[ “Tôi sợ có một ngày mệnh lệnh Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh nhận được là, giết Tần Khải.” ]
Người dân thôn Vĩnh Lăng dựa núi ăn núi, sâu trong rừng núi có lăng mộ Hoàng đế, dưới rừng núi là đồng lúa và bãi cỏ rộng thênh thang.
Họ có thể vào núi săn bắn, nuôi bò thả dê, gieo mạ cày cấy, trên núi có đủ các loại rau rừng quả dại kể khôn siết.
Đặc biệt là khi mùa xuân đến, măng và nấm càng thêm nhiều, đào cũng không xong được, mùa hè cỏ cây tươi tốt bò dê thành đàn, vào mùa thu ruộng đồng bội thu, quả to trĩu nặng, đông đến là mùa hưởng thụ nhất trong năm của thôn Vĩnh Lăng, bên ngoài tuyết lớn bay rợp trời, cả gia đình ngồi bên bếp lửa uống rượu ăn thịt, người dân nói đây là món quà ông trời ban cho Vĩnh Lăng, vì họ kiên cường canh giữ lời thề từ đời này qua đời khác.
Gần nơi vào rừng có một ngôi nhà nhỏ, tường xám ngói xanh, ẩn mình trong bóng cây, giờ đang là mùa đông, có thể nhìn thấy nửa ngôi nhà, nếu như vào mùa hạ chắc hẳn sẽ bị giấu kín giữa tán cây xum xuê um tùm.
Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, lò sưởi trong tường đang cháy bùng bùng.
Trên giường có một người đàn ông đang nằm, sắc mặt trắng bệch như đã chết, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, nhưng cho dù chỉ là một khe hở nhỏ xíu cũng có thể nhìn thấy đồng tử như tro tàn của anh ta.
Một người đang ngồi bên phải anh ta, trên người mặc áo khoác dài và quần dài màu đen làm bằng vải đay, thân hình nhỏ thó, đôi mắt giống như chứa gió sương.
Vật Nhỏ nằm bò bên gường, thấy ngón tay người đàn ông đang nằm cuối cùng cũng nhúc nhích, cậu cực kỳ sung sướng, lớn tiếng gọi bố.
Cam Giang Hải đứng bên cạnh, quan sát tỉ mỉ sắc mặt người đàn ông, thấy anh ta quả thực đã có phản ứng mới thoáng yên tâm, hỏi người đàn ông áo đen thương thế của anh ta thế nào.
Người đàn ông áo đen giơ ống tay áo lau mồ hôi trên góc trán, lên tiếng nói, “Lục phủ ngũ tạng của anh ấy đều bị ép vỡ, tôi đã phục hồi tám phần cho anh ấy rồi.” Giọng ông ta khàn khàn có nhịp, giống như kéo hộp gió vậy, ông ta ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trước bình minh tôi có thể gần như hồi phục hoàn toàn cho anh ấy, nhớ kỹ trong thời gian này tuyệt đối không thể có người làm phiền.”
“Yên tâm.” Cam Giang Hải nói.
Người đàn ông lại khẽ thở dài, “Chỉ trách tôi không học được bản lĩnh chữa bệnh cứu người khi trời sáng, chỉ có thể tiến hành vào ban đêm, nếu không Thành tiên sinh sẽ nhanh chóng hồi phục hơn.”
“Dạ Dũ tiên sinh nghĩ nhiều rồi.” Cam Giang Hải nói, “Thành Diệc Quân bị Kỷ Sở đánh bị thương, nếu như không có Dạ Dũ tiên sinh thì sợ đã sớm mất mạng rồi.”
Sắc mặt Dạ Dũ nặng nề, nhìn Thành Diệc Quân trên giường, “Kỷ Sở là Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh, phàm là người dị năng gặp cô ta đều phải đi đường vòng, lần này Thành tiên sinh có thể gắng gượng về đến thôn cũng coi như trời xanh chiếu cố.”
Đang nói thì tiếng chuông cửa của ngôi nhà vang lên, Cam Giang Hải hơi cúi người người với Dạ Dũ, “Nhờ cậy vào ông.”
Dạ Dũ khẽ gật đầu.
Vật Nhỏ ngồi bên cạnh giường không chịu đi, mặc kệ Cam Giang Hải khuyên nhủ mấy lần đều không muốn rời, Dạ Dũ thấy vậy thì ngăn dự định của anh ta lại, nói, “Cứ để thằng bé ở đây đi, nó cũng không ồn ào gây chuyện, đến mười giờ là tự mình ngủ rồi, không vấn đề gì.”
