Na Sinh đứng ở chỗ thấp hơn hắn bảy tám thước, ngước đầu nhìn vị Quỷ Lỗi sư trẻ trung, phát hiện đôi mắt trống rỗng mù lòa vụt nhoáng lên ánh sáng chói ngời như ánh chớp, kinh tâm động phách.
Nàng ta nỗ lực lội tuyết dày tới đầu gối, leo lên chỏm tuyết cuối cùng, đứng sánh vai với Tô Ma.
Gió trên tuyệt đỉnh thổi mãnh liệt đến mức nàng không thể mở mắt.
Nhưng sau khi nàng đứng vững, gắng gượng hé mi thuận theo bàn tay hắn chỉ nhìn xuống vùng đất dưới chân, đột nhiên mất tự chủ thoát miệng la lên.
Vầng thái dương còn chưa hiện mình, nhưng ánh sáng tinh sương đã bao trùm mặt đất.
Đứng trên tuyệt đỉnh vạn trượng, cúi nhìn đất đai dưới chân, tân đại lục thần bí hiển lộ chân dung trong ánh bình minh, phô bày sắc thái vừa kỳ dị vừa mỹ lệ: xanh, lam, vàng hòa xen, như một tấm thảm khổng lồ dệt đan ngang dọc, trải mình đến
tận chân trời.
Trung tâm của đại lục tựa hồ có một mặt hồ rộng lớn, như trân châu lấp lánh thiên thần buông thả, phát ra ánh sáng ngời ngời.
Vân Hoang! Đây chính là đại địa Vân Hoang mà người Trung Châu biết bao thế hệ đã truyền miệng đến nay đó sao?
“Đó là Vân Hoang? Đó là Vân Hoang!”.
Na Sinh vừa sợ vừa mừng kêu lên, bao nhiêu ngày đêm lao khổ nhọc nhằn đều tan thành mây khó, nàng nheo nheo mắt, vỗ tay nhảy nhót: “Tô Ma! Tô Ma! Đó là Vân Hoang sao? Bọn ta… bọn ta cuối cùng đã đến rồi!”.
Quỷ Lỗi sư nghe nàng kề bên la lối cười lớn, trong mắt lại thoáng qua một vẻ mai mỉa hờ hững — Vân Hoang, nơi đó là Đào Nguyên trong những truyền thuyết của người Trung Châu sao? Nó bất quá chỉ là một Trung Châu phân chia loạn lạc mà thôi! Thiếu nữ Đông Ba kia cao hứng quá sớm…
Nhưng hắn chỉ thốt: “Phải qua khỏi Thiên Khuyết trước mặt mới coi như thật sự đã đến Vân Hoang”.
“Thiên Khuyết?”.
Na Sinh ngây người, nghĩ tới trong truyền thuyết cổ xưa có nói đằng sau núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách chính là lối vào duy nhất để đến Vân Hoang châu: Thiên Khuyết.
Chỉ có vượt qua tòa núi đó mới thật sự đến được vùng đất truyền thuyết.
Nghĩ tới phía trước vẫn còn gian nan hiểm nguy, nỗi vui mừng của nàng ta đã mất đi quá nửa, lo lắng đứng trên đỉnh núi tuyết nhìn đại lục gần trong gang tấc dưới chân, hít một hơi sâu, gắng sức chấn chỉnh tinh thần: “Thiên Khuyết? Thiên Khuyết tại đó?”.
Tô Ma đứng sừng sững, mắt tuy không nhìn thấy, nhưng tựa hồ nắm rõ đại lục Vân Hoang như lòng bàn tay.
Ngón tay của hắn chỉ đến một chỗ nào đó dưới núi, sắc mặt chợt dậy lên biến hóa không thể ức chế được: “Nhìn thấy Kính hồ kia chứ? Trung tâm hồ có một tòa bạch tháp — Nó là trung tâm của toàn đại lục Vân Hoang… Thiên Khuyết ở phía chính đông của nó”.
“Đâu thấy có tháp gì… Nếu có, đứng đây sao không nhìn thấy chứ?”.
Na Sinh nhìn theo ngón tay hắn chỉ, lẩm bẩm liên hồi, mục quang tuần hành khắp mặt đất.
Thình lình đôi mắt nàng mở tròn xoe, nhìn trân trân…
Tuốt tận cùng đất trời, mây mỏng ban mai trùm phủ, đằng sau mây là ráng hừng đông trong lành.
Nhưng trong cụm mây tận cuối trời, phảng phất có một vầng mây chậm rãi hạ thấp xuống, như một cầu vồng, tiếp xúc màn nước xanh ngời trên Vân Hoang đại địa.
