Edit: Cá hay hờn hay dỗi
Có đôi lúc, quốc sư hành động khiến người ta rất khó hiểu. Chàng ta lấy lí do này mà không thấy khiên cưỡng sao? Đâu phải hàng quán trên chợ mà đi nhầm được?
Chuyển Chuyển đang hào hứng đi dạo đêm, đưa hoa đẩy liễu với Xuân quan, vừa ngẩng lên đã trông thấy hai người lạ đi ra khỏi phòng ngủ thì lập tức ngây ra.
“Hai người là ai? Đêm hôm khuya khoắt, sao lại chạy đến nhà người khác?” Giọng cô ấy sắc lẻm.
Tiếng hô khiến các đạo cô cũng kéo tới, mọi người kinh ngạc nhìn nhau, lòng lo sợ bất an.
Liên Đăng cuống quýt, sao đồ ngốc Chuyển Chuyển này không nhìn quần áo trên người cô chứ, lại hô hoán khiến bao người tới xem. Lỡ bại lộ thân phận thì chẳng phải chuyện cô trèo tường với đàn ông lúc nửa đêm nửa hôm sẽ bị truyền ra ngoài hay sao!
Thế nhưng, Chuyển Chuyển bỗng “ơ” lên, giọng run rẩy, thỏ thẻ như chim hót: “Tiểu lang quân, chúng ta từng gặp nhau đó.” Cô ấy vừa nói vừa bước tới, nhìn chàng ta với vẻ kích động: “Chàng còn nhớ tôi không? Tiết hoa đăng năm ngoái có kĩ nhạc Khâu Từ dựng sân khấu xướng ca, tôi ở trên sân khấu, chúng ta có trao nhau ánh mắt đó.”
Quốc sư là quý nhân hay quên, bị vẻ quen thân của cô ấy làm cho chẳng hiểu ra sao. Liên Đăng lại hiểu, thì ra tiểu lang quân khiến Chuyển Chuyển nhớ mãi không quên lại chính là chàng ta. Liên Đăng không khỏi thấy buồn thay cho cô ấy, bao nhung nhớ đành mặc cho nước cuốn trôi, duyên phận giữa cô ấy và tiểu lang quân còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc. Sau này thỉnh thoảng lục lại hồi ức là được, dù sao cũng không thể coi là thật nữa.
Chuyển Chuyển vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng của bản thân, ôm nguc nói: “Chàng tới tìm tôi ư? Chẳng may trước đấy tôi lại ra ngoài, nếu biết chàng tới thì chắc chắn tôi đã ở lại đợi chàng.”
Liên Đăng nghe mà trố mắt, mới ban nãy còn ch3t mê ch3t mệt Xuân quan, ngoảnh đi ngoảnh lại đã quên hết sạch rồi.
Quốc sư không quen với kiểu kết thân này, cũng không muốn đáp lại cô ấy, chỉ tiện mồm đáp: “Mỗ tìm Liên Đăng, nếu cô ấy không ở đây thì thôi. Yêu Nô, chúng ta đi thôi!”
Phản ứng của Liên Đăng chậm mất nửa nhịp. Thấy chàng ta quay lại nhìn, cô mới biết mình chính là Yêu Nô. Cô không dám lên tiếng, sợ vừa lên tiếng là sẽ bị Chuyển Chuyển nhận ra nên vội vàng đi theo.
Mặt mày Chuyển Chuyển không nén được giận, bụng tức anh ách. Cô ấy hét Liên Đăng dừng lại, nhìn cô lăm lăm như đang chọi gà: “Sao lại mặc giống Liên Đăng nhà tôi? Cô có lai lịch thế nào?”
Quốc sư bật cười: “Liên Đăng mà lại mặc giống tì nữ nhà tôi ư? Bữa nào tôi sẽ cho người đưa vài cuộn vải tới để cô ấy mấy bộ đồ mới.” Nói rồi, chàng ta ngênh ngang đi về phía cổng đạo quán.
Một trận gió lạnh thổi qua, mọi người trong đạo quán đều chẳng hiểu ra đâu vào với đâu. Bọn họ không hề trông thấy hai người này đi vào, sao hai người này lại xuất hiện ở đây chứ?
Một đạo cô còn nhỏ tuổi rùng mình: “Tôi nghe nói quốc sư lại bế quan rồi, cuối năm đủ loại yêu ma quỷ quái xuất hiện quấy phá, trong thành liên tiếp có hai vị quan viên bị ch3t, nghe nói là mạo phạm quỷ thần, bị kéo xuống mười tám tầng địa ngục... Các tỷ có thấy không? Dưới chân hai người đó không có bóng!”
