Lương tâm Mễ Hân Hân thức tỉnh, cuối cùng cũng gỡ bỏ ánh sáng của nữ thần livestream xuống và làm cho Kiều Giản một món hầm ngon nhất, ngửi thấy được cả mùa đông: canh gà hầm.
Cô ấy bận rộn rất lâu, sau khi lưu một màn sắc hương vị đầy đủ lên livestream khiến người ta chảy nước miếng ướt màn hình, thì cũng đã bưng canh gà hầm lên bàn.
Kiều Giản đầu bù tóc rối làm ổ ở trong góc sô pha mê man khổ sở, lúc thì mơ thấy gương mặt lạnh băng của Tần Khải, lúc thì lại thấy Mẫn Tiêu Tiêu bị ghim dưới đỉnh núi, thất khiếu* chảy máu, một lúc sau lại là sương mù không tan hết, cô thử vén ra nhưng lại nhìn thấy một con dao găm xuyên qua màn sương trắng xông thẳng vào giữa hai chân mày của cô…
*Thất khiếu là bảy lỗ trên vùng mặt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.
Cô bừng tỉnh, trong mắt đầy sự sợ hãi.
Bên tai là tiếng nói oang oang của Mễ Hân Hân, “Tổ tông của tôi ơi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.
Kể ra cậu tỉnh cũng đúng lúc lắm, mình vừa làm xong canh gà hầm, ăn xong bữa này là không được nói mình lừa gạt quần chúng nữa đâu đấy.”
Giọng nói của Mễ Hân Hân lọt vào tai cô có chút mơ hồ, chưa đợi phản ứng lại thì Đinh Tiểu Long đã đặt mông ngồi bên cạnh cô, đặt cái bát không đang cầm lên bàn rồi nôn nóng nói, “Ngon ngon, ngửi mùi này rất chính cống.”
“Không có chút bản lĩnh mà tôi dám live à? Vật Nhỏ, mau rửa tay ăn cơm!”
Chẳng bao lâu Vật Nhỏ cũng chạy qua ngồi bên cạnh Mễ Hân Hân, cậu liên tục vỗ tay, “Ăn gà thôi, ăn gà thôi!”
“Sao nghe cứ kỳ cục nhỉ?” Mễ Hân Hân lẩm bẩm.
Đinh Tiểu Long ở bên này cười rất dâm đãng, Mễ Hân Hân nhìn cậu, không biết vì sao mặt lại đỏ lên, một cây đũa bay qua, Đinh Tiểu Long phản ứng nhanh nhẹn đón lấy, càm ràm, “Tôi đã nói gì đâu.”
Kiều Giản ôm đầu ngồi trên sô pha, giấc mơ vỡ tan giống như những mảnh vụn của thủy tinh, mỗi một góc cạnh đều có thể vút qua đâm vào thần kinh trung ương của cô, đau đớn muốn chết.
Dù sao Đinh Tiểu Long cũng là một chàng thanh niên triển vọng có mắt nhìn, cậu đi đến quầy bar rót nước ấm đưa cho cô, Mễ Hân Hân múc canh và chia thịt gà cho Vật Nhỏ, rồi lại lấy canh cho Đinh Tiểu Long dưới nụ cười nịnh nọt của cậu, Mễ Hân Hân hỏi Kiều Giản, “Không phải là không có nhà để về, sao tối qua ngủ ở quán bar làm gì?”
Một tay Kiều Giản chống đỡ cái đầu đang căng ra đau đớn, một tay cầm cốc uống nước, cô không nói gì nhưng Đinh Tiểu Long lại ở bên cạnh cười, “Làm gì phải tối qua, rạng sáng sớm nay mới về đấy chứ.”
Bình thường quán bar đóng cửa lúc bốn giờ, tối qua khách đều tập trung ở khoảng mười một mười hai giờ, vậy nên qua một giờ rưỡi sáng là không còn ai nữa, Đinh Tiểu Long dọn dẹp bàn ghế xong là khoảng hơn hai giờ, vốn định đóng cửa trước nhưng không ngờ lại nhìn thấy Kiều Giản lảo đảo đi vào, chưa đợi cậu ấy hỏi câu nào cô đã vùi đầu trong góc sô pha ngủ mê mệt.