***
Ở một góc của thành phố, ánh đèn neon chiếu sáng con đường dài, vào thời gian này dưới chân là dòng xe cộ tấp nập.
Mặt đất dưới màn đêm bị độ cao hơn bốn mươi tầng cách ly, bên trong cửa sổ sát sàn bằng kính chịu lực tĩnh lặng như nước.
Phòng ngủ thắp đèn màu vàng nhạt, rơi vào mắt Kỷ Sở khiến cô nhớ đến những con đom đóm từng nhìn thấy trong núi rừng hoang sơ trước kia.
Đó là lần đầu tiên cô tiếp nhận mệnh lệnh của ty Bổ Tinh, đi giết người dị năng của giới Bồng Lai, bao nhiêu năm qua đi cô gần như đã quên tên họ của người dị năng đó, quên người đó có năng lực gì, nhưng kỳ lạ là có thể nhớ gương mặt của anh ta, có lẽ giây phút khi anh ta ngã vào lùm cỏ, có hàng trăm con đom đóm bay lên, gương mặt anh ta bị ánh sáng của đom đóm chiếu vào.
Những con đom đóm giống như sao trời, thắp sáng niềm vui nơi đáy mắt cô, cô cũng quên trên người mình có vết thương, đau đớn đều bị những con vật đó mang đi mất.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra nhẹ nhàng.
Ánh đèn ngoài hành lang sáng hơn một chút, hắt lên dáng người thanh thoát của người đàn ông ở cửa, anh mặc áo đơn giản sáng màu, đôi mắt tựa sao trời, làn da trắng như tuyết, hàng mày dài gần đến hai mai, mái tóc dài xoăn nhẹ, màu tóc rất nhạt, nhạt đến mức gần như cùng màu với trang phục, nhìn rất nhu hòa anh tuấn lại sạch sẽ thoát tục.
Thấy Kỷ Sở nhìn đèn của cửa sổ sát sàn đến xuất thần, anh liền nhẹ bước tiến lên.
Tay áo chuyển động theo bước chân anh, rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống theo anh khi ngồi bên giường.
Kỷ Sở nghe thấy tiếng động cũng không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn ánh sáng đó.
“Nghĩ vì vậy?” Người đàn ông hỏi cô.
Kỷ Sở khẽ nói, “Anh xem, ánh đèn này có giống đom đóm đêm đó không?”
Người đàn ông khẽ cười, “Đêm đó tôi chỉ nhớ toàn thân em đều là máu.”
Kỷ Sở ngoảnh đầu qua, chỉ là một động tác nhỏ như vậy đã khiến cô nhíu mày, giơ tay đỡ lồng ngực, người đàn ông kéo tay cô qua, ba đầu ngón tay đặt trên động mạch ở cổ tay cô, một lát sau nói, “Đã lấy được hạt hoa ra rồi, khí mạch của em vận hành khá tốt, nhưng nội thương cần phải điều chỉnh, cái này cần thời gian.” Anh kê cao gối đầu lên bảo cô dựa vào.
Sau một hồi cô nói, “Nếu như đêm đó không phải gặp được anh, thì tôi đã chết rồi, còn lần này nữa, không, gần như lần nào cũng đều là anh thu dọn tàn cuộc cho tôi.”
Anh cười tươi như hoa, “Em là Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh, đã xác định phải dùng máu để tiếp đối thủ, tôi là y giả* của ty Bổ Tinh, cũng đã xác định phải kết bạn với máu tươi của mọi người.”
*Y giả: Người hành nghề y, người chữa trị, bác sĩ.
“Thước Ương, may mà anh gia nhập ty Bổ Tinh.” Kỷ Sở thở dài.
Thước Ương nghe hiểu lời nói không hoàn chỉnh của cô, anh giơ tay gạt tóc bên góc trán cô đi, “Nếu như tôi gia nhập giới Bồng Lai, thì em sẽ giết tôi sao?”
Kỷ Sở ngước mắt nhìn anh, trong mắt anh tĩnh lặng trong sáng như tuyết mùa đông, không sóng không gió, sự bình tĩnh này cực giống Tần Khải, nhưng ánh mắt của Tần Khải có sức công kích và có tính xâm lược hơn anh, Thước Ương không có, anh yên tĩnh và dịu dàng, trên người không hề có khí thế giương cung bạt kiếm.