Trên trời trăng sao ảm đạm, đèn lồng lại ở xa vậy, đương nhiên là không có bóng rồi. Mọi người vốn đang căng như dây đàn, nghe vậy bỗng thấy hoảng sợ, đầu óc không kịp suy nghĩ gì mà chỉ hành động theo bản năng, bỏ chạy nhốn nh40.
Liên Đăng đi theo quốc sư ra ngoài nhưng trong lòng vẫn không phục, giậm chân bình bịch.
Quốc sư bực mình lườm cô: “Lúc vượt nóc băng tường mà cô cũng gây ra tiếng động lớn thế thì chắc chắn đã bị người ta bắn ch3t rồi.”
Cô dẩu môi: “Tôi không phải nô tì!”
Chàng ta hơi ngây ra: “Bổn tọa nói vậy thôi, cô tức gì chứ!”
“Tôi cũng không tên là Yêu Nô!”
Quốc sư quả thực sắp bị cô làm phiền ch3t đi được: “Chỉ là buột miệng nói bừa thôi mà cô giận mất cả buổi ư?”
“Quốc sư có thể gọi tôi là Ngọc Nô mà. Tôi thấy Ngọc Nô xuôi tai hơn Yêu Nô nhiều, nghe cũng giống tì nữ trong gia đình tốt nữa! Bây giờ chắc hẳn mấy đạo cô ấy đang bàn tán xem tôi là yêu quái gì? Thế chẳng phải tự chuốc lấy phiền toái hay sao?”
Liên Đăng bị chàng ta làm nghẹn họng, không tài nào phản bác, đành phất tay áo nói: “Quốc sư về sớm đi, tôi thấy hơi buồn ngủ rồi, thứ cho không thể tiễn xa được.”
Chàng ta bỗng giận tím mặt: “Cả đêm không ngủ ngồi trên nóc nhà với người khác thì không buồn ngủ, vừa gặp bổn tọa đã kêu buồn ngủ ư? Sắp tới giờ Tý rồi, xem ph40 hoa đã rồi tôi sẽ cho cô đi!”
Không còn cách nào khác, cô bị ép đứng trong gió lạnh cắt da cắt thịt mà ngơ ngác nhìn lên trời, họa hoằn lắm mới thấy ph40 bay lên từ mấy hộ gia đình, sau đó bùng nổ rực rỡ giữa không trung.
Trong bóng tối, hai người duy trì tư thế đứng yên ngửa đầu lên rất lâu, may mà không có ánh trăng, bằng không đây sẽ là hình ảnh hai người ngửa đầu ngắm trăng tu luyện hết sức kì dị. Quốc sư hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn từ tốn nói: “Đi ăn gì đấy đi!”
Liên Đăng đang đói meo, chàng ta cũng chưa ăn tối, đề nghị này quả là vô cùng đúng lúc. Thế là, hai người ăn ý đi đến gánh mì ở đầu ngõ.
Chủ gánh hàng là một ông lão hơn sáu mươi tuổi. Gánh hàng chỉ vô cùng đơn giản, chỉ có một sạp hàng, bếp lò, nồi, bát được đặt trên chiếc xe mái bằng, bên cạnh đặt hai, ba chiếc bàn thấp và năm, sáu cái ghế gấp. Thấy bọn họ đi tới, ông lão đon đả mời chào, hỏi bọn họ ăn gì. Liên Đăng gọi hai bát mì, sợ quốc sư không đủ no nên quay sang chỉ vào chàng ta: “Cho vị lang quân này thêm cái bánh hấp nữa.” Quốc sư liếc xéo cô, không nói gì.
Ông lão sang sảng đáp lời rồi vung tay áo lên, véo một nắm mì, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. Vắt mì mỏng tang vừa vào nồi một lát là có thể vớt ra, cho thêm vào bát một nắm rau chân vịt xắt khúc, tuy không bắt mắt nhưng vị lại rất ngon.
Liên Đăng đã đói lả rồi, nhưng vì kính trọng người già cả, cô vẫn để quốc sư ăn bát đầu. Quốc sư cũng chẳng hề khách sáo, cầm đũa lên lau thật kĩ rồi mới ăn một miếng nhỏ như là thử thuốc. Liên Đăng trông mà thầm khinh bỉ.
