Một cái phong chuẩn ở giữa không trung liên tục lượn vòng, nhưng mà chung quy cũng không thể lướt lên trên lần thứ hai, cuối cùng đành phải hạ thẳng xuống mặt đất.
Lực chấn động mạnh như vậy tạo thành một cơn gió lốc lớn, khiến Na Sinh và Viêm Tịch dù cách hơn mười trượng cũng bị cuốn theo ngã lăn ra ngoài.
Phong chuẩn bị gãy cánh rơi xuống đất, đầu của chim gỗ bỗng nhiên mở ra, vài bóng người từ bên trong như viên đạn nhảy bắn ra ngoài, tản ra theo bốn phía chạy đi.
Một cái phong chuẩn khác từ trên bầu trời lao xuống sát mặt đất, bỏ xuống một sợ dây thừng dài, động tác mau lẹ, mấy người chiến sĩ Thương Lưu đế quốc nhanh chóng kéo thang dây, leo lên trên phong chuẩn, biến mất trong màn đêm đen.
” A…May mà bọn chúng lại bỏ chạy…” Na Sinh té ngã giữa một đám cỏ dài, nhìn phong chuẩn rời đi mà thì thào tự nói.
Cánh tay phải đau nhức đến mức cảm tưởng như đã đứt gãy, nửa người chết lặng, hoàn toàn không thể nhúc nhích – nàng thực sự không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ bản thân chỉ là phất phất tay, sau đó bỗng nhiên có một cái gì đó rất lớn từ giữa không trung rớt xuống – điều đáng sợ chính là lúc nãy dường như không phải bản thân nàng điều khiển cánh tay.
Nàng chịu đựng đau nhức, muốn đứng lên kiểm tra thương thế của Viêm Tịch ở bên cạnh, nhưng mà mới vừa cử động người thì lần thứ hai lại bị mạnh mẽ đè xuống, bên tai nghe thấy tiếng quát chói tai: “Đừng nhúc nhích! Nằm úp xuống!”.
Bị thương nặng đến như vậy nhưng không ngờ Viêm Tịch lại có thể còn nhiều sức lực đến thế, Na Sinh mới vừa ngẩng đầu đã bị đè xuống.
Cùng lúc trong nháy mắt, một tiếng nổ vang long trời lở đất đâm vào màng tai của nàng.
Khuôn mặt đã dán xuống mặt đất, cảnh vật đọng lại trong khóe mắt, nàng kinh hãi mà thấy được cách hơn mười trượng có một đóa pháo hoa rất lớn đang buông xuống, đỏ rực cả bầu trời.
Những mảnh vỡ nóng cháy nhỏ theo gió thổi đến trên mặt, cắt vào da thịt, nhưng mà Na Sinh chỉ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn loại kỳ cảnh này, cảm giác giống như đang trong mộng ảo.
Mãi đến khi Viêm Tịch buông tay ngăn nàng, thiếu nữ người Miêu vẫn hồ đồ chưa phát hiện ra.
“Trời ạ… Đây, đây là cái gì vậy?” Na Sinh nhìn đóa pháo hoa bốc lên ở trước mắt, thì thào tự nói, “Ta không phải đang nằm mộng chứ? — Viêm Tịch, Viêm Tịch?”.
Nàng dùng cánh tay trái còn có thể cử động chống xuống đất, vật lộn muốn đứng lên, phát hiện xung quanh không thấy Viêm Tịch, liền hô to.
Trong ngọn lửa lớn làm bầu trời ở trước mặt hồng rực, chiếu ra một cái bóng của chiến sĩ giao nhân, tóc dài phần phật, Viêm Tịch đầy người là máu nhưng lại chạy hướng về phía phong chuẩn còn đang bốc cháy, không chút nào chần chừ mà đi thẳng vào giữa ngọn lửa.
“Viêm Tịch? Viêm Tịch! Ngươi làm cái gì thế?” Na Sinh thất kinh, bất chấp bản thân đau đớn, đuổi theo.
Khí nóng ở đối diện làm cho nàng không thể thở nổi, những phiến nhôm tan ra, phi điểu làm bằng gỗ dần dần lỏng lẻo, rời ra.
Nhưng mà ở giữa cái xác máy móc nguy hiểm này, Viêm Tịch kéo theo cơ thể trọng thương nhảy vào giữa phong chuẩn, cúi nửa người xuống, từ cái cửa sổ ở trên đầu mộc điểu muốn dùng sức lôi ra vật gì đó.
Nhưng mà thể lực đã không thể cầm cự được, cả người hắn ngược lại bị giữ trên phong chuẩn đang bùng cháy.
