"Không lâu nữa sẽ đến được miếu Diêm Vương.
Ha, ngươi cũng thật lạ, thời điểm hối thúc ngươi lại trì trệ, thời điểm hẳn là không cần gấp gáp ngươi lại đi nhanh như vậy." Tiểu Du nâng cánh tay lau đi mồ hôi, mệt mỏi thở dốc.
"Vẫn là chậm." Tiểu Bạch cũng không quay đầu nhìn người phía sau đã thành cái gì bộ dạng,
"Nè nè, chúng ta hai người chí ít là từ khi bắt đầu tới bây giờ cũng chưa hề nghỉ ngơi qua có được hay không.
Đến Diêm Miếu rồi có thể hay không dừng lại một chút đâu, gia thân thể sẽ không thể chịu nổi a." Tiểu Du một đường đuổi thẳng đến phía trước.
"Đến rồi hãy nói." nhấc chân bước qua một tảng sơn thạch.
"Ai được được, ngươi nếu nói sao thì như vậy đi.
Chỉ cần để gia nghỉ một chút là được rồi.
Treo cổ cũng nên để người khác thở một chút còn không phải đi." Tiểu Du ở bên miệng liên tiếp than trách.
Tiểu Du nặng nhọc bước đi, hơi thở nặng nề, gì chứ, cho dù nàng là Minh Giới cái Dã Vô Thường thì thế nào, cũng cần nghỉ ngơi nha.
Hoàng cung đó cách Diêm Vương miếu thập phần xa, bình thường ít nhất mất bốn ngày đường ba ngày ngựa, hiện tại các nàng chỉ mới sắp trời sáng đã gần đến nơi, tuy nói các nàng không phải phàm nhân đi nữa cũng phải mất đến một ngày, bây giờ miếu tự đã ở trước mặt, còn không phải các nàng không ăn không nghỉ dụng sức mà đi hay sao.
Tiểu Du trong lòng mắng một cái người phía trước vô lương tâm, đột nhiên ở phía trước bay đến một loại quả, chuẩn xác đáp đến trên tay nàng "Cái này...!?"
"Tiện tay hái được." Tiểu Bạch đơn giản nói một câu.
Tiểu Du trong lòng hổ thẹn, phải hay không đối phương nhìn thấu ý nghĩ của nàng nên bây giờ trên tay nàng mới có trái cây đây.
Cũng không muốn nghĩ nhiều, mở miệng ăn vào loại quả.
Hai người đi thêm một hồi liền không lâu sau đã đến trước cửa miếu tự.
Nơi này tuy gọi là miếu tự thế nhưng lại to lớn vô cùng.
Miếu này được đặt trên đỉnh núi, mà cái này ngọn núi phía trước là sông lớn, phía sau tựa vào một quả đại sơn, đầu điểm Hổ, mặt hướng Quy, lại là nơi linh khí thịnh nhất trần thế, đích xác là địa phương khí hưng địa linh.
Ngôi này miếu tự vốn dĩ trước đó không hề tồn tại, sau đó Vương Thượng nhìn thấy nơi này địa điểm đặc biệt, có núi có sông, liền ở đây đặt một cái miếu, ở trong miếu mở ra cánh cửa thông linh hai nơi Minh Giới và trần gian.
Không ngờ đến ngôi miếu tự này qua một thời gian dựng lên lại có người biết đến, mới ở xung quanh miếu trống xây dựng thêm mấy công trình, thế nhưng không lâu sau liền bỏ đi, vì vậy những cái đó công trình liền bị hoang phế, cho đến khi Minh Giới quỷ binh đi lên tiếp nhận mới như vậy nơi này trở thành nơi sinh hoạt của bọn họ.
Vương Thượng từ lâu đã phái một toán quỷ binh đi đến trông coi miếu tự, bọn họ phụ trách nơi này ngọn núi an nguy, giữ miếu.
