“Ha ha…” Không đợi hắn nói xong, Tây Kinh đang say khướt bỗng nhiên nở nụ cười, mở mắt nhìn Na Sinh một cái.
Na Sinh bỗng nhiên cảm thấy giống như cơ một lưỡi dao sắc bén lướt qua cơ thể, chấn động.
Tây Kinh buông bầu rượu, cười ha hả: “Tiểu tử, ngươi đây là cái loại anh hùng cứu mỹ nhân gì? Cũng không nhìn người ta mang Hoàng Thiên, đâu phải cần ngươi bảo hộ?”
Bầu rượu bỏ xuống, bạch quang vọt ra, nhanh như chớp hướng về phía tay phải của Na Sinh.
Na Sinh thét một tiếng kinh hãi.
Mắt nhìn rõ rồi thì đầu óc mới phản ứng lại, vẫn còn không kịp làm hành động gì, vải bố bọc cánh tay phải đã vỡ vụn từng mảnh.
Bạch quang vụt thu lại, ống kim loại màu bạc trong tay hán tử say chuyển động rất nhanh, trở lại vào cánh tay áo.
Bầu không khí bên trong phòng đột nhiên ngưng trệ, tất cả mọi người không nói lời nào, bình tĩnh nhìn tay phải của thiếu nữ người Miêu.
Sau khi kiếm thu lại, tay của Na Sinh mới giơ lên, nhưng mà nâng lên giữa không trung rồi lại dừng lại — hoàn toàn không có thương tổn da thịt của nàng, vải bố băng bó rơi từng mảnh xuống đất, tay nàng vẫn giơ lên ở giữa không trung.
Trên ngón tay giữa, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh thứ ánh sáng vô thượng tôn quý.
“Hoàng Thiên?” Đinh hít thở trong nháy mắt đình chỉ, kinh ngạc nhìn chí bảo của người Không Tang, nhãn thần phức tạp.
“Hoàng Thiên?” Mộ Dung Tu cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhiều lần suy đoán thứ Na Sinh cố gắng che giấu trên tay phải rốt cuộc là bảo vật gì, nhưng mà, chẳng bao giờ nghĩ tới cư nhiên sẽ là Hoàng Thiên!
Người Không Tang từng thống trị đại lục Vân Hoang bảy nghìn năm, lấy huyết thống vi tôn, tin tưởng thần lực.
Tương truyền hậu duệ chi trưởng của Tinh Tôn Đế dựa vào huyết thống mà được truyền thừa sức mạnh tối cao, được xưng là “Máu đế vương”, là nguồn gốc sức mạnh thống trị lục hợp Vân Hoang.
Mà thứ chứng tỏ thân phận huyết thống chi trưởng này là chiếc nhẫn mà nghe nói năm đó Tinh Tôn Đế và Bạch Vi hoàng hậu hai người tự tay chế tạo.
Chiếc nhẫn ban đầu có một đôi: “Hoàng Thiên” do Tinh Tôn Đế đeo, ngoài ra còn một chiếc “Hậu Thổ” dành cho hoàng hậu của hắn: Bạch Vi quận chúa của Bạch Tộc.
Trong lúc còn sống đã hạ quy tắc: Hoàng hậu các triều đại Không Tang nhất định phải từ trong Bạch Tộc chọn ra, mới có thể bảo đảm huyết thống thuần khiết.
Hai cái nhẫn này, sức mạnh của một cái là “Chinh”(1), mà cái kia sức mạnh ngược lại là “Hộ”(2), chứng kiến qua đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử Không Tang và bạn đời của hắn từng sóng vai chinh phục tứ phương, kiến quốc bảo vệ dân.
Đó là những năm tháng rực rỡ nhất trong lịch sử.
Hai chiếc nhẫn không chỉ chứng tỏ thân phận Đế Hậu của các triều đại Không Tang, còn có thể cùng sức mạnh của Đế Hậu tương hỗ hô ứng, trở thành chìa khoá của “Máu đế vương”, trong lịch sử Không Tang được tôn sùng tới vị trí tột đỉnh, trở thành thần vật thượng cổ trong truyền thuyết.
Chiếc nhẫn ở giữa ngón tay thiếu nữ người Miêu lấp lánh, ánh sáng rực rỡ dường như xuyên qua lịch sử, soi sáng con mắt của mỗi người.
“Hoàng Thiên…” Rất lâu sau đó, Mộ Dung Tu rốt cục chậm rãi thở dài một tiếng, nhìn Na Sinh, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, miễn cưỡng cười, khẽ lắc đầu, “Hoá ra ngươi căn bản không cần người khác giúp… Như vậy cần gì giả bộ đáng thương như thế mà đi theo ta chứ?”
