Edit: Lin
Beta: Cá đẹp
Anh ta nghe thấy một thế giới mới lạ qua tiếng hát của cô, có sa mạc mênh m0ng, có cả thành trăng sáng tựa như cung trời.
Trí tưởng tượng của nàng thiếu nữ là vô hạn, cho dù cô bị kẹt ở một nơi tù túng khiến hành động bị hạn chế nhưng lòng cô vẫn tự do. So với cô, những kẻ tự cầm tù linh hồn, sáng nắng chiều mưa bỗng trở nên thật nực cười.
Anh ta im lặng một hồi rồi hỏi: "Nghe nói quốc sư đã đồng ý dịch dung cho cô?"
Cô đáp phải: "Sao thần sứ lại biết?"
"Tôi là người bên cạnh quốc sư, há lại có chuyện giấu giếm được được tôi?" Anh ta cười, khoát tay: "Khống chỉ thế, tôi còn biết cả thân thế và mục đích của chuyến đi này của cô. Nhưng tôi thấy rất tò mò, tại sao cô quyết tâm báo thù nhưng lại không muốn lật lại bản án cho cha cô, trả lại sự trong sạch cho dòng họ Bách Lý?"
Liên Đăng cười khỉnh: "Sự trong sạch có quan trọng đến vậy không? Người đã ch3t còn cần trong sạch làm gì? Tôi là người ghét phiền phức, không muốn phí công đi thu thập chứng cứ. Tôi thích đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần những kẻ hại chúng tôi phải ch3t trước mặt tôi là được. Những thứ như chiến công và danh vọng chẳng đáng là gì."
Tính cách của cô vô cùng dứt khoát, có lẽ còn kiên định hơn rất nhiều đấng nam nhi. Phương Châu quay sang nhìn cô, sống lưng thẳng tắp của cô dưới ánh trăng bỗng đẹp lạ kỳ. Nhưng e rằng khí phách thiếu niên sẽ khó giữ được dài lâu.
"Cô có biết cấm quân đóng ở đất kinh kỳ là bao nhiêu không? Tôi nhớ lúc hoàng thượng Thái Sơn tế trời cần điều động binh mã dẹp đường, chỉ tính số binh lính rảnh rỗi đã hơn tám vạn. Chỉ dựa vào cô, cô nàng tử sĩ đó và một nhạc kỹ Khâu Từ không biết võ công mà có thể ám sát được quan viên triều đình ư?" Giọng anh ta lạnh lẽo. Chẳng cần phóng đại, anh ta chỉ bình tĩnh phân tích tình hình trong thành Trường An cho cô: "Trong thành khác với Tây Vực. Tây Vực có chợ đêm phồn vinh, Trường An lại có lệnh giới nghiêm buổi đêm. Lúc ấy, phố phường đóng kín cửa, phủ binh tuần tra liên tục, chỉ chậm chân một chút thôi cũng đã bị tóm gọn chứ đừng nói tới việc báo thù. Giả như hành động vào ban ngày thì nơi nha môn canh phòng nghiêm ngặt, đợi đến khi đám quan viên tan làm thì lại có tùy tùng đi theo. Thế nên tôi thấy chuyện này khó khăn trùng trùng, cô nghĩ kĩ đi rồi hãy hành động."
Nhưng Liên Đăng lại có tính toán riêng: "Có phòng bị cẩn thận đến đâu cũng có lúc sơ hở. Chuyện giới nghiêm tôi cũng đã biết, đối với dân thường thì nó có nghĩa đóng cửa không được ra ngoài. Thế nhưng đối với đám đàn ông có quyền thế ở Đại Lịch thì chuyện giới nghiêm cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Nếu ai cũng làm theo pháp lệnh thì không bàn đến mấy cái khác, kĩ nữ ở Bắc lí sẽ ch3t đói đầu tiên. Chơi gái phải chơi vào buổi tối, chẳng lẽ quan viên Đại Lịch lại chơi vào ban ngày?"