“Viêm Tịch!” Na Sinh chạy lên, không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, nàng cho tay xuống phía dưới, kéo vật gì đó từ giữa phong chuẩn ra.
Cảm giác trong tay có vật gì đó băng lãnh mà mềm mại, nàng cắn răng, phối hợp với Viêm Tịch cùng lúc dùng sức kéo lên.
“Cạch” Dường như có vật gì đó đột nhiên gãy, trọng lượng trên tay bỗng nhiên nhẹ đi, hai người đồng thời lảo đảo lui về phía sau.
“Chạy mau!” Viêm Tịch hô to, ôm lấy vật trong tay nàng, lôi kéo nàng quay đầu chạy vội.
Dường như đã đốt tới bộ phận chứa chất cháy nổ, ngọn lửa ầm ầm lớn lên, liếm vào góc áo của hai người.
Na Sinh không hề thấy rõ phương hướng, chỉ liều mạng mà chạy theo Viêm Tịch, rời xa phong chuẩn đã sắp nổ tung.
“Nhảy!” Lao đi không biết phương hướng, con mắt bị khói lửa xông cho rơi lệ, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gào to.
Nàng dùng hết sức lực nhảy hướng phía trước, bên tai vang lên một tiếng ầm, nước đã bao phủ đỉnh đầu của nàng.
Giữa tiếng nổ mạnh ầm vang, vô số mảnh vụn giống như lợi kiếm cắt xuống mặt nước.
Không biết qua bao lâu không lại nghe được thanh âm của Viêm Tịch.
Nàng rốt cục không nhịn được hơi, trồi lên trên mặt nước hít thở, bên ngoài đã hoàn toàn yên lặng, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gỗ cháy.
Nước lẳng lặng mà chảy, dưới ánh sao ảm đạm, nàng thấy được bóng dáng Viêm Tịch ngồi trên bờ sông.
“Ai, chính ngươi trồi lên rồi mà cũng không bảo ta, muốn cho ta nghẹt thở –” Ướt sũng bò tới, phát hiện túi tiền đã ướt đầy nước, tức giận, nàng liền mắng.
Nhưng đột nhiên cảm thấy bầu không khí không bình thường, nàng đột ngột dừng miệng lại, không dám nói nữa.
Viêm Tịch toàn thân là máu, đưa lưng về phía nàng, ngồi ở bên bờ sông, cúi đầu nhìn cái gì đó, bờ vai run nhè nhẹ.
“Viêm Tịch…?” Nàng trong giây lát cảm thấy bầu không khí nặng nề, không dám lớn tiếng, nhẹ nhàng hỏi, đi tới bên đó.
“Đừng tới đây.” Đột nhiên, Viêm Tịch lên tiếng, lấy tay ngăn lại.
Nhưng mà Na Sinh đã đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn xuống, rồi đột nhiên bật thốt lên tiếng thét chói tai.
“Đừng nhìn!” Viêm Tịch kéo lại vạt áo rách nát, che đi một cái xác chết vụn nát trong lòng.Tay phải hắn cầm đoạn kiếm, mũi kiếm móc ra một trái tim, máu tí tách rơi xuống.
Liếc mắt thoáng thấy người chết bụng bị phá ra, Na Sinh sợ đến té ngồi trên bờ sông, hai tay đã mềm nhũn, thì thào: “Ngươi, ngươi…”.
Tóc của xác chết theo dưới vạt áo lộ ra, cũng là màu thâm lam, giống như là thủy tảo rất dài thả ở trong nước sông, theo dòng nước phất động.
Viêm Tịch không có nhìn nàng, từ từ nhắm hai mắt, môi mấp máy, dường như đang niệm cái gì đó, nhưng mà không hề nghe thấy thanh âm.
Chốc lát, hắn mở mắt, ném trái tim bị móc ra vào giữa nước, cúi đầu, lấy tay nhẹ nhàng phủ lên hai mắt màu thâm bích của xác chết, thấp giọng: “Huynh đệ, về nhà đi.”
Na Sinh thấy vạt áo che trên người chết bị kéo ra, nàng trừng mắt, miệng bởi vì khiếp sợ mà mở lớn, nhưng nói không ra tiếng: Giao nhân! Thứ từ phong chuẩn đi ra không ngờ lại là một người giao nhân đã chết!
Dưới vạt áo, người giao nhân đã chết thân thể đã không còn hoàn chỉnh: hai chân đứt từ đầu gối, lồng ngực bị mảnh nhôm đâm thủng, toàn thân từ trên xuống dưới bởi vì vụ nổ cuối cùng nghiền nát đã không còn da thịt đầy đủ — nhưng mà kỳ quái chính là, khuôn mặt trắng bệch dính đầy máu lại không hề có vẻ thống khổ.
