“Cảm tạ trời đất, hai cái tai họa này cuối cùng cũng đi rồi…” Nhìn hai người hai người một trước một sau một trước một sau rời đi, Dương Công Tuyền Dương Công Tuyền chậm rãi nói ra, nhìn cỏ Dao trong tay, cười cười nói: “Ngươi xem, ta nói có sai đâu? Không cần quá lo lắng, ngươi xem người ta vẫn còn cho một nhánh, chúng ta phát tài rồi!”.
“Đồ quỷ không có kiến thức!” Hoàng thị trách mặng chồng, từ trong tay áo móc ra một vật, đưa tới trước mặt Dương Công Tuyền Dương Công Tuyền, cười nhạt, “Ngươi xem đây là cái gì?”
Dương Công Tuyền đoạt lấy vật trước mắt, tập trung nhìn, thất thanh hô: “Một vạn lạng? Ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy? Bán nhánh cỏ Dao ta cho ngươi cũng không được nhiều tiền như vậy a!”
Hoàng thị vô cùng đắc ý, nở nụ cười, chộp lại tấm ngân phiếu: “Chẳng phải là do lão nương này có bản lĩnh hay sao? Ngươi đoán sáng sớm hôm nay ta đi làm việc gì?”.
“Không phải đã vào trong thành giúp bọn họ mua quần áo sao?” Dương Công Tuyền khó hiểu.
“Đúng là mua quần áo — lão nương cũng tiện đường bán hai người bọn họ luôn.” Hoàng thị che miệng cười, nhìn một nam một nữ sắp nhìn không thấy bóng trên đường cái, “Ta nói với tổng quản Như Ý đổ phường rằng có một thương nhân từ Trung Châu tới mang theo một sọt cỏ Dao, thật là một món làm ăn lớn — ngươi cũng biết những thủ đoạn xấu xa của Như Ý đổ phường chứ? Ban đầu tên tổng quản đó còn không tin, ta liền đem nhánh cỏ Dao cho hắn xem, hắn không nói gì, sau đó cho ta một một vạn lạng.”
Dương Công Tuyền trợn mắt nhìn người đàn bà cả buổi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Thật là một người đàn bà ác độc! Không ngờ ngươi lại có thể nghĩ đến cách lừa bịp người khác, mượn dao giết người.”
Hoàng thị phất phất tấm ngân phiếu, đắc ý: “Ngươi xem, thế này cũng không phải do chúng ta ra tay, cũng không kinh động quan phủ, không cần bỏ công sức cũng có được một món tiền lớn – thật là có lời.”
Dương Công Tuyền suy nghĩ một chút, giậm chân giậm chân: “Như vậy sao còn để cho bọn họ? Chờ người của Như Ý đổ phường tới thì biết nói sao?”
“Cần ngươi nhắc nhở sao? Ta đã sớm nghĩ tới điều đó rồi.” Hoàng thị khinh thường liếc mắt nhìn Dương Công Tuyền, cười nhạt: “Không thấy bộ đồ mới ta cho bọn họ mặc sao? Mặt trên thêu chính là ám hiệu của Như ý đổ phường, Đào Nguyên quận chính là thiên hạ của Như Ý đổ phường.
Mang cái dấu hiệu ấy trên người, hai người bọn họ có thể chạy đi nơi đâu? Như Ý đổ phường chắc đã phái người đi tới đây, lần này coi như là đưa tới tận cửa cho mà ăn còn gì?.”
Dương Công Tuyền vâng vâng dạ dạ theo lời Hoàng thị, nhưng trong lòng cũng hít một ngụm lãnh khí, thầm nghĩ: “Thật quá đáng, người đàn bà này từ khi nào trở nên độc ác như vậy?.”
Như Ý đổ phường hôm nay làm ăn vẫn tốt như trước, khách tới rất đông, bên trong vô cùng ồn ào.
Bà chủ – Như Ý phu nhân ngồi ở một căn phòng trang nhã phía trên, vén màn lên, nhìn sòng bạc phía dưới.
Nha hoàn bên cạnh một người quạt cho nàng, một người đấm lưng.