Những lời này của cô khiến Phương Châu cứng họng, nói rất hay. Dù có là triều đại nào thì luật pháp cũng chỉ có tác dụng với dân chúng. Nếu quan viên muốn làm trái luật thì có thể viện được hàng trăm lý do để chối tội. Ban đầu, anh ta chỉ muốn thử độ quyết tâm của cô, xem ra là không hề nhỏ.
"Tôi chỉ muốn khuyên cô nên thận trọng mà thôi. Có những chuyện nghĩ thì dễ, làm mới khó. Nếu tôi đoán không lầm, một hai kẻ đầu không đề phòng thì cô có thể thành công. Nhưng những người sau có đề phòng rồi thì sẽ không còn dễ đâu."
Cô nhìn trăng sáng, mắt cười cong cong: "Không sao cả, giết một cũng là giết. Tôi có ba năm, có thể đánh lẻ từng kẻ một."
Nói chuyện sống ch3t mà còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy quả là anh ta phải ngạc nhiên. Dường như cô chưa từng coi đây là chuyện hệ trọng mà chỉ như một lần mua bán không phải bỏ vốn, lời lãi chẳng để trong lòng.
Anh ta thở dài: "Khi nào cần tôi giúp thì cứ nói."
Mới đầu, Liên Đăng không để ý, lúc sau mới phản ứng lại, cô quay đầu nhìn anh ta với vẻ kì lạ: "Thần sứ chịu giúp tôi ư?"
Hắn cười tràng: "Chỉ dựa vào tên của tôi và cô thôi thì tôi cũng nên giúp cô một tay rồi."
Nói đến tên lại thấy hơi ngượng ngùng, mặc dù Liên Đăng thấy chẳng có điểm gì giống nhau nhưng anh ta tỏ thái độ như vậy cũng khiến cô rất cảm kích. Tình cảm thì cô xin nhận nhưng đương nhiên, lòng tốt của anh ta thì cô đành phải từ chối: "Chuyện tôi làm chẳng tốt đẹp gì cho cam, phủi sạch quan hệ với thần cung còn không kịp, không dám kéo thần sứ xuống nước. Huynh yên tâm, tôi sẽ tự lượng sức mình, dốc hết sức làm những chuyện trong khả năng, còn chuyện không làm được thì cũng sẽ xem xét tình hình." Cô mím môi cười: "Thần sứ là người tốt, mắt nhìn người của Chuyển Chuyển quả là không tồi."
Anh ta hơi ngửa người ra sau, cười đến mức hai vai rung lên như nghe thấy truyện tiếu lâm: "Lời khen này thật khác biệt, từ trước tới nay chưa ai khen tôi là người tốt cả, tôi nghe mà như mở cờ trong bụng. Đã vậy thì ta đừng khách sáo với nhau nữa, lúc nào cũng xuân quan với thần sứ, tôi chẳng thiếu người gọi tôi như thế. Cứ gọi là Phương Châu đi, nghe thân thiết hơn nhiều, biết đâu sau này còn có thể xưng huynh gọi đệ."
Cô thích cái từ xưng huynh gọi đệ này, tốt hơn việc tự dưng thấy sang bắt quàng làm họ nhiều. Cô chắp tay với anh ta: "Vậy tôi đành mạo phạm, Phương Châu huynh."
Nghe vậy, mặt anh ta hơi cổ quái, sờ gáy nói: "Bỏ hai chữ đầu đi, gọi a huynh hay hơn, cô nghĩ sao?"
Từ Phương Châu đến a huynh, mới dăm ba câu mà đã có sự chuyển biến to lớn.
Thật ra thì giao tình giữa cô và anh ta chẳng hề sâu đậm, trừ việc anh ta tự cho rằng A Bồ đã giao phó cô cho anh ta thì cả hai chẳng có gì dính dáng hết. Liên Đăng kết giao bạn bè, không phải ai cô cũng đối xử chân thành. Mới đầu, cô cũng phải tính toán rất nhiều về Đàm Nô và Chuyển Chuyển, thế nên đương nhiên cô cũng phải giữ kẽ ba phần với vị xuân quan này. Nhưng nghĩ kĩ thì, anh ta chỉ cần liếc mắt cái là nhìn thấy hết mọi thứ của cô, cô không tiền cũng chẳng quyền, người ta thèm gì của cô chứ!