Bát thứ hai được bê lên, cô chẳng buồn bận tâm tướng ăn gì nữa. Sau khi dịch dung, cô luôn thấy cử động gương mặt không được tự nhiên nhưng nhìn chung vẫn khá ổn. Lại trông ngũ quan quốc sư, hết sức sinh động, tự nhiên, chẳng có vẻ nào là gượng gạo. Cô yên tâm hút mì, tiếng soàn soạt lọt vào tai, quốc sư nhìn cô với vẻ ghét bỏ.
Ngồi ăn cùng bàn với người có văn hóa đúng là phiền phức. Chắc là chàng ta cũng chưa bao giờ thấy người Hồ vừa ăn vừa đập bàn thùm thụp. So với người Tây Vực thì cô đã ăn uống lịch sự lắm rồi.
Chủ gánh hàng lấy bánh hấp ra khỏi lò, lúc đặt xuống trước mặt bọn họ vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Tay quốc sư là bàn tay cao quý, không chịu nổi nóng nên bèn sai cô xé bánh thành từng miếng nhỏ rồi cho vào bát nước dùng.
Liên Đăng vừa hầu hạ vừa dò hỏi: “Lần trước quốc sư nói muốn tìm thuốc cho Đàm Nô, đã có tiến triển gì chưa?”
Quốc sư lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Nhớ tới chuyện này làm cô chẳng ăn nổi gì nữa, cô đẩy bát đũa ra, lòng rầu rĩ. Hôm nay tâm trạng của quốc sư khá tốt, ăn xong thì nhếch miệng nói: “Đợi một thời gian nữa xem sao, nếu đến lúc đó mà vẫn không có tin tức gì thì cùng lắm bổn tọa lại lấy máu cho cô thêm lần nữa.”
Chàng ta chỉ bát mì: “Ăn hết đi.”
Cô vội đáp “vâng” rồi cầm đũa lên ăn, đũa bát va leng keng. Quốc sư khẽ mím môi, lần đầu tiên ăn đồ ngoài phố phường, cũng không khó ăn nhưng trong tưởng tượng. Lần đầu tiên dùng bữa với con gái, tướng ăn của con gái cũng không đoan trang như những gì sách viết.
Chợt, phía xa xa vang tiếng chuông từng hồi, ph40 hoa bỗng rợp trời tựa thủy triều dâng trào, vẻ tráng lệ khiến người ta phải rung động. Chàng ta đứng dậy, chắp tay nhìn về nơi xa, đèn hoa rực rỡ thêu dệt nên Trường An gấm vóc. Thuở trước, chàng ta không bao giờ vào thành lúc giao thừa. Nhìn từ Thần Hòa Nguyên, dù có rực rỡ hơn nữa thì cũng chỉ là những đốm sáng xa xăm yếu ớt. Bây giờ đứng ở đây, chàng ta mới cảm nhận được sự rung động to lớn, không thể trốn tránh.
Người đứng phía sau cũng lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như vậy. Cô reo hò vui sướng rồi chạy tới đứng sóng vai với chàng ta. Chàng ta quay sang nhìn cô, ánh sáng rực rỡ khiến mắt cô sáng ngời: “Đẹp thật đấy. Tôi tới Trường An lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy tòa đô thành này có hơi thở nhân gian. Tuy chỉ là khách qua đường nhưng bây giờ, tôi cũng thấy hơi thích
nó rồi.”
Khóe môi chàng ta hạ xuống, lẩm bẩm: “Tôi vẫn luôn rất thích nơi này, thích… thậm chí là khát vọng…”
Màn ph40 hoa rực rỡ kéo dài không lâu, chỉ tầm hai tuần trà rồi dần lắng xuống, để lại mùi lưu huỳnh phảng phất trong không khí. Tiệc đã tàn, người cũng nên tan. Quốc sư thò vào túi tay áo, phát hiện bên trong trống trơn, không biết là đánh rơi hay gì khác, tóm lại là không có tiền. Chàng ta đành phải nhìn sang Liên Đăng bằng ánh mắt ung dung.
Liên Đăng vốn tính tình độc lập, quyết đoán. Đây là điểm đáng quý nhất của cô. Cô cảm thấy bản thân phải tự cho cho mình, chưa bao giờ tạo thành gánh nặng cho ai chỉ vì mình là phái yếu. Cô vốn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để chàng ta trả tiền. Cô thoải mái th40 túi tiền rồi đặt lên bàn, dốc tiền ra tay, nghiêm túc đếm từng đồng một như trẻ con học đếm.
