[ Tần Khải chưa kịp tránh né thì đã thấy ngọn lửa bùng lên mạnh hơn, trong phút chốc nó đã nuốt chửng Kinh Niên Thư, rồi bắt đầu lan lên tay Tần Khải …]
Trong phòng cực kỳ bừa bộn.
Vừa nãy Kiều Giản đứng giữa ranh giới sống chết, bây giờ đã được cứu, ngoảnh đầu thì nhìn thấy Tần Khải đi vào, nhất thời cô cảm thấy tựa như đã cách mấy đời.
Cam Giang Hải vừa hao tổn không ít sức lực, chống tay xuống đất thở hổn hển.
Mặc dù trên người Tần Khải có vết thương nhưng khí thế vẫn rất bức người, anh liếc nhìn Kiều Giản, những cành tầm gai đó từ từ khô héo, đôi chân cô cũng được giải thoát.
“Em thế nào rồi?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, muốn nói rất tốt nhưng lại không thể thốt lên được, tất cả mọi chuyện đều vượt ra khỏi sự tưởng tượng bình thường, cô thà rằng mình đang nằm mơ.
Tần Khải thấy sắc mặt cô trắng bệch, sâu trong đáy lòng cuộn lên một nỗi đau.
Nhưng khoảng trống trước mắt không thể chứa đựng quá nhiều cảm xúc lan tràn, có thể bảo tồn tính mạng mới là sự an ủi lớn nhất.
Anh lại nhìn về phía Cam Giang Hải và nói, “Đã bị thương thế này rồi vẫn còn phản kháng sao?”
“Phản kháng xem như còn có một cơ hội sống, không phản kháng chẳng phải sẽ bị ty Bổ Tinh các người giết hại sao?” Cam Giang Hải cười lạnh.
Tần Khải thong dong tiến lên, nhìn anh ta từ trên cao xuống, “Kinh Niên Thư đâu?”
Cam Giang Hải nghe vậy thì cười lớn, chỉ là trong nụ cười này có phần chua chát, rất lâu sau mới thu nụ cười lại, nhìn chằm chằm Tần Khải, “Một bộ Kinh Niên Thư, ty Bổ Tinh muốn tranh, giới Bồng Lai muốn đoạt, ngàn năm nay luôn lấy những cái cớ khác nhau để giết chóc, trên thực tế chỉ để thỏa mãn dục vọng cá nhân.
Tần Khải, anh để tay lên ngực mà tự hỏi xem, Kinh Niên Thư là thánh vật hay là tai họa?”
“Có con người thì sẽ có lợi ích, cho dù đến bất cứ khi nào, chém giết nhau vì lợi ích đều khó có thể tránh khỏi, con người đều có dục vọng, nếu không anh Cam cũng sẽ không bị tôi đuổi giết đến tận đây.”Sắc mặt Tần Khải bình thản.
Cam Giang Hải nói, “Thành lập một đế quốc hoàn toàn mới cho người dị năng, điều này sai sao?”
Ánh mắt Tần Khải lạnh nhạt, “Không sai, nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng điều kiện tiên quyết của sự thành lập này chính là máu chảy thành sông.”
Cam Giang Hải liếc nhìn xung quanh, mặc dù trước mắt hành động của Tiêu Diễm bị hạn chế, nhưng Cương Mã và Ngõa Tư vốn là trợ thủ đắc lực của anh ta đã bị Tần Khải khống chế, Diên Hoãn thì không biết tung tích, dù Kiều Giản là một người bình thường nhưng năng lực đánh đấm cực mạnh, lại biết tùy cơ ứng biến, họ đều đứng bên phía Tần Khải, còn anh ta chỉ có Dạ Dũ.
Nghĩ đến hoàn cảnh này cực kỳ bất lợi với mình, cuối cùng anh ta cười lạnh, “Anh là Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh, ngồi tít trên cao, tôi đã quên mất người có địa vị như anh đâu quan tâm những người dị năng khác sống hay chết? Muốn Kinh Niên Thư phải không, được, tôi thỏa mãn anh, nhưng sau khi anh cầm được Kinh Niên Thư thì tuyệt đối đừng hối hận! Bởi vì rất nhanh thôi ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai sẽ lại dẫn đến giết chóc vì quyển sách này, tôi sẽ đợi ngày thiên hạ đại loạn!” Dứt lời anh ta giơ tay chỉ về phía tấm hoành phi được treo cao trong phòng khách.
