Kinh Độ Vong

Chương 90


trước sau

Liên Đăng chẳng hiểu ra đâu vào đâu. Không ổn thì chắc chỉ có chuyện hai ngày nay người cô rất yếu.

Thấy cô không đáp, anh ta lại nói thêm: “Độ này, cô nương đừng vung đao múa kiếm nữa. Hôm qua quốc sư sai người sắc thuốc mà trong quân không có, phải chạy hơn mười dặm vào thành mới mua được. Thuộc hạ cũng biết chút y lí. Nhìn đơn thuốc thì hình như là thuốc phá thai.”

Liên Đăng kinh hãi: “Thuốc phá thai? Cho tôi uống?”

Trong quân đội, ngoài cô và số ít tử sĩ giống Đàm Nô ra thì toàn là đàn ông, trước giờ chưa thấy người đàn ông nào cần phá thai cả. Hạ quan gật đầu: “Thế nên cô nương phải cẩn thận. Tôi đã sai người bỏ thiếu mấy chỉ* đại hoàng và cỏ lá tre, dược hiệu không đủ nên hôm nay cô nương mới không sao. Nếu quốc sư lại sai người sắc thuốc đưa đến thì cô nương tuyệt đối không được uống. Đấy là nếu cô nương muốn giữ lại đứa bé này.” (钱 Chỉ = 3.125g)

Liên Đăng ngẩn ngơ, vẫn chưa hoàn hồn lại. Tin tức này đến quá đột ngột. Ngẫm kĩ lại thì hình như lâu lắm rồi cô chưa thấy kinh, chẳng lẽ chỉ một lần đó thôi mà đã có con rồi ư? Nhưng mà, việc này lại do Hạ quan nói cho cô biết. Liên Đăng lập tức đỏ mặt, cả hai đều vô cùng lúng túng, lặng thinh không biết nói gì.

Hạ quan vẫn giữ cảnh giác, nói thật nhỏ: “Cô nương không được tỏ vẻ gì bất thường, đừng để quốc sư phát hiện ra. Cô nương về lều trước đi, ngoài này dễ khiến người ta chú ý.”

Liên Đăng vội nói được, tiếp đó quay về lều. Hạ quan vẫn đứng hầu ngoài cửa. Cô không đi xa, hỏi anh ta qua lớp màn che: “Quốc sư muốn bỏ đứa bé, sao anh không làm theo ý ông ta mà lại giúp tôi?”

Giọng ta ta vừa lạnh nhạt vừa cứng rắn: “Tôi chỉ nhận một vị quốc sư, chỉ trung thành với một người thôi. Quốc sư nể tình ân sư nên không thể phản kháng, tôi được lệnh phải nghe ông ta sai bảo, nhưng tôi tuyệt đối không làm chuyện tổn hại đến lợi ích của quốc sư.”

Liên Đăng buồn bã đứng trong lều. Từ lời Hạ quan, cô có thể cảm nhận được chút gì đó. Hạ quan nhận lệnh Lâm Uyên phò tá lão yêu quái, thế thì chàng ta cũng không hẳn là bị ép buộc.

“Anh biết bây giờ chàng đang ở đâu không? Có phải chàng đã về Thái Thượng thần cung rồi không?”

“Không biết được. Sau khi triệu âm binh, quốc sư bị mất hết công lực, không thể tự đi lại được. Bây giờ quốc sư có còn sống không, đã đi đâu, thuộc hạ cũng không biết.’

Liên Đăng vô cùng khó chịu, cổ họng nghèn nghẹn đau đớn. Cô xoay người dựa vào cột mới có thể miễn cưỡng đứng được. Một lát sau, cô hỏi anh ta: “Còn lão quốc sư này là thế nào? Sao ông ta ch3t hơn trăm rồi mà lại sống dậy?”

“Xác người có máu thuần dương không bị thối rữa. Quốc sư tốn tu vi nửa đời, lại dùng “Kinh độ vong” để gọi ông ta về. Còn tại sao quốc sư làm thế thì thuộc hạ cũng không biết.”