Ngủ thẳng đến bây giờ.
Đinh Tiểu Long liếc nhìn điện thoại, năm giờ chiều.
Mễ Hân Hân hắng giọng, vừa định mở miệng hỏi thì Kiều Giản ra dấu tay dừng lại, sau đó cô bưng bát lên tự múc cho mình một bát đầy canh, “Đừng ai hỏi tối qua mình đi làm gì, bây giờ mình phải bổ sung năng lượng.”
Một muỗng cạnh cõng thêm một miếng đầy ú ụ thịt, ăn đến nỗi lông mày cô nhướn lên, sau khi nuốt xuống thì giơ ngón cái với Mễ Hân Hân, “Cậu đúng là biết nấu ăn, hương thơm ngập cả khoang miệng.”
Vẻ mặt Mễ Hân Hân phản đối, “Bình thường bản cô nương lười xuống bếp thôi, nếu mà chăm chỉ thì được làm đầu bếp Michelin từ lâu rồi.” Sau đó đôi mắt đẹp của cô ấy chuyển động, chống cằm nói với Kiều Giản đang vùi đầu nhai thịt gà, “Tối qua cậu không bị tên đàn ông nào giở trò đấy chứ?”
Kiều Giản lập tức nghẹn ho sặc sụa.
“Cậu kích động cái gì? Bị giở trò thật hả? Không sao đâu đừng sợ, không phải vẫn có mình và Đinh Tiểu Long chống lưng cho cậu sao?” Mễ Hân Hân nói đến đây thì ngừng một chút, rồi lại mang vẻ mặt hóng hớt, “Không phải là Tần Khải đó chứ?”
Kiều Giản uống ngụm nước, khó khăn lắm mới nuốt cả miệng thịt gà xuống được, cô trả lời không đúng trọng tâm, “Thịt gà này khô quá.”
Mễ Hân Hân vẫn đang định hỏi cho ra nhẽ thì nghe thấy chuông gió ở cửa bị va chạm phát ra tiếng kêu giòn tan.
Chiếc chuông gió đó là một chiếc chuông cổ, Kiều Giản mua được từ tay của người Tạng trong một lần tự đi du lịch Tây Tạng, làm từ đồng đen nguyên chất, từng tầng xếp chồng lên nhau, lưỡi treo của chuông có hình chiếc lá, bên trên có khắc lời chú may mắn.
Bình thường trong quán bar có tiếng nhạc, khách hàng đến quán có chạm vào thì cũng sẽ không nghe thấy, bây giờ trong quán rất yên tĩnh nên tiếng chuông gió vô cùng lảnh lót.
Một người phụ nữ đi vào.
Cô ấy mặc một chiếc áo choàng dài gần như chạm đến chân, bên sườn áo có đính lông chồn màu trắng dùng để giữ ấm, bề mặt vải lộng lẫy, quan sát kỹ có thể nhìn thấy đám mây lành được thêu thủ công trên đó, không quá đường đột mà lại rất tinh tế, áo choàng có mũ, to rộng, dường như che kín nửa gương mặt của người phụ nữ, chỉ nhìn thấy mái tóc đen như thác nước đổ xuống trước ngực.
Ăn mặc thật kỳ lạ.
Nhưng đối với Kiều Giản mà nói, mấy năm nay gặp nhiều người kỳ lạ rồi nên hôm nay nhìn thấy người này cũng thấy bình thường, cô không quan tâm, tiếp tục vùi đầu uống canh.
Đinh Tiểu Long đứng dậy đi qua chỗ người phụ nữ, vô cùng lễ phép, “Xin lỗi ngại quá, quán bar vẫn chưa mở cửa.”