Vậy nên chữ “sẽ” của cô từ đầu tới cuối vẫn không thốt ra được.
Nhưng cô biết rất rõ, nếu như Thước Ương chọn giới Bồng Lai, anh sẽ là đối tượng quan trọng nhất trong danh sách đuổi giết của cô.
Thước Ương có tay nghề của thần y, trên đời này gần như chẳng có ai anh không chữa trị được, anh là người thật sự dám cướp sinh mạng trong tay thần chết, ngoại trừ những ai đã tắt thở ra, cho dù đối phương chỉ lưu lại một chút hơi tàn anh cũng có thể chữa khỏi.
Kiểu người này nếu như là của giới Bồng Lai, thì đương nhiên sẽ trở thành đối tượng ty Bổ Tinh không thể giữ lại.
Cuối cùng cô nói, “Anh đã là người của ty Bổ Tinh rồi, tôi chưa từng nghĩ đến mấy chuyện giả thiết.”
Thước Ương nghe ra lời nói cảm thông của cô, khóe môi khẽ nhướn lên, “Cho dù tôi thế nào, chỉ cần em bình yên là được.”
Trái tim Kỷ Sở ấm lên, trong cuộc đời này trái tim cô chỉ có một người, nhưng chưa bao giờ cô nhận được một chút ấm áp từ người đó.
Thước Ương tựa như dòng nước ấm, vốn là người có thể dựa dẫm nhất, nhưng trái tim cô lại chỉ gửi gắm vào dòng suối lạnh ngắt kia.
Khẽ thở dài một tiếng.
Thước Ương nghe thấy liền nhẹ giọng cười hỏi, “Em đang lo lắng cho Tần Khải à?”
Kỷ Sở thu mắt lại, “Tôi đã nhiều lần giao đấu với Thành Diệc Quân và Cam Giang Hải, hiểu rất rõ hai người này, Thành Diệc Quân kiệm lời trầm mặc, giỏi bày binh bố trận và ẩn náu, còn sự lợi hại của Cam Giang Hải không phải ở năng lực hóa cây của anh ta, miệng lưỡi anh ta linh hoạt, giỏi nhất là mê hoặc lòng người, rao giảng cảm tình, có thể trốn trong thôn đó liền một mạch bốn năm trời mà sóng yên biển lặng, khó đảm bảo những người dân ở đó không bị bọn họ lợi dụng, chỉ sợ lần này Tần Khải đi có quá nhiều trở ngại.”
“Ai ai cũng biết Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh có tình cảm nhạt nhẽo, mấy năm nay anh ấy chưa từng thất bại trong nhiệm vụ được nhận, đủ thấy được sự bình tĩnh và lý trí, em lo nhiều rồi.”
Kỷ Sở ngước mắt nhìn ánh đèn lấp lánh ở nơi không xa, rất lâu sau mới nói, “Không tình cảm không dục vọng cũng chưa chắc có thể kiên định không gì đánh phá nổi, chính bởi vì chưa từng thử qua, một khi nếm được ấm áp thì núi băng cũng sẽ tan chảy.
Suy cho cùng, Tần Khải không phải một người có thể nhẫn tâm.”
“Em đang lo lắng điều gì?” Thước Ương hỏi cô.
Cô nói, “Tôi sợ có một ngày mệnh lệnh Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh nhận được là, giết Tần Khải.”
Thước Ương bước đến trước đèn, giơ tay khẽ nghịch ánh đèn, ánh sáng bị ngón tay anh che khuất khi tỏ khi mờ, “Tương lai nhiều biến cố, có những chuyện chúng ta không thể khống chế.
Là một y giả, tôi chỉ có thể nhắc nhở em một câu, nhớ kỹ, trong vòng bốn tháng không được động tay động chân, nội thương của em chưa khỏi, một khi động tay bị thương đến khí mạch sẽ dễ bỏ mạng.”
***
Người ấn chuông cửa là trưởng thôn Vương, ông ta nhìn thấy Cam Giang Hải ở phòng trà nhỏ dưới tầng một, ngoại trừ Cam Giang Hải trong phòng trà còn có ba người khác, bọn họ ngồi ở một bên uống trà, rất yên tĩnh.