Cô đỡ trán, chuyện rắc rối phức tạp, cô cũng không nghĩ ra manh mối nào. Chỉ biết rằng chàng ta đã bị hao tổn tu vi nặng nề hết lần này đến lần khác, cho tới khi cạn sạch tu vi. Cơ thể chàng đã ấm hơn, ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt, đến lúc chàng ta ch3t đi, liệu sư phụ có cứu chàng ta không đây?

Liên Đăng thất thểu trở lại chiếu ngồi, sờ lên bụng, vẫn chưa cảm nhận được gì hết. Cô thầm nghĩ nếu cô có con quả thật thì quả là kì diệu. Trong khoảng thời gian này, cô đã chịu không ít cực khổ, hai lần bị quốc sư đả thương, thậm chí hôm qua còn uống thuốc, thế mà nó vẫn chẳng hề hấn gì, mạng đứa bé này cứng thật.

Nhưng dù có cứng đến đâu thì cô vẫn phải chú ý giữ gìn hơn. Nếu còn thêm lần nữa thì e là sẽ khó giữ được tính mệnh nhỏ bé này. Cô vòng hai tay lại như đang bế đứa bé, lòng khấp khởi vui mừng. Nhưng tương lai mịt mờ, lành dữ chưa rõ, cô cũng không biết phải bảo vệ đứa bé thế nào. Cô đứng dậy đi đến rương đồ lục tìm cuộn lụa quấn quanh bụng, để nó được ấm hơn, không phải chịu giá rét. Còn chuyện nó có sống được không đành xem ý trời vậy!

Trước mặt cô, quốc sư vẫn không hề để lộ chút phong thanh nào. Có thuốc đưa tới, y đích thân bưng đến cho cô, dỗ cô là thuốc bổ, bồi bổ cơ thể cho cô. Cô cũng không vạch trần y, chỉ cười đặt sang bên cạnh: “Thuốc này khó uống lắm, để nguội đã. Quốc sư có thể chuẩn bị ít ô mai cho tôi không?”

Y thấy thái độ của cô hôm nay có biến chuyển thì vẻ mặt cũng lập tức dịu hẳn đi: “Trong hộp bạch ngọc vẫn còn mấy miếng. Cô muốn ăn gì khác thì cứ nói với tôi, tôi sai người làm.”

Cô nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “Ừm. Tôi muốn ăn mì, với cả cá khô bó chỉ nữa.”

Y lập tức truyền lời xuống dưới, sai họ làm theo ý cô. Nhân lúc tâm trạng cô tốt, y lân la kéo gần khoảng cách với cô: “Người cô khỏe lên chưa?”

“Vẫn ổn. Bao giờ đại quân khai chiến thế? Cứ để mặc Dung vương và Sở vương làm loạn sao?”

Y cười đáp: “Chuyện trong quân không cần cô nhọc lòng, kinh kỳ tất sẽ phái binh đánh bọn chúng. Chỉ là thánh thượng đang giục bổn tọa hồi triều, bổn tọa vẫn chưa nghĩ ra là nên tiến đánh hay quy thuận.”

Cô nhíu mày nhìn y: “Lúc trước Lâm Uyên nhận mệnh lệnh cũng có thái độ mơ hồ như quốc sư ư? Chàng cũng có ý mưu phản sao?”

Y sờ mũi: “Nó và đương kim thánh thượng có tình thâm giao, chắc là chưa từng có ý chống lại triều đình!”

Thế nên hiện giờ y làm như thế này là đang đẩy chàng vào tội bất nhân bất nghĩa. Cô thực sự chán ghét y nhưng lại buộc phải phân tán sự chú ý của y, đành tiện đà hỏi: “Quốc sư có thể biết được quá khứ tương lai. Quốc sư có tính được ai là hoàng đế tiếp theo không?”