Cô mỉm cười, cúi đầu nghịch cây sáo trúc tự làm. Anh ta đón lấy, thử âm sắc, cau mày nói: "Lỗ thứ hai phải dán lưỡi gà bằng màng trúc hoặc màng lau, cô dán cái gì vậy? Giấy Tuyên sao?"
Cô chậm chạp trả lời: "Tôi biết màng trúc tốt, nhưng tôi hì hụi cả buổi mà vẫn không lột ra được. Sau đành dùng giấy Tuyên vậy, dù sao cũng chỉ là đồ để chơi, không cần phải quá coi trọng như thế."
Cô thiếu sự tinh tế của con gái về mặt này, ví như Chuyển Chuyển chịu tốn hai ngày trời chỉ để làm một miếng hoa điền. Theo cách nhìn của cô, hai ngày có thể làm được rất nhiều thứ, cô thà mài mười túi thiết phiến còn hơn là phí thời gian vào miếng đá vân mẫu to bằng móng tay. Thế nên Chuyển Chuyển thường bĩu môi bảo cô chẳng tí nữ tính nào, cô lại không cho là vậy, không có sự nữ tính, chẳng lẽ cô lại có khí khái đàn ông ư? Cô tự thấy mình chỉ hơi xuềnh xoàng thôi, chờ ngày nào đó bỏ được gánh nặng xuống, bất chợt thông suốt thì chưa chắc đã kém cô ấy đâu!
Phương Châu cất sáo vào tay áo: "Giao cho tôi, tôi sẽ làm lại cho cô, làm xong sẽ gửi lại cô."
Cô nói được, sau đó ngẩng đầu ngắm trăng. Trăng đêm nay tròn mà sáng vằng vặc, như thể chỉ cần giơ tay lên là với được.
Chỉ tiếc là sao nơi đây không sáng bằng ở Đôn Hoàng. Cô nói: "Trung Nguyên cái gì cũng tốt, chỉ là ánh sao quá ảm đạm. Tôi đi từ Đôn Hoàng đến Trường An, cả đường không có quá sở, không thể tìm quán trọ nghỉ lại, chỉ có thể dựng trại qua đêm với Đàm Nô và Chuyển Chuyển. Ăn bánh nướng xong, rảnh rỗi lại
nằm dài ngắm trăng. Đèn đóm nơi Trung Nguyên rất đẹp nhưng lại khiến ánh sao mờ nhạt đi..." Cô lắc đầu, tự nhủ: "Không tốt. Nơi đại mạc vắng bóng con người, mọi thứ đều thật thuần túy."
Anh ta chống khuỷu tay lên đầu gối, mắt mơ màng: "Đến tận giờ tôi vẫn chưa thấy ánh sao ở các nơi trên Đại Lịch có gì khác nhau, nhưng trong Thần cung có một ao tụ sao, mặt hồ có thể gom tất cả các vì sao lại. Mai đi, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đến đó xem, chèo thuyền ra giữa hồ, muôn vàn vì sao ở dưới chân, cảnh tượng đó mới gọi là tuyệt hảo."
Cô nghe mà thấy rất mới lạ, đến gần anh ta hơn: "A huynh nói thật ư?"
Anh ta vui vẻ bật cười: "Chỉ bằng tiếng a huynh này của cô thôi, lời này tất sẽ là thật."
Liên Đăng rất vui, cô không mấy hứng thú với đám hoa cỏ. Bởi vì trên sa mạc ít cỏ cây nên nhìn sẽ thấy mới lạ, nhưng cũng chẳng có tình cảm gì sâu sắc. Trái lại, trăng sao lại khiến cô nhớ về cuộc sống ở Đôn Hoàng. Ban ngày không gặp ai, tối mới xuống núi nằm trên cồn cát lộng gió, nhìn ngắm trời sao, mọi muộn phiền trong lòng đều sẽ dần phai nhạt.