Đương nhiên bên này Tiêu Diễm cũng rất nôn nóng, khi anh ấy ngước mắt thì Tần Khải đã sớm nhảy lên.
Sau tấm hoàng phi là xà ngang, trên xà ngang có một chiếc hộp, sau khi Tần Khải cầm được chiếc hộp, Kiều Giản nhìn thấy chiếc hộp đó được điêu khắc từ gỗ trầm hương cổ thụ, hoa văn chìm và có khóa bằng kim loại, nhưng không khóa.
Cô không biết Kinh Niên Thư là thứ gì, cũng muốn mượn cơ hội tìm hiểu thành quả.
Phía đó Tần Khải đã mở hộp ra, bên trong là một quyển sách khâu chỉ, rất dày, dày bằng hai phần ba chiều cao chiếc hộp.
Giơ tay vừa định cầm lấy, bỗng nhiên một mồi lửa bén lên!
Tần Khải chưa kịp tránh né thì đã thấy ngọn lửa bùng lên mạnh hơn, trong phút chốc nó đã nuốt chửng Kinh Niên Thư, rồi bắt đầu lan lên tay Tần Khải, anh bị đau.
Kiều Giản thấy vậy vội giật một tấm khăn trải bản rách rưới xông qua, nhanh chóng chùm lên tay anh.
Sau khi lửa tắt tay anh cũng đã bị bỏng, ngón tay thon dài rộp lên từng lớp mụn máu.
Tiêu Diễm treo trên không trung kêu lên, “Kinh Niên Thư!”
Tần Khải ngoành đầu nhìn chiếc hộp, Kinh Niên Thư đã sớm bị cháy thành tro.
Chỉ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, ngọn lửa này quả thực kỳ lạ.
Bên kia Cam Giang Hải ngầng đầu cười điên cuồng, sau đó nói, “Bây giờ thì tốt rồi, đừng ai trong các anh hòng có được Kinh Niên Thư!”
“Đáng chết!” Tần Khải nổi nóng vung tay lên, tro tàn trong hộp bay rợp trời, anh tức tốc xông về phía Cam Giang Hải, định cho anh ta một đòn trí mạng.
Cam Giang Hải dùng hết sức lực, một lần nữa lợi dụng hạt hoa, trong nháy mắt thực vật đã quấn quanh căn phòng, một nhánh dây leo thô to như con trăn xông qua đây.
Tần Khải vươn cánh tay, cố nhịn cơn đau ôm Kiều Giản lăn sang bên cạnh.
Tốc độ cực nhanh, Kiều Giản bị anh đè dưới người không thể nhúc nhích, lại nhìn vào đôi mắt anh, đó là sự ngoan độc cô chưa từng nhìn thấy.
Anh cúi đầu dặn cô cẩn thận hành động, sau đó nhanh chóng đứng dậy, nâng cánh tay không bị bỏng lên, đầu ngón tay khẽ động, liền thấy Ngõa Tư nhả một hơi thở về phía đám cây cối, chúng bị diệt sạch.
Khói đen cuồn cuộn xông thẳng lên trần nhà làm Tiêu Diễm ho sặc sục, Kiều Giản cũng nâng cánh tay che mũi, đây là thứ mùi gì không biết.
Ngón trỏ của Tần Khải khẽ động, Cương Mã ra trận, đi rầm rầm đến bên Cam Giang Hải, đám thực vật bị sức mạnh dưới chân anh ta giẫm đến nỗi không ngóc đầu lên được, anh ta gầm lên túm lấy Cam Giang Hải, đấm một cú bay đi.
Tần Khải nhảy lên, vừa định ấn ngón tay có máu lên người Cam Giang Hải, ngay lúc đó lại bị một lực đâm bật ra.
Là Dạ Dũ.
Chỉ nghe thấy ông ta gầm lên một tiếng phẫn nộ, sau đó ánh đèn trong căn phòng đột ngột tắt ngúm, toàn bộ phòng khách dường như cũng rung lắc theo tiếng gầm của ông ta.