Y cười châm chọc: “Chuyện này chỉ để lừa trẻ con thôi. Đạo trời vô thường, số mệnh con người có thể xoay chuyển bất cứ lúc nào, không thể dám chắc được. Hơn nữa tôi cũng không tính toán số mệnh hơn trăm năm rồi. Hai ngày trước có thử tính… đã mất linh rồi.” Y hơi ngại ngùng.

Liên Đăng bật cười thành tiếng, lại nhận ra mình tỏ vẻ hả hê rõ quá, vội dừng lại.

Y đánh mắt liếc cô: “Tôi mới có chuyện mà trông cô vui quá nhỉ?”

Cô chối vội, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Không phải đâu. Bao giờ quốc sư lên chiến trường, tôi cũng muốn đi cùng. Lâu rồi không vận động, múa đao lóng ngóng hết cả rồi.”

Y nhìn cô với vẻ ngờ vực: “A gia cô đã mất, cô còn tranh thiên hạ vì ai?”

Cô lạnh mặt: “Triều đình chính là chủ mưu khiến A gia tôi rơi vào kết cục như thế. Chỉ có lật đổ giang sơn họ Tào thì anh trai tôi mới còn đường sống.”

Anh trai mà cô nói đương nhiên là chỉ thế tử Định vương. Quốc sư chầm chậm gật đầu: “Cô quan tâm anh trai đến thế, xem ra bất luận ai lên làm hoàng đế thì vẫn phải đối xử tử tế với cậu ta rồi.”

“Vậy nên vẫn mong quốc sư hạ thủ lưu tình, đảm bảo anh tôi bình an vô sự. Sau này quốc sư có truy tìm tung tích “Kinh độ vong” nữa không? Nửa cuốn kinh văn ấy rất quan trọng với Lâm Uyên.” Cô lại dò hỏi y.

Y nâng tay ao thở dài: “Tôi vẫn đang tìm, tiếc là không có chút tiến triển nào. Nếu thực sự không tìm thấy thì âu cũng là ý trời, đành mặc cho số phận thôi.”

Chàng ta tốn bao công sức để khiến y sống dậy, nhưng y lại chẳng mấy bận tâm đến sống ch3t của chàng ta. Có lẽ y cho rằng trên đời chỉ có một Lâm Uyên là y, chàng ta ch3t đi càng có lợi cho y. Liên Đăng trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi, muốn mắng y vong ân phụ nghĩa mà lại sợ liên lụy đến Hạ quan nên đành phải nén giận.

Vòng vo cả buổi mà y vẫn không quên bát thuốc, chỉ vào rồi nói: “Uống đi, bây giờ chắc nguội rồi đấy. Hay là
cô không muốn bưng, muốn bổn tọa đút cho cô?”

Liên Đăng hết cách, đành phải nặn ra nụ cười ngượng ngùng: “Tay tôi chẳng có tí sức nào, phiền quốc sư vậy.”

Đương nhiên, y rất tình nguyện bưng bát thuốc tới. Cô giả vờ bất cẩn đụng vào khuỷu tay y, làm tay rung lên, bát thuốc đổ mất hơn nửa. Cô hô lên: “Ối... đổ rồi.”

Y nhíu mày, nhìn cô với vẻ nghi ngờ. Liên Đăng chớp mắt nói: “Như thế cũng tốt, đừng sai người sắc thuốc nữa. Có sắc tôi cũng không uống đâu, đắng ch3t đi được.” Nói đoạn, cô với y ngồi xuống, mỉm cười nói: “Thuốc bổ không bằng đồ bổ, tôi ăn nhiều hơn là được rồi.”

Y vẫn dửng dưng, thầm nghi ngờ cô đã phát hiện ra rồi, bèn vén tay áo rót cho cô chén rượu: “Trời đang đại hàn, rượu có thể làm ấm người, cô cũng uống hai chén đi.”

Cô biết ý đồ của y. Nếu cô đã giả vờ không biết gì thì y cũng sẽ quanh co lòng vòng. Rượu chắc chắn không tốt cho cái thai nhưng cô lại không thể từ chối. Lỡ bị lộ tẩy thì khó lòng đảm bảo y sẽ không đánh luôn một phát vào bụng cô.

