[Anh nói anh sẽ dốc hết sức lực bảo vệ họ, anh nói anh rất thỏa mãn với hạnh phúc đang có, anh nói chính vì đã nếm được vị ngọt ngào nên mới cảm thấy quá khứ đắng chát, anh nói…]
Trở lại phòng trà đã là ba ngày sau.
Vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lôi Đông.
Sau khi đuổi phục vụ đi, Tần Khải liền đặt một ấm trà lên bếp chờ đợi.
Bên tai là dòng nước róc rách, cổ cầm réo rắt.
Tẩn Khải trầm tư.
Mãi đến khi trà trước mặt cũng đã sôi, hơi nước mờ mịt cũng chưa thấy gương mặt anh có chút gợn sóng nào.
Bên cạnh tay anh đặt một chiếc hộp gỗ điêu khắc, đóa hoa sen khắc bên trên hộp sống động như thật.
Cứ như vậy không biết chờ đợi bao lâu, cửa phòng trà đã mở ra.
Tần Khải không nhúc nhích, cũng không ngước mắt.
Cho đến khi có người ngồi xuống trước mặt.
Lúc này Tần Khải mới có phản ứng, ngước mắt lên nhìn và sững sờ.
Lại là Trà Độc.
Phủ Tư luôn đi theo anh ta hôm nay cũng vẫn bám theo, ngồi xuống bên cạnh Trà Độc, mặt đối mặt với Tần Khải.
Dưới sự quan sát chăm chú của Tần Khải, Trà Độc không hoảng không loạn rót trà cho hai bên, hôm nay anh ta không đội mũ, vừa cười thì vết sẹo trên gương mặt sẽ run lên như con rết.
“Anh Tần như vậy là không đúng rồi, ba người tôi, Phủ Tư và Lôi Đông cùng nhận được nhiệm vụ, sao hôm nay anh lại chỉ gặp một mình Lôi Đông? Anh Tần làm như vậy không hợp quy định.” Ánh mắt anh ta di chuyển lên chiếc hộp gỗ bên tay Tần Khải, “Nếu như đoán không nhầm, thì bên trong đang chứa Kinh Niên Thư nhỉ.”
Tần Khải không uống trà, gằn từng chữ, “Lôi Đông đâu?”
Trà Độc uống một hớp trà, sau khi khen một tiếng trà ngon thì thong dong nói, “Không vội.” Dứt lời liền đánh mắt nhìn Phủ Tư.
Khi đi vào Phủ Tư đã xách một chiếc hộp đặt lên bàn, nắp hộp mở ra, bên trong vậy mà lại là đầu của Lôi Đông.
Tần Khải thấy vậy thì giữa chân mày liền lạnh băng, bàn tay cũng siết chặt, ánh mắt nhìn Trà Độc lạnh lẽo sắc bén, “Anh giết đồng môn!”
“Trà Độc tôi sinh thời hận nhất bị người ta uy hiếp.” Trà Độc hơi híp mắt, “Lôi Đông quá nhiều chuyện, chỉ có trừ khử anh ta thì chuyện tiếp theo mới dễ làm việc.”
Tần Khải mím chặt môi.
“Anh không gặp được Lôi Đông nữa rồi, sao nào? Anh Tần có muốn hợp tác với tôi không?” Trà Độc cười nói.
Một tay Tần Khải đặt trên chiếc hộp bên cạnh, “Anh muốn Kinh Niên Thư? Tôi thà rằng hủy nó đi cũng sẽ không đưa cho anh.”
Ai dè Trà Độc lắc đầu, “Nếu như là ba ngày trước, tôi không những muốn Kinh Niên Thư và người có năng lực tối cao, mà còn phải giết anh báo thù cho gương mặt của tôi, bây giờ tôi lại đổi ý rồi.”
Tần Khải cảnh giác nhìn anh ta.