Ngoài cửa sổ ánh sáng và bóng tối đang đổi chỗ cho nhau, chúng giống hai thế lực đang giết chóc tranh đấu.
Ông ta như đang phát ra khúc nhạc đỉnh cao nhất, sau một tiếng kêu, vết thương của tất cả mọi người trong phòng đều được chữa lành, còn bản thân Dạ Dũ thì ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Thao tác của Tần Khải bị cản trở.
Vết thương của Cam Giang Hải lành lại, thể lực cũng được phục hồi, khi anh ta đứng dậy thì đã sớm không còn vẻ dịu dàng nhã nhặn ban đầu, cơn giận ngút trời, giậm mạnh chân xuống đất, phòng khách rộng lớn, thậm chí cả khoảng sân bên ngoài trong nháy mắt đã mọc lên rất nhiều cây cối hoa cỏ kỳ dị, mà đám dây leo nguyệt quý bò dưới đất vốn dĩ dùng để trang trí điểm xuyết cũng trở thành hung thủ.
Nơi đặt chân nhanh chóng bị chiếm cứ, chỉ cần giẫm chân xuống thì sẽ có gai nhọn thô to sắc bén từ dưới đất chồi lên, trên không trung thì có lá cây tựa như những lưỡi dao, ngay cả trong không khí cũng lơ lửng những bông liễu chứa độc, trên tường chính là đám dây leo hoa nguyệt quý đã giết Mẫn Tiêu Tiêu, chúng như những con rắn lan tràn toàn bộ bức tường, rồi vươn cả ra ngoài không khí.
Đây là cảnh tượng tráng lệ lần đầu tiên Kiều Giản nhìn thấy, một giây sau cô đã bị Tần Khải bế rời đi.
Bên này Kiều Giản vừa đứng vững, bên kia Tần Khải lại điều khiển Cương Mã và Ngõa Tư tấn công Cam Giang Hải, trong cơn thịnh nộ Cam Giang Hải vung tay lên, những cành nhánh cây cỏ đó quấn chặt hai người đó lại, ngay lập tức dây leo bò lên quấn từng vòng từng vòng biến họ thành một cái kén.
Lại có dây leo thô to như cánh tay tấn công về phía Tần Khải, anh né trái tránh phải nhưng vẫn không thoát được kiểu tấn công vào góc chết như vậy, cành cây quét qua người giống như roi da quất vào, trên cơ thể anh xuất hiện rất nhiều vết thương nhưng nháy mắt đã khép miệng, không nhìn thấy máu tanh, song anh đã sớm bị thương bên trong.
Tiêu Diễm bị bông liễu rợp trời làm cho gần như không hít thở nổi, toàn bộ gương mặt đã đỏ bừng lên, giống như dị ứng với tơ liễu vậy, anh ấy gân cổ gào lên với Tần Khải, “Mau thả tôi xuống, này, lần này tôi đảm bảo sẽ chia ngọt sẻ bùi, cùng tiến cùng lùi với anh.”
Tay Kiều Giản cầm dao dã ngoại, cô vung dao lên chém đứt dây leo đến gần mình, nghe thấy lời nói của Tiêu Diễm, trong lòng cô cũng đã rõ bên trong có uẩn khúc.
Tần Khải không trả lời yêu cầu của anh ấy, không biết vì không thể phân thân hay vì không còn tin tưởng Tiêu Diễm nữa.
Kiều Giản ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Diễm một cái, thấy anh ấy quả thực bị treo đến mức khó chịu, cộng với việc Cam Giang Hải giống như một con sư tử phát điên, thêm một người cũng là có thêm một sự giúp đỡ.
Nghĩ như vậy cô liền chém giết thực vật dọc đường, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, Tiêu Diễm nhìn mà khen không ngớt.
Nhưng Kiều Giản vừa đi vào phạm vi của anh ấy, gai ngọn dưới đất bỗng nhiên chồi lên, gốc gai như đinh nhọn cứa bị thương chân cô.
“Cẩn thận!” Tiêu Diễm căng thẳng.