Nàng uống một ngụm trà, chậm rãi nhìn hết một vòng, dừng lại ở trên người vị khách ở góc tây nam.
Vị khách nhân đó cũng không thấy nàng, hắn ăn mặc bình thường, bên ngoài cũng không xuất chúng, dáng vẻ phóng khoáng, vóc người rất cao, ngồi xuống cũng cao hơn người bên ngoài một khúc, uống rượu rất nhiều, đánh cược cũng rất nhiều bạc — nhưng vận may liên tục không tốt, cùng vài người ngồi cùng bàn đánh cuộc luôn thua.
Nguyên nhân khiến Như Ý phu nhân chú ý tới hắn là thiếu nữ tuyệt sắc có mái tóc màu xanh lam đứng bên cạnh, màu tóc như vậy làm cho bất cứ ai vừa nhìn đều nhận ra đó là một giao nhân.
Có thể ngang nhiên mang theo giao nhân xuất hiện trước công chúng? Phải biết rằng, trong điều lệnh của Thương Lưu đế quốc, giao nhân chỉ có thể có mặt ở hai nơi: chợ phía đông Diệp Thành hoặc là sống trong nội thất, tuyệt đối không cho phép cùng chủ nhân xuất hiện trên đường phố.
Nhưng mà thiếu nữ kia dường như lại quen với việc đi lại ở bên ngoài, không hề kiêng nể gì, đứng ở phía sau tên đàn ông kia nghe theo phân phó của hắn, rót rượu đấm lưng cho hắn, cung kính nghe theo.
Những khách đánh bạc ở hai bên nhìn thèm chảy nước miếng.
Quả nhiên là giao nhân đã mấy đời hầu hạ người, bị huấn luyện như nô lệ.
Như Ý phu nhân lặng lẽ nhìn, cười khinh miệt.
“Phu nhân, thiếu chủ đã thức dậy.” Thải Hà đi tới, cúi người khe khẽ bẩm báo.
Như Ý phu nhân vội vã đứng lên: “Hầu hạ thiếu chủ rửa mặt chưa? Mau đưa tới nơi này ăn cơm!” Thải Hà lên tiếng, cũng không đi, chần chờ do dự, vẻ mặt có phần trắng bệch: “Thế nhưng, thế nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Thấy Thải Hà ấp úng, Như Ý phu nhân quát lên, “Nói mau, đừng như trông thấy quỷ thế!”
Thải Hà lấy lại bình tĩnh, nói nhỏ vào tai Như Ý phu nhân: “Nhưng Ngân Nhi đêm qua đi hầu hạ thiếu chủ đã chết.”
“Đã chết?!” Như Ý phu nhân cũng hoảng sợ, bật thốt lên: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Khuôn mặt Thải Hà trắng bệch, hiển nhiên bị kinh hồn còn chưa bình tĩnh: “Nô tỳ cũng không biết… Sáng sớm đi đến trong phòng thiếu chủ thì thấy Ngân Nhi thân thể trần trụi chết ở trên giường, mạch máu ở tay chân bị cắt vỡ, đầy giường là huyết — thiếu chủ Tô Ma đã rời khỏi, ở bên trong phòng tắm rửa, một thùng nước đầy máu loãng.
Sợ đến nô tỳ quay đầu bỏ chạy luôn.”
“Sao… Sao như thế?” Như Ý phu nhân nghe xong cũng ngây người, “Lẽ nào nói…”
“Như di.” Còn không chờ Thải Hà trả lời, đột nhiên bức rèm che trong phòng bị nhấc lên.
“Thiếu chủ Tô Ma?’ Như Ý phu nhân không ngờ khôi lỗi sư đi vào, vội vã vẫy tay bảo Thải Hà lui ra, đi tới đón hắn, kính cẩn nói: “Sao người tự mình đi sang đây? Con mắt thiếu chủ không nhìn thấy gì, nhỡ ra –”
“Ta thấy được.” Tô Ma cắt ngang lời của nàng, tự ý đi vào, chọn một chỗ ngồi xuống.