“Kinh Niên Thư hủy hay không không quan trọng như thế, ngược lại nội dung trong sách đứa bé kia đã nhớ rất rõ rồi đúng không?” Trà Độc cười ha ha và nói, “Bây giờ đã có Kinh Niên Thư, người có năng lực tối cao cũng thức tỉnh, chỉ thiếu vị trí của âm binh.
Âm binh giấu ở sâu trong Vân Lĩnh, muốn tìm vị trí cụ thể quá phí thời gian và sức lực, anh Tần, anh xem thế này được không nhé, hai chúng ta bỏ qua thù cũ, bắt tay hợp tác, cùng nhau làm âm binh sống lại để phục vụ cho chúng ta, thế nào?”
Tần Khải nghe vậy cười lạnh, “Tôi không nghe nhầm chứ? Anh muốn hợp tác với tôi?”
“Nói dễ nghe là hợp tác, nói không dễ nghe là anh bị tôi sai khiến.” Trà Độc nói, “Tần Khải, bây giờ anh không có lựa chọn nữa rồi, cấp trên đã nghi ngờ anh, cho dù anh giao nộp Kinh Niên Thư để tạm thời hòa hoãn cục diện, kế sách này chẳng khác gì dã tràng xe cát biển Đông.
Lôi Đông đã chết, tôi hoàn toàn có thể đổ tội danh giết Lôi Đông lên đầu anh.”
Nắm tay Tần Khải siết rất chặt, gân xanh nổi lên.
“Anh đã trúng độc của tôi, bây giờ chẳng khác gì đồ bỏ, tôi nghĩ ba ngày nay anh cũng vắt kiệt chất xám nghĩ cách làm sao giải độc và đối phó tôi đúng chứ? Phí công thôi, không có tôi anh chẳng thể giải được độc đâu, trừ khi tôi chết, đáng tiếc là anh vẫn không giết được tôi.” Trà Độc khẽ thở dài, “Nhưng không giống hợp tác với tôi, anh cần mượn sức lực của tôi để giải độc, tôi cần anh dẫn đường đến tìm âm binh, chỉ cần âm binh sống lại, người dị năng trong đó sẽ do chúng ta sử dụng, chúng ta có quân đội của mình thì còn sợ ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai gì nữa?”
Độ ấm trong mắt Tần Khải cực thấp, nhiễm cả vào nụ cười nơi khóe môi, “Hóa ra anh đã sớm có lòng phản bội ty Bổ Tinh.”
“Không phải anh cũng như vậy sao? Nắm trong tay người có năng lực tối cao và Kinh Niên Thư, lại đầu tư vào mảnh đất ở sâu trong Vẫn Lĩnh, tất cả điều kiện có lợi anh đều có đủ, đây không phải phản bội thì là gì?” Trà Độc nhìn chằm chằm gương mặt anh, “Đương nhiên bây giờ anh cũng có thể rời đi và không hợp tác với tôi, âm binh ở sâu trong Vân Lĩnh cũng không chạy được, cùng lắm thì tôi giết cả thôn, tôi không tin tất cả người dân trong cái thôn đó đều cứng miệng, kiểu gì cũng có người sợ chết chứ? Còn anh thì sao, sẽ sống giống như một đồ bỏ, nghĩ mà xem, những người trước kia anh đắc tội có nhân cơ hội tìm đến không? Còn cả ty Bổ Tinh cũng sẽ không bỏ qua cho anh.”
Tần Khải dần trầm mặc.
“Tôi tin anh Tần là một người thông minh, trước mặt lợi ích lớn thì ân oán cá nhân đều có thể tạm thời buông bỏ.” Trà Độc vươn người ra phía trước, gằn từng tiếng, “Đừng quên anh là Người Điều Khiển, không có năng lực, anh sống không bằng chết.”
Ánh mắt Tần Khải nhìn lên gương mặt Lôi Đông, anh ấy nhắm mắt, là bị người ta ngang nhiên chặt đầu, máu đỏ rực một vũng dưới cổ.