Hình như người phụ nữ đang nhìn cậu ấy, nhưng đôi mắt đã bị chiếc mũ rộng rãi che khuất, Đinh Tiểu Long chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ xinh đẹp của cô ấy mấp máy, “Trời lạnh, muốn uống một ly rượu làm ấm người, nếu đã làm ăn buôn bán thì nào có ai đuổi khách đi?”
Đinh Tiểu Long vừa định giải thích thì nghe thấy Kiều Giản nói, “Người đến đều là khách, Đinh Tiểu Long lấy menu cho vị này.”
“Không cần menu, tôi tùy tiện gọi một loại rượu thôi.” Người phụ nữ nói xong thì giơ tay kéo mũ xuống, gương mặt trắng trẻo như ánh trăng lộ ra ngoài, đôi mắt cũng như dòng suối trong vắt giữa mùa xuân, khi nhìn Đinh Tiểu Long, có một giây phút trong ánh mắt cô ấy lóe lên một ánh sáng, một lát sau thì cười nhạt, “Cậu là Đinh Tiểu Long?”
Đinh Tiểu Long nhìn vào mắt cô ấy, không biết vì sao sống lưng ớn lạnh, trong lòng thì lại bức bối khó hiểu, người phụ nữ trước mắt rất xinh đẹp, đáng lẽ ra phải thích mới đúng chứ, sao lần đầu tiên gặp mặt đã thấy vô cùng bất an?
Cậu vô thức lùi về sau một bước, người phụ nữ nhìn mà phì cười, hỏi cậu, “Sao? Tôi rất đáng sợ à?”
Đinh Tiểu Long không nói được lời nào, cậu cụp mắt, bàn tay buông thõng bên người hơi run rẩy, cảm giác này rất kỳ lạ, là sự sợ hãi không khống chế được xuất phát từ tận trong tim, đây là cảm giác cậu chưa từng có.
Mễ Hân Hân phát hiện ra sự bất thường của Đinh Tiểu Long, cô ấy đảo đôi đũa trong tay, dùng đầu đũa chọc chọc Kiều Giản.
Cô ngẩng đầu, Mễ Hân Hân hất cằm về phía Đinh Tiểu Long, Kiều Giản nhìn theo ánh mắt của cô ấy, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Đinh Tử Long, nhưng lại có thể thu hết vẻ ngoài của người phụ nữ đó vào mắt.
Xinh đẹp, nhìn thì dịu dàng nhưng lại có sức công kích.
Kiều Giản tự cho rằng mình nhìn người rất chuẩn, đây là bản lĩnh cô luyện được sau nhiều năm đi phượt dã ngoại.
Cô đặt đũa xuống, bên này vừa đứng dậy thì bên kia Vật Nhỏ đã nhảy xuống khỏi sô pha rồi đi đến chỗ Đinh Tiểu Long, cậu bé kéo tay cậu nói, “Anh Tiểu Long mau đến uống canh đi.”
Đinh Tiểu Long đứng im không nhúc nhích, cậu muốn đi nhưng hai chân lại như bị đóng đinh xuống sàn nhà.
Vật Nhỏ không kéo được cậu ấy liền quay đầu nhìn người phụ nữ.
Lần đầu tiên người phụ nữ nhìn thấy Vật Nhỏ thì ánh mắt hơi sững sờ, ngay sau đó sâu trong đáy mắt toát ra một sự vui mừng và nghiên cứu, ánh mắt này sáng hơn vừa nãy nhìn Đinh Tiểu Long.
Cô ấy khom người xuống, vạt áo hơi chạm đất, giơ tay vươn về phía mặt Vật Nhỏ.
Vật Nhỏ không tránh, chỉ mở to mắt nhìn tay người phụ nữ càng ngày càng gần.
Khi cô ấy gần chạm vào mặt Vật Nhỏ thì cổ tay bị một người khẽ túm lấy, sau đó ngón tay cách xa Vật Nhỏ.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn, là Kiều Giản.