Tần Khải nhìn thấy tình hình bên này, vung tay chém đứt dây leo rồi lập tức xông qua lanh lẹ ra tay thả Tiêu Diễm xuống, giây phút chém đứt cành mận gai, Tiêu Diễm rơi từ trên cao xuống, anh ấy kêu lên rồi đập mông xuống đất, gai dưới đất bỗng chồi lên, anh ấy bị đâm đến nỗi nhảy bật dậy, buồn bực nói, “Tần Khải, lần nào anh cũng toàn nhằm vào kiểu lấy mạng tôi mà làm.”
“Nếu không phải sợ cô ấy có chuyện, anh cho rằng tôi sẽ tin anh?” Tần Khải liên tục lùi về sau, tránh né sự tập kích bằng nanh vuốt của cành cây.
Câu nói này rất tự nhiên, nhưng lọt vào tai Kiều Giản thì trái tim cô đập rộn lên.
Bên kia Tiêu Diễm còn muốn nói chuyện, một giây sau Tần Khải lợi dụng ngón tay vừa bị thương chưa kịp lành lại thình lình ấn vào Tiêu Diễm.
Trong đám dây leo chẳng chịt là con dao dã ngoại vừa nãy Kiều Giản không cẩn thận làm rơi, cô trơ mắt nhìn Tiêu Diễm bị Tần Khải điều khiển, nhanh chóng chạy qua nhặt con dao đó lên sau đó phóng về phía Tần Khải, anh không tránh, lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cánh tay anh, máu tươi nhuộm đỏ lưỡi dao, nhưng rất nhanh miệng vết thương của Tần Khải đã lành lại.
Ngón tay anh lại điều khiều, Tiêu Diễm phóng con dao đi, giống hệt như lúc trước ở ngoài thôn, nhưng lần này Tần Khải không để anh ấy buông tay mà người và dao cùng nhau bay đi.
Cam Giang Hải thấy vậy liền lợi dụng cành cây nhanh chóng chắn lại, nhưng anh ta đã quên nếu như Tiêu Diễm phóng dao thì có thể chặn được, nhưng vào giây phút này Tần Khải đang thao túng Tiêu Diễm, nói một cách khác, Tần Khải cũng đang gián tiếp điều khiển con dao đó.
Thấy phía trước có cành cây, con dao đột ngột chuyển hướng, dây leo lại một lần nữa phát lực, con dao vẫn linh hoạt né qua, ngay sau đó nhắm vào Cam Giang Hải.
Anh ta thấy không tránh được vội biến mình thành cây, con dao cắm vào bụng Cam Giang Hải nhưng chỉ là một vết rất nông.
Qua mấy lần giáp mặt với nhau Tần Khải đã sớm biết bản lĩnh này của anh ta, anh động một ngón tay với Tiêu Diễm, Tiêu Diễm giống như một con rối gỗ bị điều khiến, cho dù có dây leo quấn quanh cũng không cảm thấy đau, anh ấy xông lên dùng phần bụng ấn vào cán dao, hai tay ôm lấy Cam Giang Hải, siết chặt, con dao lập tức đâm vào bụng Cam Giang Hải.
Trên dao có máu của Tần Khải, Cam Giang Hải liền ngẩng đầu gầm lên một tiếng, sau đó hai chân mềm oặt quỳ xuống đất.
Dạ Dũ thấy tình hình không ổn, vừa định trốn đi, thì ngón út của Tần Khải khẽ động, Tiêu Diễm tiến lên giơ tay đánh ngất ông ta.
Tất cả đều đã kết thúc.
Gai nhọn dưới đất co rụt lại, dây leo nguyệt quý trên tường rụng rào rào như lớp vữa tường, đủ loại thực vật cỡ lớn có sức công kích trong vườn và trong phòng đều nằm rạp, bông liễu lơ lửng trong không khí cũng không tỏa ra khí độc nữa, nhẹ nhàng đáp đất.
Trong màu trắng khắp nơi, Tần Khải đi đến trước mặt Cam Giang Hải, ép ra chút máu tươi ở ngón cái rồi ấn vào sau gáy anh ta, Cam Giang Hải bỗng nhiên hít vào một hơi, ngẩng đầu trợn mắt nhìn chằm chằm Tần Khải.