“Tìm cơ hội sống là bản năng của con người.” Trà Độc nói thêm, “Anh Tần, không ngại nhắc nhở một câu, sắc mặt anh thoạt nhìn càng ngày càng trắng bệch rồi, nếu kéo dài thêm thì máu của anh ngày càng trong suốt, đến khi đó kịp thời uống thuốc giải khôi phục năng lực cũng phiền phức.”
“Sao có thể bảo đảm sau khi âm binh sống lại tôi sẽ được giải độc?”
Trà Độc cười, “Anh Tần cẩn thận, tôi hiểu sự lo lắng của anh, như vậy đi, tôi sẽ phong ấn lời nguyền của thuốc giải vào sau khi năng lực tối cao được giải phóng, cũng có nghĩa là chỉ cần âm binh sống lại, độc của anh sẽ được giải, thế nào?”
Tần Khải trầm mặc.
Trà sôi rồi lại tiếp tục nấu, nấu rồi lại sôi, từ đầu đến cuối anh vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Bên này Trà Độc đã uống rất nhiều ly trà vào bụng, lắc đầu thờ dài, “Làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, anh Tần, anh có quá nhiều điều cố kỵ, lại muốn bảo vệ tính mạng của nhiều người như thế, có thể không? Muốn bảo vệ người khác thì mình phải bình yên trước đã, anh cảm thấy thế nào?”
Một câu nói khiến Tần Khải dần thả lỏng nắm tay đang siết chặt, sắc mặt tĩnh mịch như giếng cạn, cuối cùng vẫn không thể cứu vãn.
“Tôi hợp tác với anh, làm âm binh sống lại.”
“Được.” Trà Độc vui mửng, đập bàn một cái, “Đây mới là khí phách của người làm việc lớn, Phủ Tu!”
Phủ Tu khẽ gật đầu, giơ tay về phía Tần Khải.
Đầu mày Tần Khải nhíu chặt, né tránh cánh tay của Phủ Tu, lạnh giọng, “Làm gì?”
Trà Độc cười an ủi, “Đừng căng thẳng, anh cũng biết Phủ Tu không có sức công kích gì mà.
Anh nói anh đồng ý hợp tác hồi sinh âm binh với tôi, tôi cũng phải biết lời anh nói là thật hay giả mới đúng chứ.”
“Tần Khải tôi đã nói thì sẽ làm được, anh không tin tôi?”
“Tôi tin, nhưng chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong, tôi cũng phải cẩn thận mới lái được con thuyền cũ.” Trà Độc ra hiệu ánh mắt cho Phủ Tư.
Phủ Tư rất nhanh nhẹn vươn tay, lòng bàn tay khum lại đặt lên trán Tần Khải, một ánh sáng đỏ lóe lên xuyên thấu da của Phủ Tư, xương cốt trên cánh tay đó cũng gần như bị chiếu thành màu máu đỏ.
Phủ Tư thu tay lại, khẽ gật đầu với Trà Độc.
Anh ta cười ha ha, nâng ly trà với Tần Khải, “Anh Tần, hợp tác vui vẻ.”
Cuối tuần rất thích hợp để điên cuồng.
Khi đêm xuống, Thời Luân treo tấm biển “Hôm nay ngừng kinh doanh”, trong phòng thì đèn đóm rực rỡ.
Kiều Giản đang chọn đi chọn lại đống thịt bò Đinh Tiểu Long mua về, luôn miệng chê thịt cậu mua quá mỡ.
Đinh Tiểu Long tươi cười nói cậu thích ăn mỡ, Kiều Giản thì hận không thể ném một cái chai qua, nhắc nhở cậu, Tần Khải thích ăn thịt nạc.
Nhiệt độ tối nay vừa đẹp, gió đêm cũng không lớn, rất thích hợp để BBQ trên ban công ngoài trời.
Đương nhiên, đề nghị này do Tiêu Diễm đưa ra, vậy nên ngay buổi chiều anh ấy đã xông vào quán bar, chuyển đến một hòm đồ dùng nướng, cộng thêm đập một đống tiền bao nguyên thu nhập của quán bar tối nay.