Cô cũng chỉ ngăn cánh tay của người phụ nữ vươn về phía Vật Nhỏ thôi, sau khi ánh mắt người phụ nữ nhìn qua, Kiều Giản liền thả tay cô ấy ra, nhìn cô ấy khẽ cười, nhưng lại dặn dò Đinh Tiểu Long, “Ngón tay của cô đây quá lạnh, pha chế một ly Pink lady đi, trừ hàn lại hợp cảnh.”
Đinh Tiểu Long vừa định đồng ý thì một tiếng cười nhạt của người phụ nữ khiến sống lưng cậu thẳng tắp, “Pink lady thì không cần, nghe nói quý cửa hàng có một loại rượu tên là Hoa Lê Lạc, tôi cũng muốn thử một chút.”
Đầu mày Kiều Giản khẽ run.
Đinh Tiểu Long thì cười, “Có lẽ cô nhớ nhầm rồi, quán chúng tôi chưa từng bán loại rượu này.”
“Ồ? Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc…” Người phụ nữ than nhẹ một tiếng, tiếng than này giống như cành phong lan thanh cao đung đưa theo gió, không nghe thấy tiếng nhưng lại thấy phong tình, cô ấy lại chuyển chủ đề, “Rượu ngon như vậy mà ngay cả phục vụ nhà mình cũng chưa được thử, bà chủ Kiều, cô nói xem tôi nói đáng tiếc có sai không?”
Sắc mặt Kiều Giản đã trắng bệch từ lâu.
Đinh Tiểu Long mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn hai người này, biết chủ quán bar Thời Luân họ Kiều cũng không lạ, chỉ cần là khách quen đều sẽ rõ, cho dù không quen thì qua việc tin tức bay ngập trời hai ngày nay, người có lòng cũng có thể biết tên biết họ của chủ quán bar.
Điều cậu ấy thấy kỳ lạ là lời nói của người phụ nữ và phản ứng của Kiều Giản.
Sau vài giây ngắn ngủi Kiều Giản đã trở lại bình thường, cô bảo Đinh Tiểu Long đưa Vật Nhỏ đi ăn cơm tiếp, sau đó nhìn về phía người phụ nữ, hỏi, “Xưng hô thế nào?”
Người phụ nữ khẽ cười, “Gọi tôi Kỷ Sở là được.” Giọng nói của cô ấy giống như những cành dây leo không xương, có thể vươn thẳng vào lòng người.
“Cô Kỷ, mời lên lầu.”
Kiều Giản phải cảm ơn Tần Khải, nếu không phải được rèn luyện qua hai lần nửa đêm nửa hôm anh xuất hiện ở quán bar rồi kéo cô lên ban công ngoài trời, thì sợ là giờ đây cô không có dũng khí đi lên ban công tầng hai vào hôm gió rét căm căm thế này.
Mùa đông ngày ngắn, lúc này bầu trời đã u ám nặng nề.
Hoàng hôn kéo theo vệt sáng màu vàng đỏ dần hòa trộn với ánh trăng, cuối cùng lại bị đêm đen nuốt chửng từng chút một.
Cũng may ban ngày trời nắng nên có ánh mặt trời sưởi ấm một chút ban công này, như vậy mới khiến lúc chạng vạng tối không quá lạnh buốt.
Phía sau Kỷ Sở là hai màu đỏ đen đang thế chỗ cho nhau, trong mắt cô ấy tựa như chứa ráng chiều, sáng và rực rỡ.
Đinh Tiểu Long bưng một ấm trà nóng lên rồi rời đi, ánh mắt nhìn Kiều Giản trước khi đi có chút lo lắng.
Khi gió nổi lên là mùi hương của cỏ khô, còn cả mùi hương của phụ nữ nhàn nhạt, là mùi trên người Kỷ Sở, không giống với mùi nước hoa thường thấy trên thị trường.
Dịu dàng dài lâu, nhưng lại có sức công kích.
“Trà nóng thượng hạng còn có thể làm ấm cơ thể hơn rượu.” Kiều Giản đặt một ly trà bằng ngọc trắng trước mặt cô ấy rồi rót trà, thể hiện đạo đãi khách.
