"Mở cửa!! Lập tức mở cửa ra!"
Giờ hợi, đem khuya, khí trời thu tiết đặc biệt lạnh, ở Ngọc Dương cung lại vọng đến tiếng gõ cửa.
"Mở cửa!"
Tiếng gõ cửa phi thường gấp gáp.
Qua hai khắc, đại môn Ngọc Dương cung cuối cùng hé ra mộ khoảng, Thấm Nhi đẩy cửa, đưa mắt nhìn ra ngoài.
"Nô tỳ thỉnh an quận chúa!" Thấm Nhi bước xuống tam cấp bậc, khụy gối hành lễ.
"Bản cung có sự muốn cùng Dinh quý nhân thảo luận." Tô Vân Hi chau mày, sắc diện hắc tích.
"Nô tỳ hiểu rõ! Thỉnh quận chúa di dời đại điện, nô tỳ tức cùng chủ tử thông truyền!" Thấm Nhi đứng thẳng, làm ra cái động thái thỉnh mời.
Tô Vân Hi ngồi ở đại sảnh Ngọc Dương cung, ngọc thủ đỡ lấy bôi trà, trà thơm đi vào miệng, nhưng trong lòng vẫn chưa hẳn buông cổ lo lắng, phi thường bức rức.
Ngồi được một lúc, song mới nhìn thấy Hải Ngôn từ tẩm điện bước đên trước mặt.
"Thần thiếp thỉnh an quận chúa.
Không biết đã khuya như vậy, quận chúa đến tìm thần thiếp là có như thế nào cớ sự chỉ dạy?" Hải Ngôn trước tiên hành lễ, sau lại mỉm cười dò nguyên do.
Nữ nhân này ngày thường rất ít khi đến nơi này, bản thân cùng nàng cũng phi thường ít tiếp cận.
Mà bây giờ là nửa đêm, đã trễ như vậy, nữ nhân nàng lại đến tìm mình, hẳn là cũng không phải chuyện đơn giản.
Nàng không nhớ là bản thân có đả động đến nàng.
"Bản cung nghe nói Phạm sư phụ đang ở chỗ của quý nhân?" Tô Vân Hi không nhìn đến Hải Ngôn.
Khoé môi nhếch lên, thập phần chói mắt.
"Là người nào cùng quận chúa nói rằng Phạm sư phụ đang ở chỗ của thần thiếp đây?" Hải Ngôn một khắc ngạc nhiên, song lại bình tĩnh hồi đáp.
"Bản cung là nghe nô tài nói đến.
Nếu Phạm sư phụ thật có ở Ngọc Dương cung, thỉnh quý nhân đem người giao lại bản cung.
Bản cung cũng không cần khó dễ ngươi." Tô Vân Hi đảo mắt, nhấp một ngụm Long Tĩnh.
"Thứ thần thiếp mạo phạm.
Phạm sư phụ thật không có ở Ngọc Dương cung.
Nếu quận chúa không tin, có thể cho người kiểm tra." Hải Ngôn động thái từ tốn, phi thường bình thản.
"Thật như vậy?" Tô Vân Hi trong lòng vẫn là đôi chút nghi ngờ lời nói của đối phương.
"Là thật." Hải Ngôn khẳng định.
"Vậy là có thể là bản cung nghe lầm rồi.
Đã làm phiền quý nhân rồi.
Bãi giá." bôi trà đặt xuống bàn nhỏ.
Tô Vân Hi lại nhếch môi, phất áo đứng lên.
"Thần thiếp cung tiễn quận chúa." Hải Ngôn hành lễ.
"Nghe nói, phía nam Long Tĩnh rất vang danh.
Tuy nhiên, hoàng thượng đã uống phải một ly trà hương vị lại khác lạ, liền lập tức truyền chỉ đến nơi cống trà lớn nhất triệu vào cung hảo hảo dò hỏi nguyên nhân." Tô Vân Hi bước ra khỏi cửa liền quy đầu mập mờ lưu lại lời nói, sau lại mờ ám nở nụ cười, mới quay lưng rời khỏi.
