra khỏi phủ được?” Thẩm Kính Đình nở nụ cười, “Còn chưa tới mấy chục ngày đã phải thành thân. Những ngày gần đây cũng bảo y ở nhà học chút quy củ, đỡ đến lúc đó gả cho người ta chỉ biết chơi đùa.” Nói đến chuyện này, Thẩm Kính Đình cũng không khỏi thở dài. Cũng do lúc trước y quá chiều chuộng nhi tử, Từ Bảo Chương bây giờ nước tới chân mới nhảy, suốt ngày kêu khổ nhưng lại không thể không học, bằng không tới Ngụy vương phủ rồi làm sao quản lý việc nhà.
Từ Trường Phong nhìn thấy giá y bên trong hộp gấm, Thẩm Kính Đình liền lấy bộ hỉ phục đỏ tươi kia ra, chậm rãi nói, “Tuy rằng vẫn luôn không muốn Viên Viên rời nhà quá sớm, song Tam Hỉ cũng hiểu rõ chung quy sẽ có một ngày thế này, đã chuẩn bị sẵn cho y. Đáng tiếc, Viên Viên không cần dùng đến.”
Vương hầu cưới vợ, lễ phục đều do Y viện trong cung chuẩn bị. Thẩm gia không thiện thêu thùa, bình thường còn phải lo liệu trong ngoài, vậy nhưng một thân áo này là do chính tay y khâu từng mũi mà ra trong lúc bận rộn.
Nam nhân tinh tế vuốt ve bông hoa thêu bằng chỉ vàng trên vải đỏ, tâm tư quay ngược lại năm đó, có chút thất thần hỏi, “Quan nhân có còn nhớ chăng, chúng ta thành hôn vào ngày nào?”
Thời gian quá lâu, hồi tưởng lại những chuyện cũ kia, dường như đã xảy ra từ đời trước.
“Vẫn nhớ.” Nam tử mơn trớn bộ giá y đỏ tươi, trong mắt chứa đựng ôn nhu không diễn tả xiết. Hắn nói, “Là năm Ninh Võ thứ tám, mùng 8 tháng 7.”
Một bàn tay lẳng lặng nắm chặt bàn tay y, Thẩm Kính Đình giương mắt nhìn, dưới ánh nến mịt mờ, y dịu dàng nở nụ cười.
Một gian phòng khác, Từ Bảo Chương đang phải chuẩn bị cho việc lấy chồng, không chỉ không bước ra cửa, còn phải học không ít thứ, ngoài ra trong cung cũng phái người đến dạy dỗ. Dù sao khào tử xuất giá chuyện phải lưu ý cũng không ít. Ngoại trừ quy củ các thứ và học quản gia, khâu quan trọng nhất trong đó chính là phải biết nên hầu hạ phu quân ra sao.
Liền thấy lông mày thiếu niên nhíu chặt, thân thể không nhịn được vặn vẹo, một bộ đứng ngồi không yên, trong miệng còn lầu bầu mãi, “Thật cấn người…”
—— Cấn người? Thứ gì cấn người?
Mê Hồ vội đi tìm đệm mềm đến, vừa muốn lót sau lưng thiếu gia thì Từ Bảo Chương đã đỏ mặt xua tay, “Ai ai, ngươi đừng đụng.”
“Nhưng mà không phải thiếu gia người nói cấn người ư?” Gã sai vặt này thật sự cái gì cũng không hiểu, đúng là tiểu ngu ngốc. Từ Bảo Chương cho dù đã quen không cần mặt mũi nhưng nào dám kể rõ Dương Ông dạy mình thế nào. Y chỉ nhớ lời quan trọng mà Dương Ông đã dặn, “Công tử, ngọc thế này được làm từ noãn ngọc hiếm có, bên trên có tẩm dược liệu giúp làm mềm huyệt đạo, dùng nửa tháng đầu âm hộ giống như đến triều kỳ vậy, nới rộng mà không lỏng, có thể trợ giúp hành phòng, cũng tốt cho việc cầu tử. Dù sao công tử cũng còn niên thiếu, nếu như không chuẩn bị cho mình nhiều một chút, đêm đầu… sợ là sẽ rất đau.”