Dưới chân núi cũng sớm xuất hiện đô thị, cũng có không ít người đến bái tế, thế nhưng cũng không nhiều bằng đem nơi này trở thành nơi thi hành tang lễ, khiến cho nơi này bình sinh nhiều quỷ lại trở nên càng nhiều quỷ hồn.
Thời điểm này hẳn là lúc đám quỷ binh ở giữa điện bày ra bàn lớn cùng nhau ăn cơm.
Tiểu quỷ binh gọi a Mục như bình thường trên tay cầm một tô cơm trắng cùng kê đản bước ra đại môn, đặt lên cái miếu nhỏ phía trước.
Hắn đột nhiên lại nhìn thấy hai người Tiểu Bạch bọn họ, thân thủ chạy nhanh hơn bay đi đến.
"Bạch đại nhân trở về rồi sao? Thật tốt!" A Mục hướng đến Tiểu Bạch cung kính hành lễ.
"Nè nè, ngươi cũng thật là không biết điều! Ngươi chỉ nhìn thấy hắn, không nhìn thấy ta hay sao?" Tiểu Du tiến một bước, ở trước mặt a Mục chỉ một ngón tay, khiển trách hắn.
"Thuộc hạ đương nhiên nhìn rõ Dã đại nhân! Là thuộc hạ chậm trễ, cầu đại nhân không trách." A Mục xoa xoa gáy đầu, bày ra bộ dạng hối lỗi.
"Xem như ngươi vẫn chưa bị mù, nếu như không, gia liền khiến ngươi thật sự trở nên mù!" Tiểu Du nâng cao thanh điệu.
"Là thuộc hạ ngu dốt, ở điểm này về sau thuộc hạ sẽ cẩn trọng chú ý." A Mục cúi thấp người.
"Không đúng a, vì sao lại không nhìn thấy kẻ nào đâu?" Tiểu Du nhìn một chút cảnh quan, nghi hoặc.
"A, thời điểm này chúng thuộc hạ mới là bày bàn ăn cơm, không phải bỏ bê chức vụ.
Địa phương phía trước sớm đã để một con hắc cẩu đến trấn giữ, sẽ không có kẻ nào dám làm bậy.
Bạch đại nhân, Dã đại nhân ắt hẳn trên đường khổ cực rồi, hai vị trước vào trong cùng chúng thuộc hạ dùng cơm, sau đó nghỉ ngơi hảo." A Mục tâm thái khoái hoạt, làm ra một cái động thái mời.
Tiểu Du nhìn thấy cái gật đầu của người kia, mới thân thủ cất bước di dời vào đại điện.
Bước vào bên trong, Tiểu Du có phần chấn kinh, không phải vì nơi này tràn trề âm khí, nàng là quỷ còn phải sợ sao.
Nơi này bày trí có chút hỗn độn chật kín, hai bên góc tường tối còn để rất nhiều quan tài, này cảnh tượng quả thật có chút chướng mắt rồi.
Nàng nhìn một chút, tiền giấy rơi đầy trên đất, ở bên kia còn chất đến một đống thi thể thối rữa lâu ngày, hương khí tử thi xông thẳng vào trong mũi, khiến nàng còn muốn nôn ói, bàn, ghế, y phục cũ nát, gỗ mục, đinh quan tài nằm ở khắp nơi, bên kia nhìn đến còn có thi thể của động vật.
Cảnh quan hoang tàn thế nhưng hương khói trên hương án lại thập phần thịnh vượng.
Đám người của a Mục ở khoảng đất trống giữa điện bày ra một cái bàn gỗ mục nát, tùy tiện trải lên tấm vải thô, liền cứ như vậy mà để lên thức ăn.
Ghế ngồi mục cũ nhìn tựa muốn gãy làm đôi, bọn họ cứ vậy vẫn dùng nó để ngồi.
Nhìn xem bọn họ, quỷ hồn chốn Minh Giới kẻ nào cũng đều thân thể to lớn, cho dù không phải trương phì đi nữa thì cũng là cái dạng dư ăn dư mặc, không như bọn họ chỉ có da thịt ôm lấy bộ xương.