Kỷ Sở cụp mắt nhìn nước trà trong veo, phối hợp với chiếc ly này thì càng đẹp mắt, “Bà chủ Kiều không tò mò tôi là ai sao?”
“Đương nhiên tò mò.” Kiều Giản rót cho mình một ly, cô cầm ly trà khẽ thổi rồi nhấp một ngụm, “Nhưng người biết đến Hoa Lê Lạc tự động tìm tới, tôi nghĩ, không cần đợi tôi hỏi rõ ngọn ngành thì đối phương cũng tự động lật bài.”
Kỷ Sở cười, ly trà đó xoay vần trong tay cô ấy, “Tự động lật bài thì không hẳn, tôi đến chỉ vì tò mò.”
Kiều Giản ngước mắt, “Tò mò điều gì?”
“Tò mò một cô gái yếu đuối sau khi gặp phải biến cố mà người thường không thể lý giải được đã sống tiếp như thế nào.” Nụ cười nơi khóe môi Kỷ Sở giống như rượu độc, cô ấy lại ra vẻ bừng tỉnh nhướn mày, “Tôi lại quên mất, bà chủ Kiều không phải là cô gái yếu đuối, ngay cả mấy người đàn ông khỏe mạnh cũng không tìm thấy Mẫn Tiêu Tiêu mất tích, vậy mà lại bị bà chủ Kiều tìm thấy.”
Kiều Giản khẽ híp mắt lại, “Cô Kiều trước là dùng Hoa Lê Lạc để thu hút sự chú ý của tôi, sau lại nhắc đến chuyện Mẫn Tiêu Tiêu, cô dự định đào được thông tin gì từ miệng tôi sao?”
Kỳ Sở bưng ly trà lên, nước trà nóng hổi bị gió đêm thổi cũng nhanh chóng mất đi hơi ấm, cô ấy uống một hơi hết sạch, đặt ly trà xuống, ngón tay khẽ gõ lên viền ly, “Vân Lĩnh nhiều chuyện kỳ lạ, đây vốn là chuyện ai ai đều biết, ngày Mẫn Tiêu Tiêu xuất hành nghe nói trời trong gió nhẹ vạn lý không mây, toàn bộ tuyến đường Ngao Thái cũng không nổi gió không rơi tuyết, vô duyên vô cớ mất tích cũng ứng với lời truyền miệng của Vân Lĩnh.
Nhưng ở Vân Lĩnh, chuyện lớn như của Mẫn Tiêu Tiêu, nếu thật sự phải quy về những việc kỳ lạ thì cũng chỉ có thể xếp thứ hai thôi.”
Trái tim Kiều Giản đập lỡ một nhịp, có dự cảm cô ấy muốn nói gì đó.
“Ở sâu trong Vân Lĩnh có một thôn làng, người trong thôn gọi nó là thôn Vĩnh Lăng.
Vì ở nơi hẻo lánh nên thôn này rất ít bị bên ngoài biết đến, người trong thôn cũng không muốn ra ngoài, gần như sống cách biệt với thế giới.
Tương truyền sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất bản đồ thì bí mật mở núi thông đường ở Vân Lĩnh, chỉ vì để long mạch của triều đại nhà Tần tìm được một nơi an thân, lại phái chín chín tám mốt đội bảo vệ lăng đi đến Vân Lĩnh, đời này qua đời khác bảo vệ lăng mộ long mạch.
Tương truyền khi đó tám mốt đội bảo vệ lăng đều có nguồn gốc Doanh Thị*, mà người dân ở thôn Vĩnh Lăng chính là con cháu của tám một đội bảo vệ lăng, nói cách khác đều là con cháu của Doanh Thị.”
*Doanh Thị: Tần Thủy Hoàng tên húy là Chính (政), tính Doanh (嬴), thị Triệu (趙) hoặc Tần (秦), là vị vua thứ 36 của nước Tần, đồng thời là Hoàng đế đầu tiên thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước chư hầu.
Vì vậy con cháu Doanh