Có những lúc, hành động ngây thơ vụng dại lại càng khiến người ta rung động, đây là sức hấp dẫn mà các cô gái tỏ tường thói đời ở thành Trường An không bao giờ học được. Quốc sư khoanh tay ngồi cạnh quan sát, cô cười hì hì đặt tiền vào tay ông chủ. Cô rất hài lòng, vui vẻ cảm ơn ông chủ, còn nói nhất định phải nói câu “Ngon thật đấy”, quả thật hơi ngố. Trên đường về, cô vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh: “Sao nhóm thần sứ vẫn chưa tới đón quốc sư vậy? Có phải họ quên quốc sư rồi không? Khuya lắm rồi, không biết Đàm Nô đã về chưa? Tôi không yên tâm cho lắm.”
Quốc sư ăn xong thì không nổi tính đỏng đảnh gì nữa, cũng đã thấm mệt, chàng ta vỗ hai tiếng, sau lưng lập tức xuất hiện mấy bóng dáng. Liên Đăng khẽ thở phào, cung kính vái chào họ: “Tôi giao quốc sư lại cho các thần sứ đó. Các thần sứ hãy bảo vệ quốc sư về thần cung.”
Quốc sư che miệng ngáp, buộc dải áo choàng lại, chẳng nhắn nhủ gì với cô mà xoay người đi thẳng về phía phố phường.
Cuối cùng Liên Đăng cũng có thể thả lỏng gân cốt. Cả buổi cứ phải bó tay buộc chân khiến cô cảm thấy hết sức bứt rứt. Thế là, cô tung mình phi về cổng đạo quán, gỡ mặt nạ ra rồi mới vào trong. Bước vào nhà, thấy cả Đàm Nô và Chuyển Chuyển đều đang ở trong, cô mới yên tâm.
Cô quay người đóng cửa: “Sao rồi? Vị ngự y đó nói thế nào?”
Đàm Nô dựa vào đệm, lắc đầu: “Cũng nói giống Phất Cư, muốn cởi chuông cần người buộc chuông. Tiêu tướng quân hỏi tôi trúng độc do đâu, tôi không dám nhắc tới khách đi3m Âm Dương. Dù sao cũng là mạng người, sợ rằng Đại Lý Tự cũng đang điều tra ấy chứ.”
Đúng là tiến thoái lưỡng nan, người đã ch3t rồi, dù có biết nguyên nhân trúng độc cũng vô dụng, thà rằng không nói cho xong. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Liên Đăng chống má thở dài: “Tôi hỏi quốc sư rồi, chỗ quốc sư cũng không có tin tức gì. Tôi tính hai ngày nữa lại tới khách đi3m Âm Dương, thăm dò xem người đó học nghệ ở đâu, thuộc môn phái nào. Cho dù loại độc đó có do gã tự nghiên cứu chế tạo thì kiểu gì đồng môn cũng phải biết được chút ít.”
Chuyển Chuyển buồn bã nói: “Nếu có người giết đồng môn của tôi thì còn khuya tôi mới chịu giao thuốc giải ra. Thái Thượng thần cung có uy danh lừng lẫy là thế mà còn không điều tra được manh mối, chỉ dựa vào một mình muội mà tra được ư?”
Đàm Nô lại rất lạc quan: “Bây giờ tôi đang rất khỏe, không cần lo cho tôi. Phất Cư đã nói rồi, độc không thể ở trong người cả đời được. Hai năm sau, nếu tôi còn sống thì chắc hẳn lúc đó độc cũng tiêu tan hết rồi. Cây châm ấy cũng chỉ dài hai, ba phân, dù có chạy khắp mạch máu thì cũng không đến nỗi lấy đi tính mạng. Dẫu sao thì cũng có loại máu ấy rồi, vẫn sống lay lắt được, cầm cự đến ngày độc tan hết chắc là sẽ ổn thôi.”
Nói đến máu thuần dương là lại khiến người ta đau đầu. Phải uống những hai năm trời, sao người đó có thể cung cấp mãi như thế được? Nếu không có nhiều hạn chế đến thế thì cho dù ngày nào cũng bắt Liên Đăng tự cứa hai nhát cũng chẳng sao. Nhưng quốc sư lại không chịu nói người đó là ai, cô có muốn thương lượng cũng chẳng được.
Đàm Nô thấy bọn cô đều mặt mày ủ rũ nên cố tình chuyển chủ đề: “Được rồi được rồi, không nói chuyện của tôi nữa. Chuyển Chuyển và Xuân quan nói chuyện thế nào? Có tiến triển gì không?”