"Các ngươi mau xem, hai vị đại nhân trở về rồi!" A Mục cao hứng thật lớn tiếng gọi đến đám người bên kia.
"Hai vị đại nhân hảo!" bọn họ hướng đến Tiểu Bạch cùng Tiểu Du chào hỏi một câu.
"Hai vị đại nhân ngồi đi, thức ăn sẽ thật nhanh đem lên a." tiểu quỷ binh gọi a Lỗ đem ra hai cái ghế gọi là lành lặn nhất để bên cạnh bàn, song lại làm ra cái động tác kín thỉnh.
"Đến đây, đến đây! Thức ăn đến đây!" quỷ binh gọi a Hải động thái thật nhanh để lên bàn đĩa thức ăn.
"Hai vị đại nhân dùng cơm thôi!" a Mục gọi đến Tiểu Bạch cùng Tiểu Du.
Bọn họ tổng thể chỉ có sáu người, một bàn thức ăn chỉ có hai món như vậy căn bản nhìn đến liền biết là không đủ để bọn họ no bụng, cư nhiên bọn họ lại không có một tiếng kêu ca, còn rất vui vẻ.
"Các ngươi mỗi bữa chỉ ăn những thứ này?" Tiểu Du nhìn hai món rau xào đạm bạc để trên bàn, càng nhìn càng đau lòng.
"Phải, chúng thuộc hạ mỗi bữa chỉ có như vậy.
Hai vị đại nhân mau đến ngồi xuống." quỷ binh gọi a Lương hướng đến Tiểu Bạch cùng Tiểu Du vẫy vẫy cánh tay.
Tiểu Bạch vẫn là trước tiên ngồi xuống bàn, nâng lên đũa gỗ lấy thức ăn.
Tiểu Du thế nhưng chần chừ, động thái một hồi tiến thoái lưỡng nan.
"Dã đại nhân là làm sao vậy? Có phải hay không mấy món này không hợp khẩu vị? Để thuộc hạ trở vào làm một loại khác." a Hải nhận thức Tiểu Du cái biểu hiện, tức khắc đứng lên ý định đi vào bếp.
"Không phải, không phải! Là do ta cảm thấy các ngươi một bữa ăn chỉ đơn bạc như vậy quả thực là khổ cực các ngươi." Tiểu Du lập tức cản trở a Hải cái ý định, gãi gãi đầu.
"Không sao, chúng thuộc hạ như vậy sớm đã thành thói quen rồi.
Hôm nay có thể xem như đã là một bữa thịnh yến, ăn xong còn có bánh bao." quỷ binh gọi a Tô cười trừ, xua xua tay.
"Thịnh yến? Ngươi nói như vậy đã gọi là thịnh yến?" Tiểu Du ngạc nhiên chỉ vào thức ăn trên bàn.
Đến cơm trắng cũng không có lại còn có thể gọi là thịnh yến?
"Phải a, như vậy đã là quá đầy đủ rồi.
Có ngày cũng không có thứ gì bỏ vào bụng.
Được như vậy là quá tốt rồi đi." a Mục gật gật đầu.
"Ha, ha! Gia quả thật là không thể nhìn nổi loại này cảnh tượng.
Còn không nghĩ đến Minh Giới quỷ binh có một bộ phận lại ở trong hoàn cảnh như vậy." Tiểu Du hắt một cái thở ra, đưa tay đỡ trán.
"Không sao, không sao! Chúng thuộc hạ cũng không cảm thấy có gì không tốt! Có phải không?" a Lỗ đối Tiểu Du phân trần, sau đó lại hướng đến những người còn lại hỏi một câu.
"Phải phải!" a Tô gật gật đầu.
"Phải nha.
Chúng thuộc hạ không phải đều rất vui vẻ sao." a Hải vuốt vuốt cằm, lại cười một cái.
"A Lỗ nói rất đúng." a Mục đều tán đồng.