Hải Ngôn thân thể đình trệ, đứng tại nơi đó, nhãn châu mở lớn, thoáng qua tia sợ hãi.
Khiết Dục trì xây dựng khuất sau hoàng cung một khoảng.
Ban đêm giờ hợi ít người đi lại.
Nước từ Dạ sơn chia làm hai nguồn dẫn đến, cho nên nước trong hồ quanh năm đều nóng lạnh vừa đủ.
Màn đêm phủ lấy, chỉ duy nhất ánh trăng trên đầu rọi xuống dưới hồ, xung quanh không hề dùng nến, chì lấy ánh sáng từ Mộ An thạch tử sắc truyền ra.
Hơi sương từ dưới hồ lang toả, bao bộc toàn bộ Khiết Dục trì.
Ở nơi khác, bóng lưng đơn độc nhìn ra màn đêm, khoé mắt lưu lại lệ thủy.
"Nương nương, người ngồi như vậy đã một canh giờ rồi.
Cơm hôm nay người không động đến một hạt nào, ban đêm rất lạnh, người cứ ngồi như vậy nữa nô tỳ e là sẽ sinh bệnh." Thúy nhi lo lắng, hướng đến bóng lưng đó khuyên nhủ.
"Bây giờ là giờ nào rồi?" nàng đối ý lo lắng của Thúy nhi không có để tâm, chỉ chậm rãi hỏi đến thời gian.
"Nương nương, đã là giờ hợi rồi." Thúy nhi kính cẩn.
"Đã trễ như vậy? Vậy tại sao lại không có một chút tiếng động đây?" nữ nhân mờ mịt hỏi một câu.
"Nương nương, đã trễ như vậy, tất cả mọi người đều đã sớm đi gặp lão chu công đánh cờ, như thế nào lại có thể cí tiếng động a." Thúy nhi gãi gãi đầu, khó hiểu nhìn nàng chủ tử.
"Bản cung nhớ lúc trước Tự Tố cung phi thường náo nhiệt."
"Cũng phải, lúc trước Tự Tố cung là nương nương đương triều tẩm cung, phi thường nhiều người ra vào.
Bây giờ cũng đã thay triều đổi đại, Tự Tố cung cũng không còn được như lúc trước." Thúy nhi trong lời nói nghe ra có phần buồn bã.
"Có những chuyện chúng ta không thể biết trước được.
Khi nó đến, tất cả đều không thể ngờ.
Đến khi phát giác được, đều đã không thể thay đổi." nữ nhân môi đào khẽ cười.
"Nương nương." Thúy nhi gọi nàng.
"Bản cung không sao.
Tắt đèn đi ngủ thôi." nữ nhân trấn an Thúy nhi, song lại hạ lệnh tắt nến.
"Nô tỳ tuân lệnh." Thúy nhi hành lễ, lui ra ngoài.
Nằm trên giường, nhãn châu nhắm nghiền.
Đột nhiên, khoé mắt lại có dòng lệ chảy xuống.
Thân ảnh ở trong nước tĩnh lặng, ở dưới đáy hồ ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh trăng rọi khắp nơi, xuyên qua từng tầng thủy lưu, đến thân thể.
Thủy chỉ lưu động trong nước bị ánh sáng xuyên qua, tản ra một loại ánh sáng mềm mại.
Thân ảnh bất vi sở động, từ trong ánh mắt nhìn ra được phi thường an yên.
Hải Ngôn nâng váy, động thái nhanh một chút đi vào Khiết Dục trì.
Nhìn mặt nước tĩnh lặng, im lặng ngồi ở đó.
Qua đi hai khắc, mới xuất hiện động tĩnh.
Mặt nước dao động, thân ảnh nhô lên khỏi mặt nước, chầm chậm đem nhãn châu khai mở, thủ chống trên thành hồ, đỡ lấy cổ thân thể, rời khỏi hồ nước.
Đảo mắt một cái, lúc này mới nhìn thấy nữ nhân bên kia.
"Ngươi ở dưới nước đã lâu rồi, y phục trước khi xuống nước cũng không cởi bỏ.