Ngồi bên cạnh cửa sổ là một người đàn ông lực lưỡng, mọi người đều gọi anh ta là Cương Mã, rắn rỏi thô kệch, sau khi nhìn thấy trưởng thôn Vương thì cười ha ha chào hỏi; người ở giữa tên là Diên Hoãn, là một ông già thấp bé lại gù lưng, bên cạnh đặt một cây gậy ba-toong bằng vàng đúc, đầu gậy khắc hình đầu thần thú, ông ta không ngước mắt nhìn trưởng thôn Vương, chỉ lẳng lặng uống trà của mình; ngồi ngoài cùng là người đàn ông tên Ngõa Tư, quanh năm mang dáng vẻ bệnh tật ốm yếu, cơ thể cực gầy, nếu không phải đang mặc quần áo thì sẽ bị nhìn nhầm thành bộ xương, bắt mắt nhất là quầng thâm dưới hai mắt của anh ta, giống như hút thuốc phiện quá liều vậy.
Nếu như là lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, chắc chắn trong lòng trưởng thôn sẽ nghi ngờ, nhưng thời gian dài rồi liền biết ba người họ đều rất thân thiện, mấy năm sinh sống trong thôn đã giúp người dân không ít công việc, mặc dù tên của họ đều rất kỳ lạ, nhưng ông ta cảm thấy họ giống như người địa vị cao ở thế giới khác vậy, người như thế đều có một mặt không để người tầm thường hiểu được.
Bình thường vào giờ này trưởng thôn Vương sẽ không đến đây, hôm nay đến mang theo sắc mặt hốt hoảng, ngay cả người như con bệnh Ngõa Tư kia cũng nhận ra vấn đề.
Cam Giang Hải không mời ông ta ngồi, hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, trưởng thôn Vương lau mồ hôi trên trán, “Không thấy hai người đàn ông xông vào thôn đâu nữa, họ chạy rồi!”
Diên Hoãn luôn ngồi uống trà nãy giờ, sau khi nghe trưởng thôn Vương nói xong thì cánh tay cầm ly trà khẽ khựng lại, sau đó thấy Cam Giang Hải nói một câu ý tứ sâu xa “Bọn họ không phải chạy, họ đến rồi.”
Hai người Tần Khải và Tiêu Diễm đã bám theo trưởng thôn Vương đến ngôi nhà, hai người đều biết công phu nên tự nhiên bước chân cũng nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, trưởng thôn Vương là người bình thường, cho dù hoàn cảnh tĩnh lặng cũng sẽ không nghe thấy.
Cam Giang Hải đã sớm chuẩn bị tâm lý cho cuộc viếng thăm của hai người, sau khi đuổi khéo trưởng thôn Vương, anh ta giơ tay, vô cùng khách sáo nói, “Mời hai vị ngồi.”
Bàn trà tách riêng với ba người kia, bàn hình tròn làm bằng gỗ đàn hương đỏ, ghế ngồi lại là đồng đúc, không dễ tùy tiện di dời.
Sau khi Tần Khải và Tiêu Diễm ngồi xuống, Cam Giang Hải chủ động rót trà cho hai người, không khí này đâu có giống kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, ai không biết còn tưởng rằng bạn bè lâu năm gặp lại.
Nhưng Tần Khải quan sát rất kỹ, ba người đối diện dù đang uống trà nhưng người nào người nấy đều tràn đầy cảnh giác.
Anh kín đáo ra hiệu bằng mắt cho Tiêu Diễm, Tiêu Diễm cũng đáp lại anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Người có thể ở bên cạnh Cam Giang Hải nhất định không phải người bình thường, cho dù năng lực cảm nhận người dị năng của Tần Khải không bằng Kẻ Giết Người hay Sứ Giả Tiếp Dẫn, nhưng cũng không phải không có chút cảm giác gì.
Ba người này chắc chắn là người dị năng, chỉ là không biết rốt cuộc năng lực của bọn họ là gì.
Điều khiến Tần Khải không hiểu là trong thôn này hóa ra trừ Cam Giang Hải và Thành Diệc Quân, lại vẫn còn người dị năng khác tồn tại.
Vẫn là loại trà đã uống trong Tiêu Dao Cư, chỉ có điều được dùng nước nấu, vị trà càng thanh thoát hơn, hương trà đọng lại nơi cổ họng cũng kéo dài hơn.
Tiêu Diễm không phải người thích uống trà, không học được cách nhâm nhi thưởng thức như Tần Khải, anh ấy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch giống như rượu vậy, sau đó nặng nề đặt ly trà lên bàn, “Anh chính là Cam Giang Hải?”