"Nơi này cũng không phải quá tồi tệ." a Lương nhìn một chút xung quanh, lại xoa xoa tay.
"Chúng thuộc hạ cũng có thể thoải mái một chút nha." quỷ binh gọi a Bình đẩy vai a Mục.
"Các ngươi...!"
Tiểu Du vốn định nói cái gì, song lại bị cảnh tượng trước mắt làm đình trệ.
Tiểu Bạch ở bên cạnh từ đầu chỉ một mực ăn, không hề lên tiếng, cư nhiên người này bây giờ lại làm ra cái động thái đem chén trước mặt còn rau bên trong thẳng tay úp xuống bàn, đũa gỗ gác lên trên.
"Này là để ăn? Này loại thức ăn hẳn không do a Hải ngươi làm, căn bản không thể để huynh đệ dùng loại thức ăn tệ như vậy." Tiểu Bạch lấy ra khăn tay, cẩn thận lau sạch tay cùng miệng.
"Bạch đại nhân, làm...!làm sao người biết?" a Hải co người, biểu hiện phi thường buồn bã.
"Tay của ngươi bưng đĩa thức ăn căn bản không đủ sức.
Ngươi còn có thể cầm xạn?" Tiểu Bạch đạm mạc nói.
Tiểu Du nhãn châu mở lớn nhìn đối phương "Ngươi làm sao biết?"
"Nhìn thấy."
Tiểu Du nhìn qua, chỉ thấy sáu người bọn họ một mực im lặng cúi đầu.
"Các ngươi thu dọn trên bàn, đợi một đoạn." Tiểu Bạch cử động thân thể đứng lên, mang theo hộp gỗ, đi vào bên trong nội gian.
"Tiểu Bạch.
ngươi là muốn làm gì!?" Tiểu Du mơ hồ, lớn tiếng một chút cùng Tiểu Bạch vấn.
"Dã đại nhân, Bạch đại nhân rốt cuộc là muốn làm cái gì đâu?" a Lương mờ mịt mới hỏi đến.
"Ta cũng không có biết được đâu." Tiểu Du chau mày khó hiểu.
"Đừng nghĩ nhiều, Bạch đại nhân một lát trở lại không phải sẽ biết hay sao.
Chúng ta theo lời đại nhân thu dọn một chút." a Tô động thái nhanh một chút thu dọn bàn gỗ.
Tiểu Bạch rời đi được một khoảng thời gian.
Liền một lúc, mới ở trong nội gian bước ra, trên tay còn bên theo mộc khay.
Bọn họ sớm bên mũi đã ngửi được hương thơm của thức ăn.
Đặt ở trước mặt bọn họ bây giờ là một tô cơm nóng còn lan khói.
"Đây là?" nhìn tô cơm trước mặt, Tiểu Du nghi hoặc, ngẩn đầu nhìn đối phương.
"Bạch đại nhân, đây là cơm sao?" a Mục châm châm nhìn thức ăn trước mắt.
"Bất quá loại này cơm cũng thật là kỳ lạ." a Hải cười trừ một tiếng.
Tiểu Bạch nghe lời bàn tán của bọn họ cũng không có trả lời, ngồi xuống, thư thái dùng cơm.
Bọn họ một khắc sau liền ăn như lang thôn hổ yết, cố gắng nhét vào trong miệng nhiều nhất có thể.
Đem cơm trong tô ăn đến sạch sẽ.
Về sau này, bọn họ đều tâm tâm niệm niệm Bạch đại nhân có thể lại đến thật tốt.
Qua đi một đoạn thời gian, Tiểu Bạch cùng Tiểu Du hoàn hảo thu xếp, bước lên hương án, đi đến phía sau Diêm Vương bức tượng, làm một cái ấn pháp, mở ra quỷ môn quan, từ ở nơi đó bước vào.
Minh Giới thời điểm này hẳn là sắc trời vừa chuyển đổi, hừng đông.
