Minh Giới lãnh lẽo tâm tối, nước dưới Vong Xuyên Hà róc rách từng tiếng chói tai, gió nhẹ thổi lay động từng đóa hoa Bỉ Ngạn đỏ như chu sa.
từng tầng âm thanh trộn lẫn tạo nên một mạt thê lương nơi hắc cảnh Âm Tào.
Phía cuối gốc phố của chợ âm phủ, trà lâu vẫn như ngày thường, quỷ hồn hết đợt này đến đợt khác, ra ra vào vào, vội đến vội đi.
Tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa, tiếng thi văn vang vọng, một màng này khiến nơi Âm Tào lãnh lẽo được một chút sắc khí hơn.
Dãy bàn cuối trà lâu lại một màng không khí khác biệt, bốn con người ngồi đối diện nhau, âm thanh từ hướng bốn người họ phát ra dường như khiêm tốn.
Huyên Hinh tay bê mộc khay đựng trà thêm một ít điểm tâm hướng bàn đó đi đến.
"Công vụ hôm nay không có sao, lại ghé đến sớm như vậy?" Huyên Hinh đặt khay trà xuống, cẩn thận đem ra từng thứ một.
"Chỉ là do ai đó gây họa, Vương Thượng lại bị kẻ đó che mắt nên công vụ không những không thể động đến mà còn bổng lộc một trăm năm liền bị khai trừ." giọng nói đầy thâm ý mỉa mai cất lên, lại thêm một nụ cười nhếch môi.
"Kẻ đó đúng là không biết tốt xấu, không những làm không nhận, đem thau nước bẩn của hắn hất hết lên người kẻ khác.
Chỉ tội cho kẻ đó, khi không lại lãnh hậu quả từ trên trời rơi xuống." giọng nói này có phần nhẹ hơn giọng nói khi nãy, cũng góp một ít lời.
"Nè nè, các người đã nói đủ rồi chưa, ta không phải cố ý mà.
Ta cũng không muốn đem thau nước bẩn hất hết lên người Tiểu Bạch, ta là người không có nghĩa khí như vậy?.
Cho nên bữa trà này ta mời, xem như ta tạ lỗi với các ngươi a.
Song, các ngươi không có lương tâm, lại còn oán ta?" một giọng nói khác lên tiếng không phục, muốn hướng những người kia là mình không cố tình làm vậy.
"Ngươi có nghĩa khí thì chúng ta cũng không có ngồi đây thảnh thơi không công vụ.
Ngươi mà có nghĩa khí thì Tiểu Bạch cũng không cần bổng lộc một ngàn năm bị khai trừ triệt để, lại còn bị đẩy lên trần gian làm công ích." giọng nói kia vẫn không buông tha cho người là tâm điểm cuộc đối thoại trực tiếp trước mặt hắn mắng một câu không nghĩa khí.
Huyên Hinh nghe câu chuyện từ đầu đến cuối có lẽ đã hiểu ra vấn đề, khẽ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh người một thân bạch y.
"Thì ra nói cho cùng thì mọi chuyện đều xuất phát từ ngươi.
Tiểu Du, có nói gì thì ngươi cũng không đúng, đi ăn vụn, da mặt còn hảo dày đến dùng thau nước bẩn đó hất lên Tiểu Bạch, ngươi có phải nên hướng Tiểu Bạch nói một câu?" Huyên Hinh chống cằm hướng hắn giảng đạo một câu, mỉm cười nhìn người tên gọi Tiểu Bạch kia.
"Tiểu Bạch, ta hướng ngươi tạ tội, ngươi đừng oán ta nữa, ta biết ta sai rồi, ta không nên đem ngươi ra làm kẻ thế thân.
Bổng lộc của ta sẽ chia cho ngươi một nửa, ngươi đừng sinh khí nữa được không a?" Tiểu Du hướng người tên Tiểu Bạch tạ lỗi, mong hắn đừng sinh khí, nếu không mình sẽ khó sống lắm.
"Tiểu Bạch, hắn cũng đã hướng ngươi tạ lỗi, ngươi đừng sinh khí nữa hảo?" Huyên Hinh nắm tay áo của người tên Tiểu Bạch kia nhẹ kéo một cái, thổ khí như lan hạ giọng.
"Ta rất giống người hay để bụng sao?" Tiểu Bạch lúc này mới đáp lời, điễm tĩnh nâng chén trà nhấp một ngụm.