Cam Giang Hải mỉm cười, “Phải.” Sau đó lại châm thêm trà cho Tiêu Diễm, “Hôm nay có thể nhìn thấy Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh và Tay Bắn Tỉa của giới Bồng Lai là vinh hạnh của tôi.”
“Nói hay.” Tiêu Diễm nhướn môi cười, quan sát xung quanh, “Anh và Thành Diệc Quân thật biết trốn, để chúng tôi tìm vất vả.”
Từ đầu tới cuối Cam Giang Hải vẫn luôn ôn hòa, “Hết cách thôi, không tranh giành được thì chỉ có thể ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, tìm đường sống là bản năng của con người, Tiêu công tử thấy thế nào?”
Tần Khải luôn trầm mặc, thực tế là đang âm thầm đánh giá Cam Giang Hải trước mắt.
Bề ngoài của anh ta đã vượt khỏi dự đoán của anh, vốn cho rằng là một người đàn ông thô kệch, không ngờ lại nhã nhặn khiêm nhường như vậy.
Nhưng anh nhìn người chưa từng nhìn bề ngoài, người này được gọi là rừng cây biết đi, là đối tượng truy giết trọng điểm trong danh sách của Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh, anh ta có thể dựa vào năng lực bản thân để giết bốn Kẻ Giết Người, dễ thấy lực tấn công cực mạnh, không thể xem thường.
Anh thưởng thức trà xong, ly trà cạn đáy, Cam Giang Hải vừa định tiếp tục châm trà cho anh nhưng anh giơ tay ngăn lại, “Uống một ly trà là coi như chào hỏi xong, Cam Giang Hải, anh rất rõ mục đích tôi đến đây, anh đi với tôi hay là đánh với tôi?”
Cam Giang Hải cười cười, “Ty Bổ Tinh thật xem trọng Cam Giang Hải tôi, vậy mà lại phái Người Điều Khiến đến lấy mạng tôi.”
“Anh Cam có bản lĩnh, Kẻ Giết Người không làm gì được anh, chỉ có thể đến tay tôi thôi.” Cơ thể của Tần Khải hơi ngả về phía trước, nhìn chằm chằm Cam Giang Hải như cười như không,”Mẫn Tiêu Tiêu là Kẻ Giết Người có tiềm lực nhất, anh lại giết cô ấy rồi, cộng thêm ba vụ án Kẻ Giết Người bị giết bốn và năm năm trước nữa, anh nói xem ty Bổ Tinh có thể nuốt cục tức này không?”
Cam Giang Hải hỏi vặn lại, “Lần này anh Tần đến thật sự là vì Kẻ Giết Người bị giết?”
Tần Khải không lên tiếng, nhưng nụ cười càng lạnh.
Màn đêm ngoài cửa sổ đen đặc, thỉnh thoảng có còn chú chim vỗ cánh lướt qua cửa kính, nhìn kỹ chính là quạ.
Lại nhìn xuyên qua bóng tối bên ngoài, những chú chim đậu lại trên cành cây khô đều là quạ đen, đen kịt một vùng.
Cam Giang Hải vẫn rót trà cho Tần Khải, “Muốn bắt tôi cũng được, nhưng có vài chuyện vẫn phải để cho tôi nói chứ.”
Tần Khải không biết anh ta đang định giở trò gì, liền yên lặng quan sát.
Cam Giang Hải không hề có hành vi phản kháng nào, anh ta nặng nề thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn màn đêm hồi lâu.
Cơ thể Tiêu Diễm hơi nghiêng về phía Tần Khải, thấp giọng nói, “Vì sao khi người ta có chuyện muốn nói đều phải đứng trước cửa sổ? Cho dù là trong phim ảnh hay ngoài thực tế đều như vậy, làm dáng cái gì chứ?”
Lời nói này khiến Tần Khải kích động muốn giơ chân đạp chết anh ấy, anh còn tưởng Tiêu Diễm nói chuyện gì quan trọng.
Bên kia Cam Giang Hải đã lên tiếng, “Ty Bổ Tinh giết người là để tự bảo vệ mình, còn tôi giết người cũng là để bảo vệ mình an toàn, điều này có gì không đúng?”
“Không có gì không đúng cả, chỉ là lập trường bất đồng thôi.” Tần Khải nhàn nhạt đáp, “Nếu như hôm nay anh có thể giết tôi, thì anh chính là kẻ giành chiến thắng, thứ anh cho là đúng người khác sẽ không nói gì.”
“Sau khi tôi giết anh thì sao?” Cam Giang Hải ngoảnh đầu hỏi.
