"Bảo bối, nàng ngày mai có công vụ?" Diêm Hạ Vu ngọc thủ vuốt ve khuôn mặt thanh tú.
"Thế nào?" Tiểu Bạch nghi hoặc.
"Cùng bản vương đi một nơi." Diêm Hạ Vu mỉm cười.
Tiểu Bạch chau mày.
Ngày hôm sau, từ sớm, cỗ mã xa chậm rãi lăn bánh đi qua Qủy Môn Quan, rời khỏi Minh Giới.
Mã diện ở bên đó gãi gãi đầu, hắn không hiểu, là cớ sự gì lại có thể khiến người đó rời đi Minh Giới như vậy thật sớm đâu?
Huyền ảo giới cảnh, khắp nơi đều tràn ngập hương thơm, thuần túy mê hoặc nhân tâm.
quang cảnh đặc sắc, ồn ào náo nhiệt.
Hồ Mạc Nhi tọa trên Hồ kỷ, tư thế lười biếng toàn bộ đều tựa trên ghế, nhàn hạ nhắm mắt.
Một màn yên tĩnh không lâu liền bị động thái gấp gáp của thuộc hạ quấy rầy.
"Quân Chủ, ở bên ngoài có một nữ nhân kỳ quái tiến nhập chúng ta địa phận! Nàng nói nàng cùng người quen biết!" tiểu yêu quỳ dưới điện, cẩn kính cuối đầu.
"Nữ nhân kỳ quái?" Hồ Mạc Nhi hỏi đến.
"Phải! Nàng từ sớm đã đến đây.
Tuy nhiên đám người Thất tỷ thấy nàng quái lạ mới không để nàng tiến vào." tiểu yêu gật đầu, tiếp tục nói.
"Nàng hình thái thế nào?" Hồ Mạc Nhi hỏi thêm một lần.
"Nàng bên ngoài khoác vũ y bào, chúng thuộc hạ không thể nhìn rõ nàng dung mạo.
Ở bên cạnh còn có một người khác." tiểu yêu dựa theo ý nghĩ tả lại.
"Nàng còn nói gì nữa?" Hồ Mạc Nhi thu liễm động thái lười biếng ngồi dậy.
"Nàng chỉ nói nàng cùng người quen biết, chỉ có vậy." tiểu yêu thuật lại lời nói.
"Để nàng đi vào." Hồ Mạc Nhi hạ lệnh.
"Tuân mệnh!" tiểu yêu nhận lệnh lập tức lui xuống truyền khẩu dụ.
Hồ Mạc Nhi đại não nghĩ qua một lần.
Thật kỳ lạ, hồ yêu giới của nàng thập phần kín đáo, trước nay chưa từng có ai lui tới, chỉ trừ lần trước đón nhầm người.
Nàng bằng hữu ở bên ngoài cũng không được mấy người, bọn họ cho dù biết được cũng chưa từng tới qua.
Vậy rốt cuộc người đến có lai lịch gì? Lại muốn cái gì?
Qua đi một lúc, nhãn châu nàng nhìn thấy thân ảnh ở bên ngoài đi vào.
Đối phương thân thể nhìn qua cũng không phải loại bộ dạng cường tráng, thuộc hình dạng cao gầy.
Hình thể như vậy hẳn không phải nam nhân đi, như vậy hẳn là nữ nhân.
Thế nhưng nàng nghĩ đến, nàng bằng hữu là nữ nhân cũng chỉ có mấy người, bọn họ nếu thật sự đến đây cũng sẽ không thần thần bí bí đến trêu chọc nàng.
Đối phương khoác vũ y bào tử sắc, nhìn qua cũng là loại cực phẩm vải lụa, người này cái thân thế nhất định không phải bình thường.
"Vị khách tử này đến đây không biết là có việc gì?" Hồ Mạc Nhi trước tiên lên tiếng.
Đối phương không trả lời nàng, mà trực tiếp đi đến ghế nhỏ bên cạnh thoải mái ngồi xuống.
"Ngươi thật ra là ai!? Ngươi muốn cái gì?" Hồ Mạc Nhi đề cao thanh âm.
Đối phương không trả lời nàng, ở nơi của nàng, do nàng làm chủ lại có thể tùy tiện như vậy chính là không để nàng vào mắt.
"Ai nha, ngươi là yêu tinh keo kiệt! Ta chẳng qua chỉ là đi đường mệt mỏi, muốn kiếm nơi ngồi xuống mà thôi.
Ngươi như vậy còn đối ta lớn tiếng.
Thật sự hẹp hòi!" nàng phát ra tiếng cười, chậm rãi nói mấy câu.
"Ngươi là?" Hồ Mạc Nhi nghi vấn, loại này thanh âm thập phần quen thuộc, nàng đã nghe qua rồi đi, nhưng lại không thể nhớ ra.