Sạp hàng cùng cửa hiệu sớm cũng đã mở cửa.
Khói trắng từ trà lâu cùng quán ăn tỏa khắp nơi, khiến địa phủ vốn dĩ âm u nay lại càng thêm trầm thấp.
Bửu xá cũng thật sớm mở cửa buôn bán, quỷ hồn ra vào huyên náo, hầu như đều không còn đủ bàn để ngồi.
Tiểu nhị cũng chạy đến mệt mỏi.
"A Phúc, làm hai bát mì đem ra."
Hai thân ảnh đi vào gian trong Bửu lâu, ở cái bàn quen thuộc ngồi xuống, sau đó gọi đến hai bát mì.
"A được! Lập tức liền có!" tiểu nhị gọi a Phúc quay đầu nhìn một cái, hẳn là nhìn thấy khách nhân quen thuộc.
Hắn tức khắc cao hứng, thật nhanh đáp trả, sau đó đi vào trong an bài.
Huyên Hinh cử chỉ nhẹ nhàng đem ba ngàn thanh ti búi ra phía sau, đi xuống lầu.
"A Phúc, là người nào vừa sáng đã gọi mì?" nàng nghi hoặc, thông thường vào thời điểm mở cửa, khách nhân chỉ gọi trà cùng điểm tâm, không thì cũng chỉ gọi một chút bánh bao, mì sợi chỉ được gọi đến vào ban đêm.
Thế vậy hôm nay vừa mở cửa đã gọi đến hai bát mì, quả thật là chuyện lạ.
"A Huyên Hinh tỷ, Bạch đại nhân trở về đến! Mì sợi cũng là ngài ấy gọi." a Phúc rót nước vào bình trà, vui vẻ cười nói.
"Thật là Bạch đại nhân!?" Huyên Hinh bên tai nghe đến một chữ kia, tâm lại nhảy lên một cái, gấp gáp hỏi thêm một lần.
"Là thật! Bạch đại nhân cùng Dã đại nhân vẫn là ngồi ở bàn cũ." a Phúc dứt lời, cầm lấy bình trà đi ra ngoài.
"Lão bản, mì này cũng xong rồi a, làm phiền tỷ đem lên luôn đi." đầu bếp hoàn tất để bát mì thứ hai lên khay, hướng đến Huyên Hinh đề nghị.
"Hảo, ta trước đi xem một chút." Huyên Hinh bê lên mộc khay, một chút thời gian cũng không muốn chậm trễ bước đi thật nhanh.
Ở nơi đó, nàng nhìn thấy đối phương.
A Phúc quả nhiên không lừa gạt nàng, hắn trở về rồi, để nàng lại có thể nhìn thấy được đối phương rồi.
Huyên Hinh đặt lên bàn hai bát mì sợi cùng trà, sau đó liền ở bên cạnh Tiểu Bạch gần đó ngồi xuống.
"Huyên Hinh tỷ hảo.
Mì sợi hảo thơm, ta sẽ không khách sao đâu." Tiểu Du cao hứng cười lớn, liền lấy đũa trực tiếp thảy mì vào bụng.
Tiểu Bạch kế bên đó cũng chậm rãi động đũa, từng chút ăn vào mì sợi.
"Vì sao một mực nhìn ta?" Tiểu Bạch vốn dĩ cúi đầu ăn, lại nhận thức đạo nhãn quang dán ở trên người mình, cảm thấy mấy phần khó chịu.
"Chỉ là lâu rồi không nhìn thấy ngươi, bây giờ liền muốn nhìn lâu một chút." Huyên Hinh ôn nhu mỉm cười.
Tiểu Bạch nghe xong tiếp theo cũng không có nói cái gì, chỉ trở lại, chật vật ăn mì, không để ý đến nàng nữa.
"Tiểu Bạch đi lâu như vậy có phải rất nhớ Vi Tương cao không? Lần trước ta nhờ đến Tiểu Du mang một chút cho ngươi, có