Kiều Giản giật thót, phản ứng đầu tiên chính là Cam Giang Hải đã thoát khỏi điều khiển, lại một lần nữa muốn phản kích, cô vừa chuẩn bị phòng ngự xong thì thấy Tần Khải cúi người xuống, áp sát vào mặt anh ta thấp giọng hỏi một câu, “Quyển sách trong chiếc hộp thật sự là Kinh Niên Thư sao?”
Cam Giang Hải chậm chạp gật đầu.
Tần Khải lại sát gần anh ta hơn nữa, Kiều Giản không nghe thấy anh đang nói gì, giống như đã hỏi Cam Giảng Hải một vấn đề, Cam Giang Hải lại gật đầu rồi nói gì đó bên tai anh, Kiều Giản biết anh ta đã bị Tần Khải khống chế.
Ngoảnh đầu liếc nhìn xung quanh.
Cương Mã và Ngõa Tư đã được dây leo thả ra, hai người đang đứng im tại chỗ không nhúc nhích, giống như rối gỗ, Dạ Dũ bất tỉnh nhân sự, Tiêu Diễm cũng yên lặng đứng một bên, mắt điếc tai ngơ với hành động của hai người Tần Khải và Cam Giang Hải.
Kiều Giản bỗng rùng mình, chỉ cảm thấy như có một con côn trùng bò dọc sống lưng, bởi vì đến bây giờ cô mới nhận thức được một việc, tất cả mọi người ở đây ngoại trừ cô đều đã bị Tần Khải điều khiển trong lòng bàn tay.
Dưới những bông liễu bay lững lờ, Tần Khải như một vị anh hùng lẫm liệt, bóng lưng rộng rãi bất phàm, trên người anh có không ít vết thương nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh, Kiều Giản đang nghĩ người đàn ông này quả thực từ đầu đến cuối đều nguy hiểm, xét theo góc độ của giới Bồng Lai, anh là người xấu, xét theo góc độ của ty Bổ Tinh, anh là người tốt.
Cũng chẳng trách Vật Nhỏ hỏi anh là người xấu hay người tốt, khi đó cô vẫn mông lung không hay biết, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu Vật Nhỏ không giống người bình thường, phàm là người dị năng đều sợ Người Điều Khiển, thật ra Vật Nhỏ cũng sợ.
Vật Nhỏ!
Lúc này Kiều Giản mới sực nhớ ra, vội xông lên lầu.
Một lát sau cô ôm Vật Nhỏ đi từ trên lầu xuống, thằng bé nhắm mắt trong lòng cô, cực kỳ yên tĩnh.
Thấy Tần Khải đi qua bên này, vẻ mặt cô lo lắng, “Có phải bị thương gì rồi không?”
Tần Khải giơ tay kiểm tra hô hấp của Vật Nhỏ, lại sờ động mạch cảnh của cậu, nói, “Không sao, thằng bé chỉ đang ngủ thôi.”
Kiều Giản hoảng hốt không thôi, đánh nhau như vậy rồi mà cũng không dậy, không biết đứa bé này vô tâm đến mức nào.
“Tay của anh…” Kiều Giản nói một nửa, bởi vì nhìn thấy bàn tay vốn bị bỏng của anh đã sớm lành lại.
“Ông ta có chút bản lĩnh, chỉ đáng tiếc năng lực có hạn, có thể chữa lành vết thương của người khác nhưng không thể chữa cho bản thân mình.” Tần Khải khẽ nói, lại nâng cánh tay bị bỏng lên quan sát, ngón tay khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên đầu mày nhíu chặt, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Kiều Giản nhạy cảm nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt anh, hỏi anh làm sao vậy, anh cân nhắc một lát rồi nói, trong họa có phúc.
Lời nói này khiến Kiều Giản không hiểu gì, nhưng thấy anh không có ý định giải thích nên cũng không truy hỏi thêm, cô nhìn một vòng xung quanh, “Những người này phải làm sao?”
“Cam Giang Hải có nơi mình cần đi, còn về mấy người khác,” Tần Khải bỗng cười, “Để lại trong thôn làm việc nặng nhọc giúp mọi người cũng được.”
Kiều Giản sững người, không hiểu được ý của anh.
Đang nghĩ thì nghe thấy có tiếng bước chân hỗn loạn đến gần, Kiều Giản cho rằng là dân làng, không ngờ người