Lời đã nói đến nước này, Từ Bảo Chương cũng đành nhẫn nhịn. Bây giờ y nghĩ đến Lý Vân Tễ liền vừa thẹn thùng vừa tức giận, dựa vào đâu mà khào tử lại phải chịu khổ thế chứ…
“Thiếu gia, thiếu chút nữa đã quên rồi.” Mê Hồ lấy trong lòng ra một bức thư, không cần phải nói, tất nhiên là thư Ngụy vương gửi cho tiểu nương tử chưa xuất giá.
Trước khi xuất giá, phu thê chưa cưới không thể gặp mặt nhau, nếu không sẽ không may mắn. Từ Bảo Chương vừa nghe Vương gia viết thư cho mình, bực mình mới rồi nháy mắt tan thành mây khói, vội vàng nói, “Mau đưa cho ta.”
Trước giờ Lý Vân Tễ không nói nhiều, trong thư cũng chỉ vẻn vẹn vài dòng, lại nói Vương gia vốn thận trọng cao quý, cuối thư có thể viết “lòng đầy tương tư” đã là rất lớn mật. Lời lẽ Từ Bảo Chương lại bất đồng, y bảo Mê Hồ đem giấy bút tới, cuốn ống tay áo lên, lưu loát viết đầy một tờ giấy.
Phong thư này giao đến tay Ngụy vương, liền thấy Vương gia giống như không nỡ đọc hết, cầm lên lại thả xuống, gương mặt già nua đỏ hồng như ráng chiều. Thật không biết Từ tiểu công tử kia viết cái gì, trêu chọc trái tim Hoàng thúc của chúng ta đến mức náo động không ngừng, cả ngày cũng chưa bình tâm lại được.
Một đôi oan gia hoan hỉ này, trải qua nhiều biến cố bất ngờ rốt cuộc cũng khổ tận cam lai, từ ngày ăn hỏi đến xuất giá không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn nào nữa.
Mấy ngày trước ngày đại hỉ, Viện quân đều trông coi nhi tử. Lúc trước Từ Bảo Chương luôn ngóng trông mình sớm được ở bên Ngụy huynh, nhưng mà vừa nghĩ tới việc phải xa nhà, rời khỏi cha và các vị phụ thân, trong lòng liền thấy khó chịu. Thời điểm thử hỉ phục, y không nhịn được rơi nước mắt, Thẩm Kính Đình nghe tiếng khóc lập tức bước vào. Từ Bảo Chương nhào vào lồng ngực cha, ôm y nói, “Cha… Viên Nhi, Viên Nhi không lấy chồng, Viên Nhi muốn mãi hiếu thuận phụ thân và cha…”
Thẩm Kính Đình ôm cốt nhục của mình, cho dù lòng khó chịu nhưng vẫn ôn hòa nói, “Cha tin Ngụy vương là người trọng tình trọng nghĩ, sẽ không để cho Viên Nhi của chúng ta chịu oan ức.” Y thả thiếu niên ra, rũ mắt nhìn, “Không bao lâu nữa ngươi sẽ làm phu, rồi không bao lâu sẽ làm cha, thế sự khó liệu, không cần biết tương lai phát sinh cái gì, ngươi đều phải nhớ kỹ, ngươi vẫn là nhi tử của ta và các phụ thân, là viên bảo bối quý giá của Từ gia chúng ta.”
Từ Bảo Chương lau nước mắt, gật đầu cười, “Ừm.”
Trước đại hôn phụ thân cũng không được gặp nhi tử, chỉ có thể chuyển lời cho Thẩm thị nhắn nhủ với bảo
bối. Từ Trường Phong đưa bội kiếm của mình thời niên thiếu cho Từ Bảo Chương, hắn không câu nệ tiết khào gì cả, nhi tử chính là nhi tử, cũng giống như nữ nhi vậy, đều là khối thịt trong lòng hắn.
Từ Yến Khanh sầu muộn uống rượu mấy ngày, nhưng vẫn nhớ rõ kế hoạch đại hôn, còn nữa, gần đây hắn cũng âm thầm gây cho Ngụy vương không ít rắc rối, Ngụy vương đều thành thật chịu đựng, trước đó còn tặng một bức tranh sơn thủy cho hắn, nghe đâu bức họa này đáng giá ngàn vàng, vô cùng quý báu. Từ Yến Khanh vừa mở ra nhìn liền lắc đầu cười, “Thực sự là vòng vòng chuyển chuyển, thì ra chính là hắn.”