"Ngươi nhẫn tâm nha! Xem ra cùng ngươi làm bằng hữu hẳn là sẽ thiệt thòi." nàng mở miệng than thở một lần, thuận tiện đem vũ y bào cởi xuống.
"Là ngươi!" Hồ Mạc Nhi ngạc nhiên, không ngờ sẽ là nàng.
"Thế nào? Không đón tiếp ta sao?" Diêm Hạ Vu nửa bên môi nhếch lên.
"Ngươi không phải phi thường bận rộn? Hôm nay lại có nhã hứng đến đây nha?" Hồ Mạc Nhi đáp lại mỉm cười, nhướn mi nhìn đến nữ nhân ngồi bên dưới.
"Ta chỉ là cảm thấy đã lâu không có ra ngoài rồi.
Lần này đi, tiện đường liền mới đi vào thăm cố nhân." Diêm Hạ Vu lấy ra khăn tay tỉ mỉ lau đi mồ hôi trên trán.
"Là như vậy? Ngươi cũng quá nhàn hạ." Hồ Mạc Nhi rời khỏi hồ kỷ, bước chân đều đặn đi xuống dưới.
"Cũng không hoàn toàn.
Minh Giới hiện tại ổn định, ở đó rất buồn chán." Diêm Hạ Vu tùy tiện nói ra một cái lý do.
"Không phải nói ở bên cạnh ngươi còn có người khác cùng đến sao? Người là ở nơi nào?" Hồ Mạc Nhi ở cái ghế bên cạnh đối phương ngồi xuống.
"Nàng a? Ta nói nàng tính khí thất thường, cũng không thích hợp ở đây nghe chúng ta đàm đạo, liền mới nói nàng ở bên ngoài đợi." nhắc đến người kia, tâm khí nàng lại vui vẻ thêm một chút.
"Ở dưới trướng ngươi nhiều người như vậy? Rốt cuộc là kẻ nào?" Hồ Mạc Nhi tựa vào tay ghế, thân thể nhích đến một chút.
"Nàng gọi Tiểu Bạch." Diêm Hạ Vu cũng không có kiên cử thẳng thắng nói ra.
"Tiểu Bạch? Ta trước đây cũng không biết ngươi khẩu vị lại yêu thích tiểu bạch kiểm nha!" Hồ Mạc Nhi mỉa mai cười thành tiếng.
"Cái gì mà tiểu bạch kiểm! Nàng tên gọi là Tiểu Bạch." Diêm Hạ Vu không hài lòng, đối phương nhất định là hiểu nhầm câu nói của nàng rồi đi.
Lại đem nàng bảo bối tâm can nói thành một dạng tiểu bạch kiểm.
Bảo bối của nàng mới thuộc dạng buồn tao nha.
"Ta thật sự đã nghĩ khẩu vị của ngươi lại khác lạ như vậy." Hồ Mạc Nhi hài lòng trêu chọc được đối phương, liền cao hứng cười ra tiếng.
"Mới không bằng ngươi! Lại có thể vừa mắt một cái ẻo lả hồ yêu giống đực Mẫn Mẫn Duệ kia, còn có thể sinh cho hắn mười mấy đứa trẻ.
Ngươi cũng quá lợi hại rồi." Diêm Hạ Vu làm ra bộ dạng vô ý nhắc lại, âm thầm tán thưởng bản thân thông minh.
"Ngươi câm miệng!" Hồ Mạc Nhi bị chỉnh đến sinh khí, ngón trỏ ở chỉ thẳng đối phương.
"Thế nào? Sinh khí sao? Ta lúc trước nghe được tin tức hắn hiện tại ở phía bắc, cùng một cái dã lang giống đực yêu thích không rời, ngày đêm bầu bạn.
Ngươi cái nhãn quang thật tốt, nhìn trúng một cái yểu điệu nam nhân, lại còn là đoạn tụ.
Ngươi gia đạo thật sự có phúc phần." Diêm Hạ Vu thỏa mãn nhìn đối phương diện sắc càng lúc càng đen.
Đấu với ta, trước giờ ngươi luôn luôn qua không nổi ta.
"Ngươi lại khác biệt? Lúc trước còn không phải nhìn trúng một cái hoa yêu, còn là một cái si hoa không có liêm sỉ.
Không biết lần đó là người nào vì tránh cái đó tên si hoa Minh Giới cũng không dám trở về lại chạy đến chỗ của ta đâu?" Hồ Mạc Nhi nàng mới không cam tâm bại trận.
"Ngươi giỏi! Ngươi thật giỏi!" Diêm Hạ Vu nàng bị người khác động trúng cái gai, tức đến sắp thổ huyết.