Chuyển Chuyển cười gượng: “Chàng ta giỏi giả vờ hồ đồ lắm, xem ra là lão cáo già đây. Nhưng không sao, tôi có thể dùng dung nhan và tài trí của tôi để khiến chàng ta phải đầu hàng.” Nói đến đây, cô mới nhớ ra chuyện ban nãy, vội vàng hỏi Liên Đăng: “Hôm nay tôi vừa gặp tiểu lang quân đó. Lúc tôi về, chàng đang đi ra từ phòng chúng ta. Chàng chẳng khách sáo chút nào hết, còn sai tỳ nữ pha trà, nghe nói là tới đây tìm muội. Muội quen chàng từ khi nào vậy? Chính là người mà thoạt trông tầm mười bảy, mười tám tuổi, còn đẹp hơn cả Xuân quan ấy.”
Liên Đăng vô cùng khó xử: “Tôi chỉ có thể nói là tỷ đừng nhớ nhung người ta nữa, quên đi thôi!”
Chuyển Chuyển nheo mắt nhìn cô với vẻ nghi hoặc: “Sao vậy? Chẳng lẽ muội cũng vừa ý chàng rồi ư?”
Liên Đăng tức khắc cảm thấy đau đầu, bèn hỏi thẳng: “Có phải còn có một cô gái người Hồ đi theo chàng ta, ăn bận giống hệt tôi đúng không?”
Chuyển Chuyển kinh ngạc: “Sao muội biết?”
Liên Đăng đỡ trán: “Cô gái đó chính là tôi sau khi dịch dung, còn tiểu lang quân là quốc sư.”
Lần này, Chuyển Chuyển và Đàm Nô cùng ớ ra: “Quốc sư là yêu quái già cơ mà!”
“Tôi đã nói với hai tỷ là quốc sư không già rồi mà. Tiểu lang quân là quốc sư sau khi dịch dung. Có điều, diện mạo vốn có của quốc sư cũng ngang ngang vậy, lớn tuổi hơn một chút nhưng lại đẹp hơn.”
Chuyển Chuyển thốt lên: “Trời ơi! Đúng là hại ch3t người ta mà!” Nói rồi, cô khóc nấc lên, đấm nguc nói: “Tim tôi sắp vỡ tan rồi, sao tiểu lang quân lại là quốc sư chứ? Sao chàng có thể lừa tôi như thế? Tại sao? Tại sao…”
Liên Đăng và Đàm Nô tiếc thương nhìn Chuyển Chuyển, chẳng thể giúp gì được ngoài đưa khăn tay cho cô ấy.
Ngày hôm sau, có hai người mặc đồ người hầu đánh xe tới trước cổng đạo quán, đưa tới mấy cuộn vải màu sắc tươi rói, còn có đồ trang sức, túi thơm và hai ngàn quan tiền.
Ba kẻ bần hàn đứng cạnh đống đồ, xuýt xoa. Quốc sư ra tay hào phóng thật, mắt nhìn của quốc sư cũng thô bỉ thật! Mấy cuộn vải đủ màu xanh đỏ, khó lòng mà tưởng tượng nổi khoác lên người sẽ ra thể thống gì?
Phất Cư có qua lại với mấy vị phu nhân quyền quý ở Trường An, cô ấy nói đây là những họa tiết đang được ưa chuộng nhất hiện nay, chỉ có loại vải mà họ không mua nổi, chứ không có vải nào là không may thành y phục được. Ví như vải họa tiết hoa lá vây tròn có thể để may yếm hay tay áo hẹp, họa tiết hoa nhí, cỏ xoắn có thể may áo váy, lụa hoa bạc dùng làm dây quàng*… Lúc này, bọn cô mới bừng tỉnh, xé mỗi loại vài thước đưa cho Phất Cư. Phất Cư vui vẻ ôm vải rời đi.
Đàm Nô nhìn xấp ngân phiếu, cảm thán: “Tại sao quốc sư lại hào phòng đến vậy? Chuyện chúng ta làm hết sức nguy hiểm, chu cấp tiền bạc cho chúng ta không sợ gây bất lợi cho thần cung ư?”
Liên Đăng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thế nên người được phái tới mới không mặc đồ chấn tử. Nhất định là bởi vì tối qua tôi đã mời quốc sư ăn mì nên quốc sư muốn cảm ơn tôi đây mà. Ôi chao, cái tính nhận ơn một giọt, đền ơn một dòng này khiến người ta thích ch3t đi thôi.”
*Dây quàng/dây lụa: 画帛 hay 披帛, dải dây lụa khoác trên tay của Hán phục.
- -----oOo------