"Tất nhiên là không giống.
Tiểu Bạch mà giống người hay để bụng thì đã không phải Tiểu Bạch chúng ta quen biết." người ngồi kế bên Tiểu Du cười trừ, xua tay.
"Phải phải, Tiểu Hắc nói rất đúng nha." Tiểu Du hùa tiếp lời kẻ được xưng Tiểu Hắc.
"Tiểu Bạch, cứ mặc cho bọn họ hồ ngôn đi.
Ngươi thích nhất Vi Tương cao, hảo, ăn nhiều một chút." Huyên Hinh mặc ba kẻ kia, thủ ngọc đem một khối cao hướng Tiểu Bạch đưa đến.
Tiểu Bạch không nói, lặng lẽ đem khối cao cắn một cái, lại nhấp thêm ngụm trà.
"Huyên Hinh tỷ rõ không nói lý, chúng ta cũng rất thích cao tỷ làm, hà cớ gì tỷ chỉ hướng Tiểu Bạch đưa cao mà không cho chúng ta." Tiểu Du hướng Huyên Hinh bất bình.
"Ngươi a, đúng là cái đồ ngu ngốc, Tiểu Bạch là người ta tâm can a, ngươi lại là cái gì trong lòng người ta đây?.
Nếu cũng muốn được như vậy, ngươi nên nhanh chóng tìm một quỷ nương tử, hảo hảo đem nàng rước hồi gia a." giọng nói kia lại mỉa mai Tiểu Du mắt quạ, không đầu óc.
"Ngươi...!ngươi...!cái tên đáng ghét, ta còn chưa hảo hảo chiêm ngưỡng xong cảnh đẹp nhân gian, ngươi lại bảo ta tìm quỷ nương tử rước về nhà.
Quỷ nương tử nhu mì hiền thục thì thật hậu, còn nếu không may rước phải mẫu lão hổ về nhà thì đời của ta cũng xem như bỏ!" Tiểu Du chỉ trích tên kia không nghĩa khí.
"Các ngươi đã cãi nhau xong chưa?.
Nếu nói về nhanh chóng rước quỷ nương tử thì Tiểu Bạch trốn không thoát, cả thành này có cô nương nào chẳng muốn mau chóng hướng Tiểu Bạch đề thân đâu, cho dù hắn thật không muốn tìm thì nhất định sẽ có người cam tâm tình nguyện dâng hiến tấm thân, trèo lên giường của hắn.
Cũng sẽ không đến lượt của chúng ta." Tiểu Hắc nhìn Tiểu Bạch nở nụ cười ẩn ý.
"Tiểu Hắc nói chí phải, cả thành này cô nương đều như điên như dại, tâm ngày ngày đều nhắc Tiểu Bạch, vật định tình đem tới quỷ sai môn đều chật kín a.
Ngày ngày đúng giờ mùi quỷ nha đều sẽ xuất hiện oanh oanh yến yến, thật là một màng nhộn nhịp đi." Tiểu Du đập tay một cái, lại làm ra cái động tán thành.
"Còn hảo là đám quỷ sai đều không phải óc heo, không để các nàng vào, nếu không thì không biết họ đem quỷ nha nháo thành cái dạng gì rồi." người kia mỉm cười, nhớ lại cảnh đó bất giác rùng mình một cái.
"Ai bảo lão thiên thật thiếu đạo nghĩa, sinh ra Tiểu Bạch mỹ mạo, tài hoa.
Cốt muốn tất cả nam tử dưới Minh Giới đều không thể rước nương tử." Tiểu Du hướng Tiểu Bạch phồng mang trợn má.
"Đáng sợ là ngay cả công chúa đẹp tựa thiên tiên, khuynh hoa khuynh quốc, cầm kì thi họa của Mục thành cũng hướng Tiểu Bạch dâng hiến một tấm chân tình, Tiểu Bạch lần này đúng là nan giải a." Tiểu Hắc trên mặt hiện một màng tiếu ý.
"Đáng tiếc, tên này lại là một khúc gỗ.
Cô nương người ta ngỏ ý với hắn, hắn không những không hồi đáp mà còn không có chút xuân ý đem người ta đuổi về nhà.
Đừng nói chi đến động vào hắn, ngay cả vạt áo của hắn cũng chưa thể chạm vào.
Chỉ có thể