Phương Châu yên lặng nghe cô kể chuyện, gò má cô dát ánh trăng, dịu dàng thanh nhã đến động lòng người. Nếu không phải vì những chuyện trước đó thì có lẽ cô sẽ là cô gái cao quý nhất trên lầu cao! Có những lúc, số mệnh chẳng do ta, một lần sẩy chân, mọi sự đổ bể, từ thiên đường rơi xuống địa ngục cũng chỉ trong cái nháy mắt mà thôi.
Anh ta ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn ánh trăng rằm: "Giải quyết xong chuyện ở Trường An rồi, cô có ý định gì không?"
"Tôi muốn về Đôn Hoàng, giúp Vương A Bồ hoàn thành bích họa."
"Còn sống là còn vẽ bích họa sao? Không làm gì khác ư?"
Chuyện khác cô còn chưa kịp tính, nếu có thể sống mà trở về Đôn Hoàng. Mấy năm sau nhớ lại chuyến đi đến Trường An, có lẽ đấy sẽ là điều huy hoàng nhất trong đời cô. Có người chấp nhận bình thường, cô chính là người như thế. Cô nói: "Tôi không có lý tưởng, trước tiên cứ hoàn thành kế hoạch đã. Nếu một ngày, tôi có mục tiêu mới thì sẽ lại một lần nữa vạch ra con đường tương lai. Những chắc là tôi sẽ chỉ vẽ tranh thôi, trừ cái này ra, tôi chẳng nghĩ ra được gì khác."
Một người đã mất đi quá khứ, kí ức trong hai năm qua lại chỉ đơn giản như trang giấy trắng, vậy nên mới không có mục đích.
Phương Châu thử dẫn dắt cô: "Ai rồi cũng sẽ có cuộc đời của riêng mình, cô gái nào rồi cũng sẽ lấy chồng. Cha mẹ không còn đương nhiên sẽ đau đớn, nhưng đến khi có mái ấm riêng của mình, nỗi đau ấy sẽ dần phai nhạt thôi."
"Lấy chồng?" Đây là lần đầu cô nghe vấn đề này trực tiếp thế, có hơi buồn cười: "Tại sao lại phải lấy chồng? Đến giờ Vương A Bồ một thân một mình mà vẫn sống tốt đấy thôi. Nhưng vẫn phải xem ý A Bồ, nếu người thấy tôi nên lập gia đình thì tôi sẽ tìm một mối duyên ở Đôn Hoàng. Chỉ cần không phải đi đâu, ở gần người là được." Có thể vô cầu đến mức độ này quả là khiến người khác phải cảm thán: "Cô không có yêu cầu gì với chồng tương lai sao? Chỉ cần ở được gần Vương đạo sĩ thì lấy một kẻ lỗ m4ng cũng được ư?"
Liên Đăng vẫn mờ mịt. Từ trước đến giờ, chẳng hề có ai tán gẫu với cô về việc này, ngay cả Chuyển Chuyển cũng không. Cả ngày Chuyển Chuyển chỉ nhắc tới tiểu lang quân như châu như ngọc của nàng ấy, có lẽ lang quân trông ưa nhìn cũng rất quan trọng. Nhưng cô lại chẳng hiểu mấy vấn đề này lắm, chỉ biết là lấy chồng rồi thì phải cùng chăn dê, ăn chung nồi với người ta. Xấu hay đẹp cũng chẳng ảnh hưởng là bao.
Cô nhún vai: "Nếu anh ta tệ bạc với tôi thì tôi sẽ đánh đến khi nào anh ta chịu đối tốt mới thôi."
Phương Châu suýt sặc nước miếng, quả là tính tình dứt khoát. Khắp thiên hạ gần như chẳng có chuyện gì là không giải quyết được bằng sức mạnh. Thế nhưng không nên vậy, cô đã sắp tròn mười sáu, mười sáu tuổi là phải có suy nghĩ của riêng mình. Anh ta bỗng tràn đầy nhiệt tình, kiên nhẫn giải thích cho cô: "Chồng không phải bạn bè, lại càng không phải là tìm thợ đá cho hang, đó là người sẽ bên cô sớm tối suốt đời. Thường thì các cô gái ở Trường An hay chọn con cháu thế gia danh môn, hoặc là người ôn văn lễ độ, đẹp trai lại tài giỏi, giống như tôi vậy. Tìm người như thế, yêu thương anh ta, cùng chung sống ngọt ngào, đó mới là ý nghĩa thật sự của việc lập gia đình."