Đinh Tiểu Long thấy vậy thì nào có lý gì không thuận tiện đào thêm? Vì thế cậu kéo Mễ Hân Hân tiến công thẳng đến chợ, gần như chuyển hết thịt của cả chợ về đây.
Tiêu Diễm thì chia thành hai đường với họ, anh ấy đi đón Kiều Giản và Vật Nhỏ từ sớm.
Ban đầu Kiều Giản không thèm để ý đến anh ấy, sau khi Vật Nhỏ đi từ cổng trường ra anh ấy liền ôm thằng bé lên xe, đương nhiên Kiều Giản không thể mặc kệ, cũng chỉ có thể mau chóng đi theo.
Vật Nhỏ vừa nghe tối nay sắp mở tiệc nướng thì vui mừng khôn siết, luôn hô hào muốn giúp đỡ, nhưng giúp đi giúp lại toàn hỏng việc, cuối cùng bám rịt lấy Tiêu Diễm dạy cậu xiên đồ.
Kiều Giản chủ yếu phụ trách xiên thịt, thứ rơi vào tay Tiêu Diễm là đủ các loại rau củ như cà tím, khoai tây, anh ấy thường nhắc nhở Kiều Giản, “Xiên nhiều một chút, thịt trên xiên ít quá.”
Thực ra Kiều Giản dần dần cũng không còn tức giận như vậy nữa, nhưng miệng lưỡi vẫn không tha cho ai, “Tôi lại chẳng xiên cho anh, muốn ăn thì tự mình xiên.”
“Tần Khải cho em ăn bùa mê thuốc lú rồi.” Tiêu Diêm vô cùng không tình nguyện.
Kiều Giản hừ hừ cười lạnh, không thèm quan tâm anh ấy.
Vật Nhỏ ở bên cạnh gió chiều nào che chiều ấy, “Chú Tiêu Diễm, cháu xiên cho chú.”
“Vẫn là cháu có lương tâm.” Tiêu Diễm rất hài lòng xoa đầu Vật Nhỏ, nhìn Kiều Giản nói, “Tần tổ tông nhà em khi nào về? Để bao nhiêu người đợi một mình anh ta có thích hợp không?”
“Vô cùng thích hợp, là bản thân anh buồn mồm buồn miệng đến để đợi chứ.” Mặc dù Kiều Giản nói vậy song vẫn đứng dậy đến nhà vệ sinh rửa tay.
Sau khi lau sạch tay, cô gọi điện thoại cho Tần Khải, trước đó cô đã gọi mấy cuộc rồi nhưng đều không có người nghe.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Kiều Giản luôn cảm thấy bất thường, nghĩ đến mấy ngày hôm nay cho dù Tần Khải có bận nhường nào cũng sẽ đích thân đi đón cô và Vật Nhỏ, điện thoại thì càng không thể không nghe, cho dù bận đến mức không thể nghe ngay lúc đó, thì cũng sẽ lập tức gọi lại.
Trong lòng cô âm thầm cảm thấy bất an.
Truy vết lại gốc rễ của sự bất an này chính là ở ba ngày trước, rõ ràng Tần Khải đã nói sẽ đến trường đón họ, ai dè người đến lại là Đinh Tiểu Long.
Đinh Tiểu Long đã miêu tả lại một lượt cho cô Tần Khải vội vã rời khỏi quán bar như thế nào, mà tối đó Tần Khải về nhà cũng rất muộn, lại sau đó nữa, cô nghe thấy câu nói liên quan đến Kinh Niên Thư anh hỏi trước khi Vật Nhỏ đi ngủ.
Kiều Giản lắc đầu, cô cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Lại gọi thêm một cuộc, đối phương vẫn không nghe, nghĩ ngẫm lại thôi, kiểu gì tối nay anh cũng về.
Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Kiều Giản rõ ràng cảm thấy bầu không khí có chút bất thường.
Tiếng nhạc đã dừng.