Hồ Mạc Nhi rửa được nhục, trong lòng thập phần cao hứng.
Phải nên nhớ, nàng không phải lúc nào cũng bại trận trước đối phương.
Bên này cao hứng còn chưa đủ, bên kia lại nghe thanh âm náo loạn xông đến.
Hồ Mạc Nhi cùng Diêm Hạ Vu nhìn qua, bên ngoài liên tục một toán nữ nhân nhìn qua vẫn là trẻ trung hướng các nàng đi đến.
"Nương! Nam nhân kia hắn lại đến rồi! Hắn đánh trọng thương tiểu lục rồi!" nữ tử hoàng y tiến đến bên cạnh Hồ Mạc Nhi, đồng tử ngấn lệ, ủy khuất nói đến.
"Nương! Tiểu lục bị thương rồi, chạy không thoát.
Người nhất định phải thay nàng đòi lại công bằng!" thanh y nữ tử lau chùi lệ quang trên mặt.
"Là kẻ nào ở trên đầu thái tuế làm loạn!?" Hồ Mạc Nhi nổ hỏa khí, hài tử của nàng nếu như có mệnh hệ gì, nàng nhất định bắt kẻ kia phanh thây trăm mảnh.
"Là hắn!"
"Phải nương! Là hắn, là hắn!"
"Nương người nhất định không thể bỏ qua cho hắn!"
Theo hướng bọn họ chỉ điểm, nàng nhìn thấy đối tượng đi vào là một nam nhân thanh tú, chính là cái Bạch Vô Thường lần trước đả thương nữ nhi của nàng.
Lại là hắn.
Tiểu Bạch một chút biểu tình sợ hãi cũng không nhìn thấy, hiên ngang đi vào đại điện, trên tay cầm theo một cái hồ ly xác chết.
Tiểu Bạch dừng bước, ném cái xác về phía trước.
"Ngươi đã giết nàng?" Hồ Mạc Nhi trợn mắt nhìn cái xác trước mặt.
"Nàng ra tay trước." Tiểu Bạch thản nhiên nói.
"Được! Được! Ta bắt ngươi chôn cùng!" Hồ Mạc Nhi đau khổ cười một tiếng, xuất thủ đánh ra một chưởng khí.
Diêm Hạ Vu ở bên cạnh trước một bước đỡ được một chưởng của đối phương.
Chưởng khí này lực đạo không nhẹ, nếu trúng phải nhất định là nội thương nghiêm trọng.
Đối phương thật sự muốn Tiểu Bạch một mạng này.
"Ngươi!" Hồ Mạc Nhi kinh ngạc.
"Ta nói ngươi khoan nóng vội.
Nàng chỉ là đùa giỡn với ngươi." Diêm Hạ Vu động thái phi thường thản nhiên, ở trên mũi Tiểu Bạch nhéo mấy cái.
"Đùa giỡn?" Hồ Mạc Nhi nghi hoặc.
"Làm sao có thể! Chúng ta rõ ràng nhìn thấy hắn đả thương tiểu lục." lam y nữ tử bất mãn nói.
"Tam tỷ nói đúng." mặc y nữ tử đồng thuận.
"Các ngươi đạo hạnh không đủ, đương nhiên không thể nhìn ra." Diêm Hạ Vu mỉm cười, bước đến cầm lên cái xác, thổi một cái liền cái xác hóa thành đạo khí bay đi.
"Vậy nữ nhi của ta hiện tại ở nơi nào?" Hồ Mạc Nhi khẩn trương hỏi đến Tiểu Bạch.
"Người của ngươi mang đi rồi." Tiểu Bạch lãnh đạm nói.
"Tố nhi, các con đi xem thử." Hồ Mạc Nhi hướng đến nữ tử ở bên cạnh, căn dặn nàng.
"Nữ nhi biết rồi." nữ tử gật đầu, sau đó cùng các muội muội của nàng đi ra ngoài.
"Lần sau không chuẩn lại như vậy đùa giỡn." Diêm Hạ Vu ở trước mặt Tiểu Bạch hạ lệnh.
"Đã biết." Tiểu Bạch gật đầu.
"Người lúc nãy ngươi nói là hắn sao?" Hồ Mạc Nhi nhìn Tiểu Bạch, môi mỏng nhếch lên.
"Phải." Diêm Hạ Vu khẳng định.
"Ta nói ngươi lần này lại nhìn lầm rồi đi.
Lần trước nhìn trúng một cái si hoa, lần này lại nhìn trúng một cái muộn tao gỗ mục.
Còn dám nhận nhãn quang rất tốt?" Hồ Mạc Nhi hướng đến Diêm Hạ Vu nói.
"Ngươi không phải ta, ngươi sẽ không biết được." Diêm Hạ Vu đối nàng câu nói cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng đáp