“Người, người thấy được rồi?” Mắt Như Ý phu nhân chợt sáng lên, nhìn hai tròng mắt của hắn, nửa mừng nửa lo, “Thiếu chủ khi còn bé đã bị mù… Hôm nay thực sự có thể nhìn thấy sao?!”
“Mắt vẫn còn không nhìn thấy.” Tô Ma nhàn nhạt cười cười, con mắt màu xanh thẫm tối tăm không ánh sáng, “Thế nhưng ta đã học thuật không cần mắt nhìn mọi thứ.”
Như Ý phu nhân nhìn người trước mắt, tràn đầy vui sướng: “Chúc mừng thiếu chủ! Thiếu chủ đến, giao nhân chúng ta thực sự có hi vọng giải thoát rồi!”.
“Giải thoát? Ta là vĩnh viễn không thể giải thoát.” Đột nhiên, khôi lỗi sư không đầu không đuôi nói một câu, khuôn mặt có một loại phức tạp tâm tình, hỗn hợp có căm ghét, có chán nản cùng ngạo mạn, còn có một chút bực bội.
Khuôn mặt chôn sâu vào hai lòng bàn tay: “Như di, ta xong… Ta thực sự xong.”
“Thiếu chủ, làm sao vậy?” Như Ý phu nhân lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi, “Là vì chuyện Ngân Nhi sao? Thiếu chủ không cần để một tiểu nha đầu ở trong lòng, nàng hầu hạ không tốt nên chết, thiếu chủ không cần vì thế buồn phiền a.”
“Không, nàng hầu hạ rất tốt.” Tô Ma cười cười, ngẩng mặt, thanh âm bỗng nhiên trở nên rất quái lạ, thần sắc hoảng hốt, “Rất quyến rũ, khuôn mặt rất đẹp, thân thể cũng ấm áp… Như di, ngươi có từng cảm thấy rất lạnh chưa? Máu giao nhân chúng ta đều thực sự lạnh giống như cá sao? Vì sao ta luôn luôn cảm thấy rất lạnh chứ? Những năm gần đây không ôm nữ nhân, ban đêm ta ngủ không được.”
“…” Nghe được những lời như vậy, Như Ý phu nhân không biết làm sao trả lời, chỉ nhìn vị khôi lỗi sư còn trẻ tuổi mở to đôi mắt trống không, thao túng người gỗ trong lòng — trên tay người gỗ dính máu.
Thấy nàng chú ý tới mình, tiểu người gỗ bỗng nhiên mở mắt, nhếch miệng cười quỷ dị.
“Trời!” Như Ý phu nhân vô cùng hoảng sợ, cái chén trên tay rơi vỡ tan tành, trừng mắt nhìn người gỗ trong lòng của Tô Ma, kinh hô: “Nó, nó sao có thể cười!”
“A Nặc lúc nào cũng rất phiền.
Sau khi ta làm cho nó sống lại, nó trở nên rất phiền…” Tô Ma không kinh ngạc chút nào, thản nhiên đáp, hung hăng xoay tay làm người gỗ ngậm lại miệng, khuôn mặt có vẻ vô cùng chán ghét, “Lúc nào cũng muốn làm một số việc ta không muốn làm… Lần trước nó đã phi lễ với cô gái người Miêu ấy, lần này, nó lại giết Ngân Nhi… Ta nói ôm nàng ta đã có thể ấm lên rồi, nhưng nó lại muốn có máu người mới đủ ấm áp.”
Như Ý phu nhân hít vào một ngụm khí lạnh, lo lắng nhìn Tô Ma lẩm bẩm trước mặt, có chút lắp bắp: “Người, người nói cái gì? — người nói thiếu chủ Tô Nặc còn sống sao? Hắn, hắn không phải khi sinh ra đã chết rồi?”
“Hắn đã chết…” Khôi lỗi sư vuốt ve mái tóc của tiểu người gỗ, lẩm bẩm nói, tướng mạo của tiểu người gỗ trông rất sống động, cùng Tô Ma giống như huynh đệ sinh đôi, hiện rõ ra những sợi tơ tinh xảo, mảnh mai, “Ta không muốn