“Ta…” Na Sinh muốn giải thích mình vì sao che giấu, thế nhưng lại không biết lên tiếng thế nào, chỉ nôn nóng đến độ giẫm giẫm chân, “Cái đồ tay thối ấy nói không được nói với người khác! Hơn nữa nó có lúc linh nghiệm có lúc mất linh, ta cũng không biết khi nào thì nó bị động kinh nữa…”
“Ách… Mặc kệ ngươi mang Hoàng Thiên rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, dù thế nào… Dù thế nào ta chỉ đáp ứng Hồng San chiếu cố tiểu tử này, cũng không mang theo người khác nữa…” Tây Kinh uống một ngụm rượu, liếc mắt nhìn Na Sinh.
“Ai, ai muốn ngươi dẫn theo?” Na Sinh thấy Mộ Dung Tu lắc đầu, ánh mắt tuy rằng bình thản nhưng mà mơ hồ có vẻ nhất quyết cự tuyệt người, nàng không khỏi đau khổ, quay về phía Tây Kinh hỏi.
“Như vậy ngươi lập tức từ chỗ này xéo đi cho ta.”
Đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên, truyền đến từ ngoài cửa.
Na Sinh trong mơ hồ cảm thấy có chút quen tai, vô ý thức theo tiếng nói nhìn lại, bỗng nhiên sợ đến nhảy về phía sau.
“Tô… Tô Ma!” Nhìn người từ trong đêm tối bên ngoài đi vào, thiếu nữ người Miêu đột nhiên nói lắp, trong ánh mắt có vẻ sợ hãi, vô ý thức thối lui đến phía sau Mộ Dung Tu, nhìn hắn, “Ai nha, ngươi, ngươi… Ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Những lời này nên là ta hỏi ngươi mới đúng.” Con mắt trống rỗng của khôi lỗi sư “nhìn” nàng, lại nhìn qua Mộ Dung Tu, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một tia cười nhạt, “A, nguyên lai đều là người quen dọc đường… Hiếm thấy, cư nhiên còn có thể tình cờ gặp lại.”
Mộ Dung Tu thấy dáng cười đó của khôi lỗi sư, nhớ tới lúc trên Thiên Khuyết hắn hung ác xé xác người sống, trong lòng đột ngột phát lạnh, lui về phía sau từng bước.
Chỉ có Tây Kinh còn đang uống rượu, rõ ràng đối với việc hắn đến không chút nào để ý.
Tuy rằng nhìn không thấy, Mộ Dung Tu mới vừa lui về phía sau, Tô Ma liền nở nụ cười, giơ giơ tay: “Không cần lo sợ… Hóa ra ngươi là con trai của Hồng San.
Vậy không liên quan chuyện của ngươi –” Dáng tươi cười của hắn dần dần lạnh đi, quay đầu lại nhìn Na Sinh, thản nhiên nói: “Tuy rằng rất bội phục ngươi có thể sống đến nơi đây… Thế nhưng, Na Sinh cô nương, xin lập tức từ nơi này cút ra ngoài cho ta.”
Na Sinh đánh một cái rùng mình.
Không biết vì sao, nàng đối với cái người khôi lỗi sư này ngay từ đầu đã có cảm giác sợ hãi nói không lên lời, nhưng mà lại mạnh miệng: “Cũng không phải chỗ của ngươi! Ngươi, ngươi dựa vào cái gì…dựa vào cái gì đuổi ta đi?”
“A, là như vậy à.” Tô Ma hơi cười nhạt, ngoảnh đầu lại, đối với người phía sau dặn dò, “Như vậy ngươi tới nói rõ một chút đi.”
“Vâng.” Người phụ nữ phía sau kính cẩn trả lời, sau đó đi tới chỗ ánh sáng chiếu, ngẩng đầu nhìn Na Sinh, lễ phép mà kiên quyết lập lại mệnh lệnh của khôi lỗi sư: “Vị cô nương này, xin ngươi lập tức rời khỏi Như Ý đổ phường… Ta là Như Ý bà chủ ở đây.”
Na Sinh giật mình, nhìn vị phu nhân xinh đẹp đầu đầy châu ngọc kia, tiếp đó lại nhìn Tô Ma, rồi nhìn Tây Kinh.
Tất cả mọi người đều hờ hững trước cái nhìn của nàng, không nói lời nào.