Khuôn mặt yên lặng đến dị thường ngược lại làm cho người khác nhìn sợ run lên.
Nhìn Viêm Tịch đem cái người giao nhân đã chết đi đầy về bên mép nước, nàng vội vàng cởi vũ y rách nát trên người đưa cho hắn.
Viêm Tịch nhìn nàng một cái, lặng lẽ mà tiếp nhận, rồi bao lấy thi thể của giao nhân, sau đó đẩy vào trong nước.
Thi thể chậm rãi theo sóng di động, dần dần chìm nghỉm.
Cuối cùng ngay khi mái tóc màu thâm lam cũng chìm xuống rồi, một đàn lớn sứa hoa đào đến vây quanh, giống như cánh hoa vây quanh xác chết, chìm nghỉm.
“Đi thôi.” Viêm Tịch nhìn chăm chú trong chốc lát, thản nhiên nói, dùng đoạn kiếm chống đỡ muốn đứng lên.
Na Sinh trong lúc nhất thời không dám mở miệng hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ là lặng lẽ mà đi theo phía sau hắn.
Qua thật lâu, rốt cục nhịn không được nàng nhỏ giọng hỏi một câu: “Người kia…cũng là giao nhân?”.
“Ừ.” Viêm Tịch lên tiếng, tiếp tục bước đi.
“Các ngươi không phải đồng bào sao?” Nàng nhịn không được hỏi, “Hắn, hắn vì sao lại giúp đỡ Thương Lưu đế quốc giết các ngươi?”
“Cô cho rằng hắn nguyện ý sao?” Viêm Tịch bỗng nhiên đứng lại, ngoảnh đầu nhìn Na Sinh, trong ánh mắt dường như hỏa quang thiêu đốt, “Cô cho rằng bọn họ bằng lòng?! — bọn họ đã bị Thập Vu dùng khôi lỗi trùng khống chế! Tới giết đồng loại của chính mình!”.
“A…” Nhớ tới nét mặt của giao nhân lúc nãy thần sắc quỷ dị, không hề có thống khổ, Na Sinh liền rùng mình ớn lạnh.
“Phong chuẩn đặc biệt khó điều khiển, hơn nữa một ngày phái ra, nếu như không đúng hạn trở lại Bạch tháp, sẽ rơi xuống đất — để phong chuẩn không rơi vào trong tay quân địch, nhất định phải có người vứt bỏ cơ hội chạy thoát thân, ở lại tiêu hủy phong chuẩn.” Viêm Tịch nhìn thi thể chìm vào trong nước, trong mắt có vẻ bi thương, “Năng lực của giao nhân không đủ để lên trời sống, thế nhưng sự linh mẫn và tốc độ lại hơn người, phi thường phù hợp điều khiển máy móc — Vì vậy Thương Lưu đế quốc ở mỗi một cái phong chuẩn đều bố trí một người giao nhân khôi lỗi tới điều khiển.
Những giao nhân bị khôi lỗi trùng thao túng, bọn họ sẽ không tự suy nghĩ, không sợ đau đớn và tử vong, đến khoảnh khắc cuối cùng liền dùng sinh mệnh cùng phong chuẩn đồng quy vu tận.”.
Thảo nào chiến sĩ Thương Lưu đế quốc lại dứt khoát bỏ đi như vậy, nguyên lai là không có cái gì đáng lo ở sau, Na Sinh kinh ngạc nhìn Viêm Tịch, thì thào: “Như vậy, nói đúng là … các ngươi, các ngươi nhất định phải cùng đồng loại giết hại lẫn nhau?”.
“Đây là chuyện bất đắc dĩ.
Thực ra muốn chống lại phong chuẩn chỉ có duy nhất một cách, chính là lợi dụng thời gian nó bay thấp, trước tiên bắn chết giao nhân khôi lỗi điều khiển máy móc…” Viêm Tịch quay đầu, không hề nhìn đồng loại đã chết đi, thản nhiên nói, “Ngay cả như vậy, bọn họ vẫn như cũ là huynh đệ tỷ muội của chúng tôi.
Bọn họ vô tội.
Khôi lỗi trùng ở trong ngực bọn họ, cho nên khi chết, nhất định phải đào ra tim của họ, mới có thể để cho bọn họ trở lại giữa biển rộng mà ngủ yên…”
Viêm Tịch đi ở dọc đường, đầy người máu.
Nhưng mà hắn lại cố gắng đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn ánh sao trên trời.
“Trong truyền thuyết của Hải Quốc chúng tôi, tất cả giao nhân sau khi chết đi đều có thể trở về trong một mảnh xanh thẳm vô tận — thoát khỏi tất cả gông