Cô bưng chén rượu lên, chạm cốc với y, giọng điệu cố mềm mại nhất có thể: “Hai ngày nay tôi thấy quốc sư cứ chạy đôn chạy đáo bên ngoài suốt, phải chú ý giữ sức khỏe, bảo thuộc hạ mặc thêm áo cho quốc sư.”

Sự quan tâm bất chợt của cô khiến y được thương mà lo. Y nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Liên Đăng chỉ ngước mắt mỉm cười: “Sao vậy? Ôn hòa với quốc sư hơn đâm ra không quen à?” Cô cúi đầu chia thức ăn cho y, ngân giọng nói tiếp: “Lần này tôi thật sự rất mệt mỏi, không muốn náo loạn nữa. Có gì thì đến Trường An rồi nói sau. Tôi không phải đồ ngu. Nếu chàng thật sự không cần tôi nữa thì tôi phải tìm lối thoát cho mình thôi.”

Y nghe mà lòng chấn động: “Cô cam tâm tình nguyện đi theo bổn tọa ư?”

Cô mím môi không nói gì, ánh đèn chiếu rọi sườn mặt cô. Khóe mày đuôi mắt vẫn vương nét sầu thương: “Còn phải xem quốc sư đối xử với tôi thế nào đã, nếu quốc sư vẫn không tốt lên thì chưa chắc tôi đã dây dưa hai thầy trò quốc sư.”

Đương nhiên, đối tốt với cô hơn không bao gồm chuyện cưỡng ép cô, nhưng đứa bé thì vẫn phải bỏ. Có điều, y phải tìm cách nào đấy kín đáo, không nên vội vã ngay hôm nay. Y gật đầu, đặt lên tay cô đang gác trên bàn, âm thần dò mạch rồi bao trọn tay cô, hứa hẹn vô cùng nghiêm túc: “Bổn tọa sẽ đối xử với cô tốt hết mực, cô cứ chờ xem.”

Liên Đăng chỉ cười không nói gì, tốt hết mức ư? Mới ngay trước đó y còn tính kế thôi đấy thôi. Cô suy tính tỉ mỉ, không thể cứ cam chịu số phận như thế được. Bất luận là vì bản thân hay vì con, cô nhất định phải trốn khỏi nơi này. Nhân lúc y ra ngoài để trốn cũng vô dụng, thời gian cần thiết tối thiểu để đi đủ xa là ba canh giờ. Không thể chạy về phía Trường An được, phải tìm chỗ để trốn hai ngày đã, chờ chúng tìm kiếm không có kết quả cô mới có thể tiếp tục lên đường.

Cô đã vạch xong kế hoạch, chuẩn bị đầy đủ mọi đồ dùng cất thiết, que đánh lửa, yêu đao, tiền… Còn lại phải xem vận may thôi.

Tuyết rơi liên tiếp năm, sáu ngày, cuối cùng cũng ngừng. Gió bấc quét tới, băng tuyết tan dần. Qua thêm hai ngày, đường sá đã bắt đầu có người đi lại. Người đi lại đông khiến tuyết cũng tan nhanh hơn trên vùng thảo nguyên. Liên Đăng kiên nhẫn chờ đợi. Dạo này, quốc sư có rời khỏi quân doanh, trở về là lại lập tức đến gặp cô, thấy cô vẫn còn ở đó, dường như y cũng yên tâm hơn ít nhiều. Y không bao giờ nói chuyện bày binh bố trận với cô, may mà cô vẫn lấy được chút tin tức từ chỗ Hạ quan. Trông anh ta có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại là người tốt, ít nhất thì anh ta luôn trung thành với ân chủ. Lúc trước, anh ta không bao giờ giúp đỡ cô, nhưng từ khi biết cô có thai, anh ta bắt đầu dốc sức giúp cô chạy trốn.