Từ tam gia vẫn giữ dáng vẻ nhàn vân dã hạc như cũ, trước đây người người đều nói hắn tâm tư quá nặng, bây giờ ngược lại tâm tư quá rộng. Chỉ có Thẩm Kính Đình lòng sáng như gương, hiểu rõ Hạc lang vì Viên Viên mà chuẩn bị bao nhiêu chuyện. Hắn không tặng kiếm như đại ca, không mượn rượu tiêu sầu như nhị ca, hắn chỉ chuẩn bị đồ cưới cho Viên Viên phong phú không chút thua kém với con cháu đế quân. Người khác sợ rằng quá giới hạn, Tam gia liền tháo vẻ bình thản ung dung kia xuống, con ngươi như nước ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời, “Viên Viên từ nhỏ đã hiểu chuyện, bằng không, cho dù y có muốn trăng trên trời, Từ lão tam ta tuy là một phàm nhân nhàn rỗi, cũng sẽ tìm cách lấy xuống cho y.”
Đêm trước đại hôn, Từ Bảo Chương chỉ ngủ không tới hai canh giờ.
Trời còn chưa sáng người trong cung đã tới rồi, hầu hạ thiếu gia tắm rửa rửa mặt, quá trình này rườm rà dài dòng, đều là những việc khào tử phải trải qua khi lấy chồng. Cuối cùng, mặc vào áo lót mỏng như lụa, đôi môi ngậm giấy yên, cánh tay xuyên qua vải đỏ, trên áo thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng rất sống động.
Đôi mắt thiếu niên to tròn linh động, ngắm nhìn nơi mình sống từ nhỏ đến lớn — lụa đỏ giăng đầy, chữ hỷ khắp nơi. Nhưng mà, đêm qua y nằm mơ rất rõ ràng, Tam phụ thân mua kẹo hồ lô cho y, Nhị phụ thân cho y ngồi trên vai, Đại phụ thân đi ở phía sau, chỉ cần y hơi mất thăng bằng, một bàn tay to lớn sẽ lập tức đỡ lấy y.
“Viện quân.”
Liền thấy một nam tử vận cẩm y bước vào. Ánh mắt thiếu niên dịu dàng nhìn y chăm chú, mở miệng khẽ gọi, “Cha.”
“Ừm.” Thẩm Kính Đình gật đầu. Lời nên nói trước đó y đều đã nói, hiện tại y chỉ muốn cẩn thận ngắm kỹ Viên Viên một chút. Y nâng mũ phượng lên, tự mình đội giúp nhi tử, “Nặng?”
Từ Bảo Chương cười cười, khéo léo đáp, “Không nặng.”
Lúc này, hạ nhân nói, “Canh giờ sắp đến.”
Thẩm Kính Đình giúp nhi tử buông rèm che trước mũ xuống, hạt châu nhẹ nhàng va vào nhau phát ra những thanh âm trong trẻo. Y dắt tay thiếu niên, lần cuối cùng dùng thân phận người cha đưa Từ Bảo Chương qua đoạn đường quan trọng nhất trong nhân sinh.
Năm tháng thoi đưa, hình ảnh này tương tự như trong quá khứ, từng là ký ức kinh khủng cỡ nào của y, nhưng mà tin tưởng rằng về sau, hình ảnh này sẽ thay thế ác mộng, trở thành hồi ức đáng giá nhất trong cuộc đời Thẩm Kính Đình.
Từ Bảo Chương bái biệt phụ thân và trưởng bối Từ thị ở chính đường, trước khi ra khỏi cửa, một bóng dáng quen thuộc đã cúi người trước mặt y, chính là gã sai vặt bên người thiếu gia, Mê Hồ.
Mê Hồ kỳ thực không gọi là Mê Hồ, hắn là tiểu thiến nô do Trương tổng quản mang về, có một tên gọi lẫy lừng dễ nghe, Trương Khiêm. Dù tuổi hắn chưa lớn lắm nhưng đã cao ngang bằng thiếu gia, ban đầu chuyện quan trọng như thế này hắn nào có phần, là hắn cả gan đến quỳ xin thiếu gia và lão gia. Từ Bảo Chương gả tới Ngụy vương phủ, hắn không thể tiếp tục đi theo hầu hạ bên người y nữa, như vậy, ít nhất là hôm nay, hắn muốn được cõng chủ nhân, vì chủ nhân mà tận tâm một lần cuối.