Trước tiên theo bản cung trở về,sau đó lập tức đổi xiêm y." Hải Ngôn lưu tâm, cẩn trọng nhắc nhở.
Thân ảnh không trả lời, lặng lẽ bước theo Hải Ngôn, trở về Ngọc Dương cung.
Hải Ngôn đưa mắt nhìn người trước mặt, hắn hầu như chỉ vận duy nhất bạch y tiêu sái, bây giờ vận lên kiện lam y thủy mặc vẫn không thể che dấu cổ soái khí phát sinh.
Nàng thời điểm rời khỏi đãi yến, trên đường trở về liền nhìn thấy đối phương bên cạnh hòn giả sơn ở Ngự Hoa viên tựa vào, khụy gối, khom lưng, thủ một bên bám vào giả sơn, ngón tay khẳng khiu dùng sức tì vào vách đá, bên còn lại một mực ôm chặt lấy ngực trái, diện sắc vốn đã trắng như có bệnh, hiện lại càng trắng đến khó coi.
Tuy đối phương đeo diện sa, nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy thanh âm hàm răng nghiến chặt vào nhau.
tia đau đớn rõ ràng hiện lên trong ánh mắt.
Liền như vậy mới nhanh một chút mang theo đối phương trở về cung.
Vẫn chưa thể đặt chân vào đại môn, bên tai lại nghe được đối phương muốn ngâm mình trong nước.
Ngọc Dương cung tuy rằng cũng có dục phòng, tuy nhiên, nơi đó dù sao cũng là phi tần cái dục phòng, lúc nãy nàng đem theo nam nhân trở về cung, bị nhiều người nhìn thấy như vậy, bây giờ lại đem hắn vào tẩm điện, như thế nào lại không có dị nghị đâu.
Liền như vậy mới đem đối phương đến Khiết Dục trì.
Đến nơi, không ngờ đối phương ngay cả y phục vẫn chưa cởi bỏ đã nhảy xuống nước.
Khiết Dục trì tuy là nơi tắm rửa của phi tần, không quá sâu, nhưng tuyệt nhiên cũng không quá cạn.
Mà đối phương thoáng một cái đã lặn xuống đáy hồ, nàng cũng không thể nào nhảy theo kéo hắn lên, đành như vậy để đối phương ở lại Khiết Dục trì, bản thân trước trở về Ngọc Dương cung hảo hảo chuẩn bị một chút.
"Phạm sư phụ đã thấy khá hơn chút nào chưa?"
Tiểu Bạch ngồi đối diện Hải Ngôn, một cái gật đầu.
"Ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì? Có cần truyền thái y bắt mạch không?" Hải Ngôn chau mày.
Tiểu Bạch lắc đầu.
"Thật sự không cần?" Hải Ngôn hỏi thêm một lần.
Tiểu Bạch không đáp, nâng lên bôi trà, nhấp một ngụm.
"Phạm sư phụ nếu không ngại, có thể lưu lại Ngọc Dương cung nghỉ ngơi, khi nào nhận thấy hoàn hảo vô sự liền rời đi.
Bản cung vốn cũng có một số sự muốn hướng Phạm sư phụ thỉnh giáo." Hải Ngôn mỉm cười.
Tiểu Bạch đặt xuống bôi trà, suy nghĩ một lúc, song mới gật đầu.
"Vậy Phạm sư phụ cũng không cần câu nệ.
Thấm Nhi, đưa Phạm sư phụ đến gian phòng phía sau Ngọc Dương cung.
"Nô tỳ tuân mệnh.
Phạm sư phụ, thỉnh bên này." Thúy Nhi trước làm cái lễ, sau mới làm ra cái động thái mời.
"Đa tạ." Tiểu Bạch cùng Hải Ngôn lưu lại câu nói, song cùng Thấm Nhi ly khai.
Hải Ngôn sau Tiểu Bạch rời đi vẫn còn ngồi ở đó.
Thở dài, trong lòng phi thường phiền não.
Nữ nhân Tô Vân Hi nói câu đó thật