Nói còn chưa dứt lời, nàng bỗng nhiên im miệng, nhìn cánh cửa trong phòng mở rộng.
Viêm Tịch hiển nhiên là sáng sớm đến thăm Tây Kinh, cũng không ngừo lại gặp thiếu nữ người Miêu ở bên trong.
Na Sinh bỗng nhiên lắp bắp đứng lên, không dám nhìn mắt của Viêm Tịch, cúi đầu.
“Na Sinh cô nương, ngươi vì sao lại trở về?” Viêm Tịch cau mày nhìn nàng, thanh âm lạnh nhạt, “Thiếu chủ đã nói để ngươi đi.”
Na Sinh xấu hổ mà nở nụ cười, nhưng mà nghe thấy khẩu khí của Viêm Tịch như vậy, trong lòng cảm thấy rất là tủi thân — sao mọi người ai cũng có hai mặt thế? Bất quá một ngày đêm trước, Viêm Tịch mang theo nàng vào sinh ra tử bây giờ chạy đi đâu rồi?”.
“Xin lỗi, là ta để nàng ở lại.” Tây Kinh đứng lên, trả lời, “Ta đang đợi Đinh về — chờ nàng về tới, ta lập tức mang theo Na Sinh cô nương và Mộ Dung công tử rời khỏi Như Ý đổ phường, xin tử tế một chút.”
Thấy kiếm khách trước mặt, ánh mắt Viêm Tịch bỗng chấn động, bỗng nhiên cúi đầu hành lễ: “Xin lỗi, mệnh lệnh của thiếu chủ nhất định phải chấp hành — Na Sinh cô nương nhất định phải rời khỏi Như Ý đổ phường, bằng không tại hạ phải động thủ.”.
“Ách… Động thủ?” Tây Kinh không ngờ tới chiến sĩ giao nhân này lại chết sống nghĩ như vậy, thở gấp, cười lại, “Ngươi dự đoán cùng ta động thủ, có thể thắng sao?”.
“Mệnh lênh không thể làm trái.” Viêm Tịch giữ kiếm đứng lên, giọng nói bình tĩnh.
Mắt Tây Kinh hơi hơi nheo lại, ánh mắt lãnh duệ, từ trong lỗ mũi nở nụ cười một tiếng.
“Này, này! Đại thúc, đừng động thủ!” Hiểu biết rằng Tây Kinh rất lợi hại, Na Sinh cực kỳ hoảng sợ, nhảy dựng lên, chỉ lo hắn giận dữ liền rút kiếm, vội vàng không ngừng nói, “Ta đi ra ngoài, đi ra ngoài! Ta ra ngoài trước ở góc đường chờ ngươi — ngươi chờ Đinh trở về, đi ra tìm ta là được rồi.”
“Ách?” Tây Kinh lúc đầu cũng không có hứng thú muốn rút kiếm, ngược lại là có chút kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi ta giết hắn?”
Na Sinh hơi hơi có phần xấu hổ, cuối cùng nhớ tới một cái lý do: “Hắn từ dưới phong chuẩn đã cứu mạng của ta.”
“A.” Tây Kinh nghi ngờ mà nhìn Na Sinh liếc mắt một cái, dù sao vẫn cảm thấy lý do ấy có chút gượng ép, thế nhưng nhìn Viêm Tịch, vẫn gật đầu, “Tả quyền sử Phục quốc quân — trăm năm nghe thấy đại danh của ngươi, quả nhiên rất có khí phách.”
Kiếm khách bỏ bầu rượu xuống, vỗ vỗ tay, nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Được, cũng không làm cho ngươi khó xử — Na Sinh, ngươi đi ra ngoài trước trôn trốn đi… Mẹ nó, nha đầu Đinh là làm sao vậy? Không phải đi thành đông mua bầu rượu, sao lâu như vậy còn không quay về?”.
Đang khi nói chuyện, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, nhìn về phía phương hướng của thành đông.
Dưới bầu trời rạng sáng ảm đạm, có một đạo pháo bông màu lam cắt ngang bầu trời!
“Nguy rồi! Là Đinh phát ra tín hiệu cầu cứu!” Tây Kinh bỗng nhiên đứng lên, nắm lấy kiếm quang, “Nàng đã xảy ra chuyện!”
Viêm Tịch đồng thời nhìn về phía phía chân trời phía đông, thấy giữa màn mây u ám có bóng dáng lượn vòng mờ nhạt, nhận ra tiếng rít trong mưa, sắc mặt của chiến sĩ cũng thay đổi: “Phong chuẩn! Bên kia có phong chuẩn! Phong chuẩn phát hiện Đinh rồi!”
Na Sinh còn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe khẽ động như tiếng gió thoảng bên tai, Tây Kinh và Viêm Tịch đều đã biến mất tại chỗ.
“A… Lao đi thật nhanh.” Mắt nhìn thẳng, Na Sinh thán phục, thì thào, “Bây giờ không ai đuổi ta đi ra nữa? — nhưng mà ta còn là cảm thấy đi ra ngoài chờ bọn họ là được rồi, Viêm Tịch đỡ phải thấy ta lại muốn giận tái mặt.”
Nhưng mà, không đợi nàng đi ra cửa, trong sương phòng phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: “Sư huynh!”
Thái tử phi tỷ tỷ?
Na Sinh kinh ngạc, đột nhiên xoay người: gay go, Tô Ma quả nhiên lại khi dễ nàng! Thế nhưng Tây Kinh lại đi mất rồi!
Ánh bình minh sắp đến, trước sân thiên mã cảm thụ được ngày đêm luân phiên đã tới, lo lắng mà cất vó hí gọi, dường như nhắc nhở chủ nhân mau trở về Vô Sắc thành.