Từ Bảo Chương đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, mới vừa đi được hai bước, tiểu Mê Hồ đã nói nhỏ, “Thiếu gia, có phải tối qua người ăn nhiều quá không, sao lại nặng như vậy?”
Lòng Từ Bảo Chương vốn tràn đầy không nỡ, lúc này cảm động gì cũng bay mất, “Ăn ăn ăn, ngươi mới ăn nhiều…!”
“Đừng đừng đừng nhéo, thiếu gia tha mạng, tha mạng –”
Cứ như vậy, viên bảo bối quý giá của Từ gia rốt cuộc cũng bình yên vô sự mà ngồi vào kiệu lớn tám người khiêng, theo sau là vô số người, mặt mày rạng rỡ xuất giá.
Nghi thức đại hôn diễn ra bên trong Ngụy vương phủ ở kinh thành, Ngụy vương trên không còn cao đường, có điều huynh trưởng như cha, đương kim Hoàng thượng và Hiền phi ngồi trên vị trí cao đường, thoải mái nhận cái bái lạy của tân nhân. Bái đường xong, tân nương được đưa vào động phòng trước, còn Ngụy vương đâu có may mắn như vậy, còn phải lưu lại xã giao với khách nhân.
Từ Bảo Chương bị người ta thao túng như con rối cả ngày, vào đến tân phòng liền thở phào nhẹ nhõm thật to, vừa mới định xốc bức rèm che trước mắt lên, hạ nhân đã vội vã kêu, “Vương quân, chuyện này không được, phải để Vương quân vén lên mới được.”
“Vậy ta… làm sao ăn uống?” Hôm nay bị gây sức ép liên tục, cái gì cũng chưa ăn, y đã đói đến mức bụng dán vào lưng, “Nếu không thì như vậy, các ngươi mau giúp ta lấy đồ ăn trên bàn tới, vị tỷ tỷ này, ngươi vén hạt châu lên giúp ta, đong đưa hoa cả mắt. Trong quy củ chỉ nói không thể nhấc bức rèm che lên, không nói không được vén lên ăn uống mà.”
Vương quân nói chuyện cũng thật khôi hài, mấy cô nương không nhịn được cười một tiếng. Người bình thường xuất giá, lúc chờ phu quân đến ai mà không rối loạn trong lòng, chỉ có tiểu Vương quân này là khẩu vị vô cùng tốt, bảo người hầu rót rượu, cầm lấy đũa, cái này nếm một cái, cái kia nếm một miếng, còn gật đầu nói, “Cái này ăn ngon, lại lấy cho ta thêm một ít.”
Lần này Lý Vân Tễ vào kinh một chuyến, cuối cùng tự “bán” mình đi. Nói ra dù sao hắn cũng là “lão nhân” trên Từ Bảo Chương một hai thế hệ, vậy mà đi cưới tiểu công tử Từ gia làm Vương quân, khiến người khác không khỏi âm thầm chế nhạo Vương gia đây là một cây hoa lê áp hoa hải đường, thật không biết làm sao tu được phúc khí này.
Ngụy vương uống vài chén, trước khi cảm thấy say liền xin những người khác cáo lui, lúc trời tối đã thản nhiên đi tới hỉ phòng.
Một đoạn đường ngắn ngủi, Lý Vân Tễ càng đến gần cánh cửa kia trong lòng lại càng thấp thỏm… Mãi đến khi tới trước cửa Ngụy vương mới dừng bước, vừa nghĩ về giai nhân ở sau cánh cửa, trong hoảng hốt còn có một loại cảm giác mờ ảo như trong giấc mộng.
“Vương gia, giờ lành đã đến, chớ để Vương quân đợi lâu.” Một hạ nhân cười nói.
Lúc này Lý Vân Tễ mới thu tâm tư lại, đặt hai tay lên cánh cửa dán chữ hỷ đỏ tươi, nhẹ nhàng đẩy ra.