“Vì sao muốn ta đi! Đã tối thế này, ta có thể đi nơi nào?” Dưới bầu không khí như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, nàng giậm chân kêu lên: “Ta lại không động đến ai, tại sao muốn đuổi ta đi!”
“Bởi vì cô ở chỗ này rất dễ đưa tới người của Thương Lưu đế quốc.
Ai cũng không muốn cùng cô ở gần.” Tô Ma lạnh lùng nói, chợt không muốn giải thích nhiều, trong mắt loé lên sát khí, “Cô không đi đi, lẽ nào muốn ta động thủ sao?”
Na Sinh nghe thấy hắn nói như vậy, sợ đến rụt cổ.
“Thiếu chủ, thuộc hạ đưa nàng đi.” Đột nhiên, bên ngoài có người lên tiếng, chậm rãi đi vào.
“Được, Tả quyền sử, ngươi đưa nàng đi ra ngoài, không được để nàng trở lại gần đây — chết cũng phải chết ở bên ngoài cho ta.” Tô Ma không ngoảnh đầu lại, hờ hững dặn dò, xoay người rời khỏi.
“…” Nhìn người bên ngoài đi vào, Na Sinh lại ngây người.
Đầu óc bỗng nhiên hỗn loạn, cảm thấy những chuyện hôm nay gặp phải quả thực là kỳ kỳ quái quái, không thể hiểu hết nổi.
Nàng mở to hai mắt, hồi lâu mới lắp bắp mở miệng: “Viêm, Viêm Tịch?”
“Na Sinh cô nương, xin lập tức theo ta rời khỏi đây.” Tựa hồ là thương thế vừa mới khôi phục, sắc mặt của Viêm Tịch vẫn còn trắng bệch, nhưng lại giống Như Ý phu nhân, mặt không biểu cảm lặp lại mệnh lệnh vừa rồi của Tô Ma, “Nếu không thì không nên trách tại hạ rút kiếm đối với cô nương.”
“…” Na Sinh lau lau con mắt, thấy rõ người nói chuyện trước mắt đích thật là Viêm Tịch, nhịn không được la hoảng lên, “Ngươi, ngươi cũng ở chỗ này? — đến tột cùng là chuyện gì xảy ra! Ngươi nghe theo lời Tô Ma? Tên kia không phải người tốt… Tên kia tưởng như là không phải người a! Ngươi làm sao cũng nghe lời hắn?”
“Na Sinh cô nương.” Viêm Tịch không nói chuyện với nàng giống như lúc ban ngày, chỉ là hờ hững nhìn nàng, rút kiếm ra, “Mời lập tức đi theo ta ra ngoài.”
“Đều điên rồi! Các ngươi, các ngươi ai cũng điên rồi!” Na Sinh hỗn loạn rồi, nhìn Viêm Tịch, nhìn Mộ Dung Tu, lại nhìn Tây Kinh, đột nhiên giậm chân, “Đi thì đi! Bản cô nương sợ cái gì! Ai thèm cái chỗ tồi tệ này!”
“Chờ một chút.” Khi nàng giậm chân quay đầu định đi, đột nhiên nghe được phía sau có người giữ lại.
Đó là tiếng của Mộ Dung Tu.
Na Sinh kinh hỉ ngoảnh lại, nhưng mà thấy Mộ Dung Tu đưa cho nàng một nhánh cỏ Dao: “Mang theo dọc đường dùng — ngươi mặc dù có bản lĩnh lớn, thế nhưng chỉ sợ vẫn còn không có tiền.
Tuyết anh tử ngươi cũng giữ lại bên mình đi.”
Na Sinh oán hận nhìn hắn, không đi cầm nhánh cỏ Dao, mang theo giọng nghẹn ngào nói: “Ngươi, ngươi cũng không quan tâm đến ta?”
Mộ Dung Tu nhìn nàng, nhưng lại nhìn không hiểu rốt cuộc thiếu nữ trước mặt này là người thế nào.
Xuất phát từ sự thận trọng của thương nhân, hắn chỉ lắc đầu: “Ngươi mang theo Hoàng Thiên, tự nhiên có mục đích của ngươi… Không cần phải đi theo ta nữa.
Ta lại có thể giúp ngươi cái gì đây?”
“Ghê tởm!” Na Sinh hung hăng đem cỏ Dao vứt vào mặt hắn, xoay người chạy đi ra ngoài.
Nàng lao đi mặc dù rất nhanh nhưng mà kỳ lạ chính là Viêm Tịch lại có thể vẫn đi ở phía trước nàng, giúp nàng dẫn đường, làm cho nàng không hề bị cản trở mà đi qua