Nhưng mà, bạch y nữ tử không có đáp lại nó.
Thiên mã không thể chờ đợi, lập tức hí dài một tiếng, mở rộng hai cánh ở trước lúc ánh bình minh chiếu đến, bay lên trời, biến mất ở trong màn mưa.
“Sư huynh!” Khẩn thiết, tiếng gọi của Bạch Anh lần thứ hai vang lên, “Sư huynh, mau tới đây!”
Na Sinh chà chà chân, tuy rằng trong lòng sợ hãi cái tên khôi lỗi sư quỷ dị kia, vẫn còn bất chấp mà vọt tới.
Cánh cửa đóng chặt, nàng cố gắng thêm can đảm, đẩy cửa ra, xông vào trong, lập tức bị hương khói trong phòng làm cho thở không nổi.
“Sư huynh, mau đóng cửa! Ta không thể thấy ánh sáng.” Thanh âm của Bạch Anh ở phía sau tầng tầng lớp lớp màn che vang lên, nhưng lại không nhìn người tới, vội vàng nói, “Huynh mau tới đây nhìn — huynh xem cái người gỗ ấy! Đây, đây thật là ‘liệt’ Sao?”
Na Sinh đóng cửa lại, trước mắt liền tối đen, mơ hồ chỉ nhìn đến phía sau màn che có một chút ánh sáng.
“Thái tử phi tỷ tỷ,” Nàng đột nhiên có phần sợ, nhẹ giọng hỏi, đi đi tới, “Ta là Na Sinh… Tây Kinh đại thúc hắn vừa mới ra ngoài.”
“Na Sinh cô nương?” Thanh âm của Bạch Anh ngừng một chút, có chút thất vọng, “Ngươi đừng tới đây, sẽ bị dọa cho sợ đó.”
Na Sinh mơ hồ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà không chịu tỏ ra yếu kém, tăng thêm lá gan cười: “Ta mới không sợ.”
Một câu chưa nói xong, dưới chân đột nhiên giẫm lên cái gì đó mềm mềm, nàng thoáng cái nhào tới trên giường, đầy tay dính dính cái gì đó tanh hôi — chờ thấy rõ trên tay và dưới chân là vật gì, thiếu nữ người Miêu nhịn không được thét chói tai.
Trên giường là một cái người đàn bà trần truồng, đầy người thị máu, khuôn mặt vặn vẹo, đã chết lâu, một cái người gỗ rơi xuống trước mắt nàng, ngã chỏng vó, cũng đầy người là máu, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo.
Na Sinh thấy người gỗ tên là A Nặc này so với xác chết vẫn còn sợ hơn, không khỏi lảo đảo về phía sau.
“Tô Ma, Tô Ma làm sao vậy? … Hắn lại giết người sao?” Na Sinh lắp bắp, rời xa chiếc giường đó, “Thái tử phi, trời đã sáng, người có đúng hay không… Có đúng hay không không trở về được? Thiên mã cũng một mình bay về rồi…”
“Thật là ‘liệt’… Trời ạ.” Dường như không có nghe nàng nói cái gì, Bạch Anh thì thào tự nói, “Sao lại đem bản thân mình biến thành cái dạng này…”
Na Sinh vất vả chuyển qua bức bình phong, bỗng nhiên giật mình, vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dưới ánh nến lờ mờ, thái tử phi mặc quần áo màu trắng cúi người ôm lấy khôi lỗi sư đang hôn mê bất tỉnh, vì hắn lau đi máu chảy ra trên các đầu ngón tay, sau đó cẩn thận đem từng sợi tơ đã bị chặt đứt nối trở lại với nhẫn — vẻ mặt như vậy, hoàn toàn không giống bị khi dễ, trái lại có một loại ôn nhu cùng thương xót giống như của mẫu thân.
“Hắn, hắn làm sao vậy?” Na Sinh giật mình mà nhìn người đang hôn mê.
“A Nặc muốn giết ta, Tô Ma liền chặt đứt những sợi tơ trên người ‘nó’.” Bạch Anh khẽ nói một câu, nhìn người gỗ rơi xuống một bên, ánh mắt phức tạp.
Taynàng chậm rãi nắm chặt, trong lòng bàn tay là thứ lúc nãy rơi xuống trong bóng tối.
“Ách? Quả nhiên cái thứ đó sống! Bọn họ hai người làm cái trò gì vậy? A Nặc lại có thể lợi hại hơn Tô Ma sao?” Thật sự quá bất ngờ, Na Sinh nhìn thoáng qua A Nặc, cầm lấy người gỗ để sát vào ánh nến, “Cái thứ này quá xấu sa rồi, chúng ta đem đốt nó đi!”
“Không nên cử động!” Bạch Anh kinh hãi, nghiêm mặt, dọa Na Sinh nhảy dựng.
“Tuyệt đối không thể động vào nó… Nó là ‘song sinh qua kính’.
Nếu như bị tiêu diệt, Tô Ma cũng sẽ phá hủy.” Thở ra một hơi, giọng điệu của thái tử phi chậm lại, giải thích với Na Sinh, “Ngươi buông nó xuống.”
“Sao lại thế?” Na Sinh càng thêm kinh ngạc, phản bác, “Nhiều lần ta thấy Tô Ma cũng bẻ gãy cái thứ không nghe lời này mà!”
“Có đúng không? Hắn hoá ra đối với bản thân cũng không buông tha a…” Nghe thấy nói như vậy, vẻ mặt của Bạch Anh càng thêm u ám, cúi đầu nhìn