Cô suy nghĩ hồi lâu, vẫn không thể mường tượng ra yêu nhau là gì nên đành cười ậm ờ, lắc đầu không nói về chuyện này nữa: "Tạm thời tôi sẽ không lấy chồng đâu, đợi đến lúc ấy rồi nói sau."
Đến lúc đó há chẳng phải đã quá muộn hay sao? Trở lại nơi tạp nham đủ loại người ấy, rồi tìm một kẻ người ngợm đầy mồ hôi ở nơi đó sao? Anh ta nhìn gương mặt cô, quả thực chẳng dám tưởng tượng. Anh ta chớp mắt, bỗng nảy ra một kế hay: "Nói chính ra, tôi cũng quen A Gia của cô đó. Mười năm trước, A Gia cô trở lại Trường An gặp vua, lúc đó chúng tôi hay qua lại. Không biết cô có còn nhớ tôi không, khi đó cô mới chỉ năm, sáu tuổi, A Gia cô còn đùa tôi, bảo sau này muốn gả cô cho tôi."
Liên Đăng điếng người, hoảng sợ nhìn anh ta: "Có chuyện như vậy ư?"
Có hay không, chẳng phải do hắn định đoạt hay sao? Ai bảo cô mất trí nhớ chứ! Anh ta ắn cười như gió xuân: "Người Trung Nguyên coi trọng lời mẹ cha, bây giờ Vương đạo sĩ cũng đã có lời ám chỉ. Giờ chỉ xem cô có coi những lời này ra gì hay không thôi."
Liên Đăng choáng váng, chẳng hiểu sao lại dính dáng tới mấy chuyện rắc rối này. Cô không tin lắm, cứ nhìn anh ta chằm chằm. Anh ta vẫn giữ vẻ thản nhiên: "Sao? Không tin hả? Cũng đúng, khi đó lệnh tôn chỉ thuận miệng nói mà thôi, tôi nói với cô cũng chỉ để đùa vui, chớ để trong lòng."
Quả thật là cô không hề để trong lòng thật, chỉ bĩnh tĩnh gật đầu: "Chuyện đã qua lâu lắm rồi, không nhắc tới nữa cũng tốt. Hơn nữa huynh cũng lớn hơn tôi nhiều, tuổi tác không hợp."
Lần này đến lượt Phương Châu phiền muộn, ý cô là sao? Chê anh ta già ư? Anh ta chống một tay ngồi dậy nhưng lại không cẩn thận dùng lực quá lớn, làm vỡ viên ngói xanh, "rắc" một cái.
Bình thường, anh ta phóng khoáng ngang tàng, trước giờ, anh ta chưa bao giờ chịu thua thiệt khi chọc ghẹo người. Giờ lại bị cô chiếu tướng, trong cơn tức giận, anh ta định để đùa thành thật, cố bình tĩnh lại nói: "Làm gì mà lớn hơn nhiều, cũng chỉ có mười tuổi thôi. Tôi thì không muốn coi là thật, nhưng lại sợ A Gia cô mất vui. Thế này đi, cô cứ nhớ tôi và cô có hôn ước, đồng thời phải tự biết giữ lời ăn tiếng nói của mình. Chuyện này không được nói với ai hết, chỉ tôi với cô biết, hiểu không?"
Hiểu gì cơ? Liễn Đăng bỗng bị người khác chụp mũ lên đầu, rõ là quan hệ xa lắc xa lơ, bảo có hôn ước là có hôn ước ngay được ư?
Anh ta bị ánh mắt tròn xoe của cô làm chột dạ, đứng dậy nói: "Sau này có việc gì thì nhớ phải bàn bạc với tôi trước, thích con cái nhà nào cũng phải nói với tôi. Phải nhớ mình là người đã có hôn ước, tôi sẽ không hại cô là được." Nói rồi, anh ta vung tay áo, nhảy xuống mái hiên đi mất.
- -----oOo------