Tiêu Diễm không nhịn được bật cười, “Cam Giang Hải, anh có bản lĩnh là thật, nhưng anh thật sự cho rằng anh có thể giết được anh ta?”
Cam Giang Hải cười mỉm, “ Không có gì là tuyệt đối cả.
Giống như hôm nay trưởng thôn Vương cho rằng có thể nhốt các anh lại, nào ngờ vẫn bị các anh dễ dàng thoát ra, chắc hẳn anh Tần đã khống chế người dân trong vô hình, nghe trưởng thôn Vương nói, trên tường của Tiêu Dao Cư bị khoét một lỗ lớn.”
“Chút tài mọn thôi.” Tần Khải nói.
Chắc chắn sau khi hai người Thành – Cam trốn về thôn đã dặn dò người dân trước, có thể tiếp xúc gần với Tiêu Diễm nhưng tuyệt đối không thể chạm đến anh.
Khi họ theo Kiều Giản vào thôn, đám người trưởng thôn Vương đã bắt tay Tiêu Diễm để bày tỏ nhiệt tình, nhưng họ đều có ý thức trốn tránh tay anh không dám bắt, giây phút đó anh đã nghi ngờ, vậy nên trước khi vào Tiêu Dao Cư anh liền âm thầm tự cắt ngón tay, điều khiển vài người dân, đề phòng tình huống bất ngờ.
Cam Giang Hải biết Tần Khải đâu phải tài mọn? Anh ta đã có sự đề phòng khi vừa bước chân vào đến thôn, lực quan sát và suy nghĩ tỉ mỉ của người này đều không thể xem thường.
Anh ta khẽ cười, lại tiếp tục đề tài vừa nãy, “Anh Tần còn chưa trả lời tôi, một khi tôi giết anh sau đó sẽ thế nào?”
Mặt mày Tần Khải bình tĩnh, “Ty Bổ Tinh sẽ có người khác tiếp nhận chuyện này.”
“Cũng có nghĩa là, ty Bổ Tinh nhất định phải giết tôi?”
Tần Khải nói, “Ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai, ân oán dễ kết không dễ giải, anh Cam biết rõ mà.”
“Vậy vì sao Tiêu công tử lại ở đây?” Cam Giang Hải hỏi ngược lại Tiêu Diễm.
“Bốn ngươi anh giết đều là người cậu lạc bộ của tôi, bắt hung thủ về quy án mới có thể trả lại sự trong sạch cho câu lạc bộ.” Tiêu Diễm cười lạnh, “Thời buổi này làm ăn không dễ, tôi cũng phải chạy thành tích mà anh Cam.”
Cam Giang Hải buồn cười nhìn hai người họ, “Nghe nói anh Tần và Tiêu công tử đều là người sảng khoái, hôm nay gặp mặt lại nói một nửa giữ một nửa, không ngại nói thẳng, không phải hai vị đều đang nhắm vào Kinh Niên Thư sao?”
Tần Khải khẽ híp mắt, sắc mặt Tiêu Diễm thì âm trầm hơn rất nhiều.
“Kinh Niên Thư là Thánh vật của ty Bổ Tinh, đương nhiên phải đòi lại.” Tần Khải bình thản.
Kinh Niên Thư chịu sự quản lý của ty Bổ Tinh, qua các thời kỳ đều nằm trong tay lãnh đạo cấp cao nhất, bên ngoài lan truyền Kinh Niên Thư là một bộ sách quý, người dị năng sở hữu nó có thể nhanh chóng nâng cao và phát huy năng lực đến cực điểm, ty Bổ Tinh giành được nó thì có thể thu được phương pháp đánh hạ các loại dị năng, giống như một quyển sổ ghi chép kinh nghiệm vậy.
Nhưng trên thực tế Kinh Niên Thư là thứ vũ khí có thể làm thế giới đảo loạn, trong sách cất giấu một bí mật to lớn, bí mật này lại quá đỗi nguy hiểm, nhẹ thì có thể chặt đứt gốc rễ của ty Bổ Tinh, nặng thì làm thiên hạ đại loạn, gây họa cho chúng sinh.
Vì thế ty Bổ Tinh luôn cẩn thận cất giữ Kinh Niên Thư, song không ngờ lại bị giới Bồng Lai lợi dụng sơ hở cướp mất, vậy nên ngoài mặt Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh đi trừ khử người dị năng, nhưng thực tế mục tiêu chính vẫn là giành lại Kinh Niên