Cũng không nghe thấy động tĩnh của hai cây pha trò Đinh Tiểu Long và Mễ Hân Hân, càng không có tiếng Vật Nhỏ ríu rít không ngừng.
Trái tim Kiều Giản đập hẫng một nhịp, cô bước nhanh xuyên qua huyền quan đến đại sảnh tầng một, ánh mắt quét một vòng, bất chợt sững sờ.
Tần Khải không biết đã về từ khi nào.
Cánh cửa quán bar mở phanh, gió đêm chui vào, chiếc chuông gió trên khung cửa bị gió thổi va vào nhau leng keng, còn cả áo trên người anh nữa, cũng bị gió thổi kêu phần phật.
Phía sau anh có hai người đang đứng, một người đội mũ phớt, một người tóc vàng, hai người này Kiều Giản chưa từng nhìn thấy trước đó.
Kiều Giản tiến lên, lúc này mới cảm thấy không khí căng thẳng, còn Vật Nhỏ đứng bên cạnh Tần Khải, dường như cậu cảm thấy bất an nên một mực ngọ ngoạy cơ thể, nhưng Tần Khải siết chặt cổ tay cậu, khiến cậu giãy dụa không được.
Tối nay Tần Khải khác thường.
Mặt anh trắng bệch dọa người, giống như bị người ta cắt tiết vậy, mắt anh lạnh lẽo như băng lạnh trên mái ngói ngày tuyết rơi.
Kiều Giản giật mình, cho dù là sự lạnh lùng và xa xách khi lần đầu tiên gặp mặt, cũng không xa lạ bằng anh của tối nay.
Tiêu Diễm lăm lăm con dao trong tay, ánh sáng trên con dao sắc lạnh, trong mắt anh ấy đầy cảnh giác.
Phía sau là Đinh Tiểu Long và Mễ Hân Hân, vẻ mặt Đinh Tiểu Long lo lắng, còn Mễ Hân Hân thì tràn đầy sợ hãi.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
“Tần Khải, anh làm gì vậy?” Kiều Giản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng liếc mắt nhìn thấy ngón tay Tần Khải gần như bấu chặt vào cổ tay Vật Nhỏ, nhìn vô cùng dùng sức, “Anh muốn đưa Vật Nhỏ đi đâu?” Nói rồi liền định tiến lên.
Nhưng cô lại bị Tiêu Diễm kéo trở lại, anh ấy nhìn Tần Khải tròng trọc, “Đừng lại gần, nguy hiểm.”
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Trái tim Kiều Giản hoảng hốt, giãy dụa một hồi cũng không thoát khỏi tay Tiêu Diễm, cô nhìn Tần Khải,”Tần Khải! Họ là ai?”
Tần Khải lên tiếng, giọng nói trầm lạnh, “Xin lỗi, anh phải đưa Vật Nhỏ đi.”
“Anh muốn đưa Vật Nhỏ đi? Làm gì?” Kiều Giản sợ hãi.
Tần Khải nhìn cô, trong mắt như có ánh sáng lướt qua, nhưng chỉ trong một giây phút đã bị dập tắt, anh nói, “Thằng bé là người có năng lực tối cao, vậy nên nó phải đi hoàn thành sứ mệnh của mình.”
Cái gì?
Đầu tiên Kiều Giản sững sờ, ngay sau đó dùng sức hất tay Tiêu Diễm ra, cô xông lên túm lấy Tần Khải, “Anh điên rồi sao? Sứ mệnh gì? Tần Khải, rốt cuộc anh là gì? Anh nhìn cho rõ, Vật Nhỏ là đứa trẻ anh phải bảo vệ, anh quên những lời anh đã nói rồi sao?”
Vật Nhỏ cũng bị chuyện này dọa sợ, cậu khóc lớn, ra sức kêu chú Tần Khải, vừa khóc vừa kêu khiến người ta đau lòng.
Tần Khải nhíu mày, đẩy mạnh một cái, Vật Nhỏ lập