May mà ông trời có mắt, quốc sư nhận được lệnh sáng mai dậy sớm dẫn đại quân tiến về phía đông, trợ giúp Vũ lâm quân san bằng quân doanh của Dung vương. Nếu cô chạy trốn vào lúc này thì quốc sư sẽ không rảnh để xử lí, có lẽ cô sẽ trốn thoát. Thật ra Lũng Châu cách trường An chưa đến sáu trăm dặm, chạy liền hai ngày hai đêm là đến. Nhưng cô sẽ không manh động như lần trước nữa. Đàm Nô tới cứu cô là ý tưởng đột xuất, không chuẩn bị đầy đủ, lần này thiên thời địa lợi nhân hòa, cô thấy rất chắc chắn.

Hạ quan mượn cớ vào đổi than để thông báo cho cô: “Tôi đã để lại một con khoái mã ở cách quân doanh hai dặm về phía đông. Ngày mai cô lên xe trước, sau đó thừa cơ ông ta không để ý thì âm thâm trốn đi. Xung quanh toàn là người phe ta, sẽ để cô đi.”

Tim Liên Đăng đập thình thịch. Cô nhỏ giọng cảm ơn anh ta. Hạ quan chỉ nhìn cô: “Bảo trọng.”

Ngày hôm sau, quả nhiên mọi chuyện đều diễn ra như trong kế hoạch. Canh năm, đại quân nhổ trại, quốc sư còn phải giả vờ bàn bạc với Định vương. Sau đó, xe ngựa đến, Định vương không được ra gió nên xe ngựa lái thẳng vào trong lều. Chờ bên trong chuyển quan tài xong mới bắt đều dỡ vương trướng.

Liên Đăng ngồi lặng im chờ đợi. Y đi tới bảo cô lên xe, cô quấn áo choàng đứng dậy, đi được hai bước thì quay lại nhìn y: “Gió lớn lắm, quốc sư có đi cùng xe với tôi không?”

Y đáp không, giáp Minh Quang Khải sáng chói lóa trong nắng sớm: “Bây giờ vừa mới xuất phát, phải chấn hưng sĩ khí. Định vương không lộ diện, tôi lại rúc trong xe thì lòng quân sẽ dao động.” Y giơ tay vuốt v3 gương mặt cô: “Cô lên xe trước đi. Tôi cũng phải ra dáng chút, ngày mai thôi là không cần chịu giá rét ở bên ngoài nữa rồi.”

Cô mỉm cười, dịu dàng đáp được, thắt dây áo choàng cho y rồi mới mới xoay người lên xe.

Trên xe, cô vén rèm nhìn ra, đám tướng lĩnh đi trước dẫn đường, vô cùng kém oai phong. Xe cô đi tụt lại mấy trượng, chỉ cần y không ngoảnh lại thì sẽ không phát hiện ra ngay được. Cô buộc đai điệp tiệp, ngắm chuẩn thời cơ, mở cửa sau xe ra trượt xuống, chỉ cần đám tùy tùng không lên tiếng thì đám binh lính kia có trông thấy cũng chẳng hơi đâu không quan tâm chuyện của cô. Cô cong lưng, nhún người nhảy vọt vào con mương bên đường ẩn náu, dõi mắt nhìn đoàn quân đi ra mới dám đứng dậy đi về cánh rừng phía đông tìm ngựa.

Liên Đăng lao băng băn trên đồng nội, quả thật không nhịn được muốn hét lên. Lần này trốn đi chắc chắn sẽ không rơi vào tay y nữa. Cô có thể tới Trường An tìm chàng ta, không cần lúc nào cũng nơm nớp lo sợ lão yêu quái uy hiếp con cô nữa.

Cô ôm bụng chạy cả đoạn dài rồi mới thả chậm tốc độ. Cô không dám đi vội quá, sợ động thai. Đến tận giờ, cô vẫn lơ mơ về chuyện mang thai, chỉ biết là đã có rồi thì sẽ bảo vệ nó thật tốt. Chờ đến khi gặp Lâm Uyên, cô sẽ nói cho chàng ta tin vui này. Chàng ta luống tuối mới có con, chắc chắn sẽ vui lắm đây!

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện