Vào mùa hạ thời tiết nóng bức, ẩm thấp.
Hầu hết các vị chủ tử của các cung đều tìm cho mình một số tiết mục để tránh nóng, nếu không phải là đến Khiết Dục trì thì là dạo Kim Hà trì.
Thế mà ở đây vẫn có hai cái nữ nhân cổ quái.
Hạ tiết khó chịu, dạo thủy trì thì không đi, Dục trì lại càng không đến.
Lại ngồi tại cái nơi này ngự hoa viên, thầm nghĩ một hồi hai nữ nhân này có phải hay không là có vấn đề với đầu óc.
Tô Vân Hi cùng Dung Đới Giai, hai nữ nhân này đã ngồi tại ngự hoa viên được một canh giờ rồi a.
Hai nữ nhân ngày thường gặp nhau liền tìm đường tránh, như thế nào hôm nay lại có thể an ổn ngồi cùng một chỗ uống trà a.
Nói ra là cái ngự hoa viên không khí vẫn là còn hơn ở tẩm cung, nếu không đám nô tài quả thật chịu không nổi, liền kiếm cơ hội trước tiên bỏ trốn a.
Tô Vân Hi cùng Dung Đới Giai chỉ ngồi đó nhìn nhau, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà, ăn một chút bánh ngọt trên bàn.
Cái nữ nhân Dung Đới Giai vẫn là bày ra bộ dáng cậy sủng mà kiêu, không kiêng nể ai mà phóng tầm mắt nhìn nữ nhân ở đối diện.
Môi hồng đôi lúc lại kéo lên một chút, tựa như không để người đối diện vào mắt.
Mà cái nữ nhân Tô Vân Hi vẫn chỉ bất vi sở động, ánh mắt thâm tàn nhìn người bên kia.
Nô tài nơi đó liền đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Còn không phải là vì cái Phạm sư phụ, ngự trù mới đến sao.
Bọn họ xưa nay như nước với lửa, Nghinh Chiết cung cùng Nguyệt Hoa cung không đội trời chung, chỉ cần có thời cơ, hai cái này nữ nhân liền kịch liệt công kích đối phương.
Hai nữ nhân này ở trong cung hô phong hoán vũ, lại được hoàng đế vô cùng sủng ái.
Bọn họ đối nghịch nhau, khiến nô tài hai cung đều không thể hòa thuận, gặp mặt sẽ cậy thế mà hóng hách.
Hoàng thượng đối với việc này như là cơm bữa, liền nhắm mắt bỏ qua.
Hai vị cái này lão nhân gia lần này cùng hướng hoàng thượng tranh giành một người, bây giờ người thì lọt vào tay cái nữ nhân Dung Đới Giai, người kia còn không tâm kịch liệt phát hỏa sao.
"Nghe nói Dung quý phi là người vô cùng không thích hạ tiết.
Như thế nào hôm nay lại không di giá Khiết Dục trì, lại còn có tâm tình ở nơi này thưởng hoa?" Tô Vân Hi hướng nữ nhân đối diện hỏi một câu.
"Không phải quận chúa cũng là không ưa thích hạ tiết sao.
Vì sao lại còn đi hỏi bản cung a?" Dung Đới Giai đối Tô Vân Hi vấn lại một câu.
"Bản cung là cảm thấy hôm nay thời tiết cũng không xấu như thường ngày, liền muốn ra ngự hoa viên uống trà, thưởng hoa a." Tô Vân Hi động thái chậm rãi nâng lên bôi trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Bản cung cũng là hôm nay cao hứng, liền muốn đổi gió xem sao, không ngờ đến nơi lại tái kiến quận chúa." Dung Đới Giai đưa thủ vuốt lại nếp tóc.
Tiếu ý nói đến một câu.
"Ngươi làm cái gì bản cung liền không thể quản, càng cùng bản cung không có can hệ." Tô Vân Hi không cấp cho nữ nhân cái nhìn, cao lãnh nói ra.
"Ai nha.
Phải là hôm qua ta là lỡ tay, đi nhanh hơn quận chúa một bước, cái đó người liền thuộc về Nghinh Chiết cung rồi a.
Thật đáng tiếc.
Quận chúa, người nói có phải?" Dung Đới Giai nở nụ cười đầy mê hoặc, tỏ ý châm biếm người kia.
"Dung Đới Giai, ngươi đừng vội vui mừng.
Bản cung vẫn có cách để hắn ngoan ngoãn trở thành người của Nguyệt Hoa cung.
Bản cung khuyên ngươi một câu, muốn làm gì cũng nên nhanh tay một chút, đừng để mất đi rồi thì hối cũng không kịp a." Tô Vân Hi tiếu ý cười đến một cái.
"Quận chúa thật biết nói đùa.
Đã là người của bản cung thì còn chạy đi đâu được.
Hơn nữa người lần này lại là cực phẩm như vậy, không giữ chặt một chút thì thật phí a." Dung Đới Giai trong lòng tức giận, lên tiếng đáp lời.
"Vậy thì còn phải đợi xem a." Tô Vân Hi không nhanh không chậm nói đến.
Hai cái đó nữ nhân ngồi ở đình mát đấu khẩu nhau, sát khí một phân lượng cũng không thuyên giảm.
Cách ba thước phía trước nhìn thấy thân ảnh bạch y, trên tay bưng mộc khay, hướng bên này đi đến.
Dung Đới Giai cũng không có tâm hứng cùng nữ nhân kia đấu khẩu nữa, nhãn châu độc duy nhìn đến bạch y thân ảnh đang đi tới.
Tiểu Bạch đi vào trong đình, đặt xuống mộc khay trên tay, cẩn thận hướng hai nữ nhân kia làm cái lễ, song chỉ yên lặng đứng qua một bên, một lời cũng không ra khỏi miệng.
Tô Vân Hi là cảm thấy kì lạ, người này là kiệm lời như vậy? Khi hỏi đến hắn thì trả lời, còn không hỏi đến thì tuyệt nhiên một câu cũng không cấp cho ngươi.
Như vậy đích thị là mục đầu.
Dung Đới Giai từ nãy đến bây giờ đều chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, môi lại vô thức cười đến một cái, sợ như không ai biết mình là phi thường thích người kia.
Tô Vân Hi nhìn đến nữ nhân này cái diện sắc, liền trong lòng dâng lên cỗ buồn nôn.
Trong lòng nghĩ một chút, cái nữ nhân này ở trước mặt nhiều người như vậy vẫn không kiêng nể nhìn một nam nhân đến thất thần như vậy, phi thường lớn mật a.
Ả ta là không sợ nàng cái hoàng đệ phát giác sao, hẳn là không cần nói đến, nàng cái hoàng đệ phi thường sủng ái cái nữ nhân này, muốn gì lập tức phải có được, chẳng cần nói đâu xa, Cái Khiết Dục trì đó không phải là do ả hướng nàng cái hoàng đệ đòi hỏi hay sao.
Nàng cái hoàng đệ xưa nay tính là nàng rõ nhất, hắn là hoàng đế nhưng tính khí thì như tiểu hài tử ham chơi, quốc sự chỉ sơ sài xem qua, thuận tiện phê chuẩn, không hề triệt để tìm hiểu vấn đề trong đó.
Người ta nói, hoàng đế có ba ngàn giai lệ, nhưng hình như đối với hắn ba ngàn giai lệ vẫn là chưa đủ, hắn thường xuyên xuất cung, một lần trở về là đem theo hai ba nữ nhân.
Mẫu hậu là vì hắn cái háo sắc tính khí mà phi thường tức giận, mỗi lần chịu trận đều là nàng giúp hắn thu dọn tàn cuộc.
Ai ya, nàng cái này hoàng đệ khi nào mới không tìm nàng gây phiền phức nữa a.
Nói đến cái nữ nhân này là không biết đã cho tên tiểu tử kia dùng cái dược gì, làm hắn cả ngày quấn lấy không buông, xem như trân bảo mà nâng niu.
Dù là đem về thật nhiều mỹ nhân, nhưng đối với nữ nhân này chuyện thất sủng là không thể có.
Nàng trong lòng chỉ còn biết kêu một tiếng lão thiên gia a.
"Dung quý phi, ngươi còn nhìn nữa thì e là hắn sẽ sớm ly khai Nghinh Chiết cung a." Tô Vân Hi từ trên bàn cầm đến nguyệt phiến, khẽ phe phẩy.
"Hắn có cái đó bản lĩnh sao.
Đều là người của bản cung thì không thể như vậy dễ dàng ly khai đâu." Dung Đới Giai cười lên một tiếng.
"Ngươi như vậy ở trước mặt nhiều người dùng ánh mắt đậm tình ý nhìn hắn, ngươi là không để cho hoàng thượng một chút mặt mũi sao?" Tô Vân Hi trong lòng đều là âm thầm công kích nữ nhân này.
"Ai nha.
Bản cung chỉ là chưa từng thấy qua nam nhân anh tuấn như vậy, là tò mò muốn kỹ lưỡng nhìn một chút thôi, như vậy đã gọi là có ý với hắn.
Như vậy là cố ý vu khống bản cung, thật quá đáng a?" Dung Đới Giai thân ảnh yểu điệu, như có như không cấp Tiểu Bạch nháy mắt.
"Ngươi hảo nên thu liễm, đừng làm mất mặt hoàng thất." Tô Vân Hi là cố ý căn dặn nữ nhân kia đừng quá phận.
"Bản cung hảo thu nhận quận chúa cái răn dạy a." Dung Đới Giai làm một cái cuối đầu.
"Các người đang nói chuyện gì lại cao hứng như vậy?" ở bên kia truyền đến một giọng nói khác lấn đến.
"Bái kiến hoàng hậu nương nương." "Thần tham kiến hoàng hậu nương nương." Tiểu Bạch, Tô Vân Hi cùng Dung Đới Giai hướng nữ nhân gọi hoàng hậu kia làm cái lễ.
"Miễn lễ." Tố Phượng Di phất tay, tỏ ý không cần đa lễ.
"Tạ hoàng hậu nương nương." ba người đồng thời xuất khẩu.
"Bản cung từ xa đã thấy các ngươi ở trong này đang nói chuyện gì đó, nói đến thật cao hứng, liền đi qua xem một chút." Tố Phượng Di từ tốn ngồi xuống.
"Hoàng hậu nương nương là quá để tâm rồi, bản quận chúa cùng quý phi ở trong này đều là nói đến một số chuyện cũ, không vấn đề gì lớn." Tô Vân Hi thanh âm nhẹ nhàng.
"Hoàng hậu nương nương bận rộn nhiều việc.
Hôm nay như thế nào lại có nhã hứng dạo Ngự Hoa viên a?" Dung Đới Giai ngữ điệu nâng cao, như không để nữ nhân kia vào mắt.
"Chỉ là đi ngang qua, vô tình nhìn đến trong này một màn xuân ý, liền mới đi vào." Tố Phượng Di cử chỉ đoan trang, nâng đến bôi trà của mình nhấp một ngụm.
"Hoàng hậu nương nương cũng quá là nhàn hạ rồi đi." Dung Đới Giai môi cong đến một vòng.
"Hôm nay Phạm sư phụ có phải lại có trò gì mới?" Tố Phượng Di nhìn đến Tiểu Bạch nghiêm chỉnh đứng một bên.
Hai nữ nhân kia bây giờ mới để ý.
Người này từ lúc đi vào đây trên tay bê theo mộc khay, khi vào đây chỉ đặt xuống bàn, đứng một bên không nói gì, bây giờ nhìn lại thì mới thấy.
"Thấy hôm nay tiết trời phi thường oi bức.
Hôm nay làm thiện, thuận tay làm ra một loại nước quả mới, không biết các vị có muốn hay không thử một chút?" Tiểu Bạch đi đến bên bàn, cẩn thận đem ra ba chén nước quả.
"Ngươi có phải hay không có thể biết trước thiên cơ.
Đoán được bản cung sẽ đến, liền làm thêm một bát nước nga?" Tố Phượng Di nghi hoặc vấn Tiểu Bạch.
"Đều không phải có thể tiên đoán trước thiên cơ.
Chỉ là tiện tay, làm ra còn dư lại một bát.
Thuận tiện một đường liền đem theo đến thôi." Tiểu Bạch thần sắc vô biến, cấp Tố Phượng Di cái đáp lời.
"Vậy thì bản cung đa tạ ngươi." Tố Phượng Di cấp Tiểu Bạch cái gật đầu.
Tố Phượng Di tỉ mì quan sát bát nước quả một lúc.
Màu sắc trong suốt, ngả sang thanh sắc, lại có hương thơm dịu bay vào mũi.
Trong bát nước còn có một ít cánh hoa.
Tố Phượng Di nhấp vào một ngụm nước quả.
Đầu tiền cảm nhận được là hàn khí xâm nhập cổ họng, vị ngọt cùng một ít vị chua tụ lại nơi cuống họng.
Đầu lưỡi lại cảm nhận được vị mặn.
Hương thơm của nước quả đã qua một lúc vẫn tụ lại trong khoang miệng, đều là hương khí lan đến tận mũi.
"Lần này ngươi có phải hay không lại cho thêm băng vào?" Tô Vân Hi đem bá nước quả uống đến sạch sẽ, cất tiếng hướng Tiểu Bạch tìm câu trả lời.
"Phải.
Chỉ là lần này tùy tiện một chút, thay đổi một số hương liệu." Tiểu Bạch cấp cái gật đầu.
"Lần này là dùng theo công thức nào.
Đều cùng lần trước không giống nhau rồi a?" Dung Đới Giai đưa bát nước quả lên mũi ngửi một chút.
"Bản cung là cảm nhận được đầu lưỡi lưu lại vị mặn." Tố Phượng Di trong lòng hiếu kỳ.
"Cái này gọi là nước dưa lê.
Vị ngọt đến từ đường, mát lạnh từ băng, chua cùng mặn từ dưa lê muối, hương thơm là dùng đến một ít hoa nhài, thêm một chút hoa hồi.
Thứ này chỉ là mới làm ra, không dám tùy tiện dâng lên, vẫn là tìm người thử qua một lần." Tiểu Bạch điềm đạm giải thích.
"Chỉ là một bát nước quả, lại cần nhiều công đoạn như vậy." Tố Phượng Di môi cong lên một cái, nhìn đến bát nước trong tay.
"Quả thật là không dễ dàng, xem ra ngươi cái tay nghề cũng thật cao." Tô Vân Hi gật gật đầu.
"Bản cung lệnh ngươi mỗi ngày vào giờ dùng thiện đều đem đến một bát.
Có hiểu hay chưa?" Dung Đới Giai cấp Tiểu Bạch cái lệnh.
"Đã hiểu." Tiểu Bạch gật đầu.
"Bản cung còn việc, trước liền ly khai.
Hai người cứ từ từ hóng mát.
Phạm sư phụ, phiền ngươi theo bản cung một chuyến.
Dung quý phi không phiền?" Tố Phượng Di đứng lên, hướng Tiểu Bạch nói một câu, lại hướng Dung Đới Giai hỏi một lần.
"Hoàng hậu nương nương cần dùng đến, liền cảm thấy không phiền." Dung Đới Giai gật đầu ưng thuận, trong lòng âm thầm phát hỏa.
"Như vậy liền ly khai." Tố Phượng Di nói đến một câu, liền xoay người dẫn theo Tiểu Bạch ly khai Ngự Hoa viên.
Hai nữ nhân kia lại ở đó khai lên cuộc chiến khác.
Không ai chịu nhượng bộ.
Tại Phượng Hoa cung địa phương.
Hoàng hậu nương nương ngồi trên ghế lớn, tư thái nhã nhặn đọc sách.
Tiểu Bạch đứng ở dưới, một lời cũng không nói, chỉ lẳng lặng đứng ở đó quan sát nữ nhân kia.
Sau hai khắc, Tố Phượng Di buông xuống quyển sách trong tay, nhìn thân ảnh phía dưới.
"Lần trước là ngươi đưa Ân nhi trở về.
Bản cung đa tạ ngươi." Tố Phượng Di từ tốn hướng Tiểu Bạch nói.
"Nương nương không cần đa lễ.
Chỉ là việc nên làm." Tiểu Bạch bất vi sở động trả lời nữ nhân kia.
"Ngươi cái thân phận thật sự là người phương nào?" Tố Phượng Di đối Tiểu Bạch cái thân thế nghi hoặc, hướng Tiểu Bạch vấn.
"Thần xuất thân tầm thường, không gì đáng nói.
Nương nương nếu đã không gì phân phó, thần như vậy liền cáo lui." Tiểu Bạch hướng nữ nhân làm cái lễ, không cần đến câu ân chuẩn, liền xoay người ly khai.
Tố Phượng Di đối Tiểu Bạch trong lòng dâng đến cỗ nghi hoặc thật lớn.
Giờ dậu ba khắc.
Tiểu Bạch ở trong cung ngốc một ngày, cảm thấy ngột ngạt, bí bách.
Liền thu xếp đồ nghề, ly khai hoàng cung.
Trở lại Trấn lâu, Tiểu Bạch đồ đạc đa số đều là ở nơi này, để thuận tiện, liền bảo lão bản để lại cho mình phòng này.
Hảo thu xếp lại một lần, thanh tẩy, thay đổi một kiện y phục bạch sắc thêu hoa, liền thong thả xuống phố dạo qua một chút.
Đã hơn bảy ngày Tiểu Bạch ngốc ở hoàng cung, suýt thì quên mất cái không khí tự tại ở bên ngoài.
Bây giờ ở trên đường phố đi dạo, hít một chút không khí bên ngoài, cũng có thể xem như bù lại.
Tiểu Bạch ở một quán mì đêm bên đường kêu một bát mì nóng, từ từ thưởng thức.
Song để lại trên bàn năm văn tiền, liền tiếp tục dạo phố.
Tiểu Bạch ở quán trà nhỏ gọi đến một chén, từng ngụm trà nóng trôi xuống bụng.
Tiểu Bạch đi ở trên đường, trong đầu lại xuất lên ý niệm mình cái thân thế lúc sinh thời.
Mình từ khi ra đời đã là cô nhi.
Mình nương để mình ở trước một cái cô nhi viện, sau đó liền không trở lại nữa.
Mình được một bà bà ở đó nuôi dưỡng, đến năm sáu tuổi mới được bà bà nói cho mình nghe mình cái xuất thân.
Lúc nghe được, cảm thấy trong lòng đảo lộn, lại nghĩ đến thật nhiều, tại sao nương lại bỏ mình, nương không cần mình sao, có phải mình xuất hiện trên đời khiến nương không vui hay không? Suy nghĩ thật nhiều thật nhiều, khóc đến hai mắt đều sưng đỏ.
Từ đó liền trưởng thành hơn những người khác, luôn luôn cố gắng, luôn luôn nỗ lực.
Đến năm mười lăm tuổi liền rời khỏi cô nhi viện, tự mình kiếm việc, nuôi sống bản thân, trả học phí.
Sau khi tốt nghiệp cao trung liền nghỉ học, ra