Vầng mây trắng muốt hạ thấp đó tản phát ánh sáng nhu hòa, soi rọi phương viên mấy trăm dặm.
Na Sinh nhìn vầng mây buông mình giữa đất trời xa cực xa, lắp lắp bắp bắp, cơ hồ líu lưỡi: “Cái gì… cái gì? Ông… ông nói… đó là… đó là một tòa… một tòa tháp?!”.
“Ngươi đã nhìn thấy? Đó là Già Lam bạch tháp được tôn xưng là trái tim của Vân Hoang châu…”.
Nghe thấy giọng điệu không tưởng tượng nổi của thiếu nữ, Tô Ma lại cúi đầu cười cười, nụ cười có lắm cảm khái: “Ít nhiều gì nó cũng còn ở đó.
Bao nhiêu người, bao nhiêu quốc gia đã diệt vong, chỉ có nó còn ở đó”.
“Sao… sao có thể có tòa tháp cao đến thế?… Phải tốn bao nhiêu lực khí mới xây dựng nên chứ!”.
Mặt trời từ từ dâng lên, đứng trên đỉnh ngọn núi tuyết cao vạn trượng, Na Sinh quên bẳng mình mẩy buốt giá, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mắt, lẩm bẩm: “Quả nhiên… người sống ở Vân Hoang đều là tiên phải không? Tháp cao như vậy, người Trung Châu đâu thể xây được”.
“Bạch tháp ở trên Kính hồ của Vân Hoang châu.
Kính hồ phương viên ba vạn khoảnh (một khoảnh là một thửa trăm mẫu), Già Lam thánh thành quốc đô của người Không Tang ở trung tâm hồ”.
Phảng phất đang hồi tưởng lại tư liệu
ghi nhớ trong đầu, Quỷ Lỗi sư ôm tượng gỗ vào lòng, đối diện Vân Hoang thấp giọng: “Bạch tháp cao sáu vạn bốn ngàn thước, nền móng chiếm khuôn viên mười khoảnh, chiếm diện tịch một phần mười đô thành — đại để khoảng bảy ngàn năm trước, Tinh Tôn đế Tây Hoa, đế vương vĩ đại nhất trong lịch sử Không Tang, người khai sáng Tỳ Lăng vương triều, nghe theo ý kiến của Đại Ti Mệnh, dùng máu của chín trăm trai gái đồng trinh tế hiến trời cao, sau đó chôn sáu hướng dưới nền bạch tháp, bắt ba chục vạn dân xây cất suốt bảy chục năm, mới dựng xong tòa thông thiên bạch tháp được tôn xưng là trung tâm của Vân Hoang châu kia”.
“Ối! Sao lại phải xây cao như vậy?”.
Na Sinh tuy mê mẩn kỳ cảnh đó, lại không nhịn được hỏi: “Cả bò lên cũng phải tốn biết bao công phu chứ! Có phải thật sự có thể thông lên đến tận trời không?”.
“Đám người Không Tang đó xưa nay đều cho rằng chúng có năng lực thông thiên”.
Tô Ma bỗng cười lạnh, trào phúng châm chọc: “Sau này lúc xây đến sáu vạn bốn ngàn thước, đã xảy ra một vụ tháp lở, gần một vạn thợ nghề bỏ mạng.
Tinh Tôn đế nổi giận, giết chết tổng quản giám thị cùng hai trăm giám công, lại dùng một ngàn tám trăm đồng nam đồng nữ tế dâng trời cao, tiếp tục phái người xây cất — Lần này vượt qua độ cao ban đầu, lên đến bảy vạn thước.
Kết quả tháp lại lở, sụt xuống còn sáu ngàn thước, chưa đến được độ cao ban đầu… Sự tình như vậy tổng cộng xảy ra năm lần, bất kể hiến dâng bao nhiêu sinh linh, bạch tháp Già Lam thủy chung chỉ có thể đạt đến độ cao sáu vạn bốn ngàn thước”.
“Ôi, xem ra ông trời chỉ cho phép bọn họ leo cao đến đó — Vị Hoàng đế kia thật ương ngạnh”.
Vẻ vừa mừng vừa sợ đã qua, Na Sinh cuối cùng lại cảm thấy lạnh, ôm vai run rẩy giữa vùng tuyết phủ: “Xây cao đến thế thì có tác dụng gì chứ?”.
Đôi mắt trống vắng của Quỷ Lỗi sư nhìn Vân Hoang đại địa, ánh trào phúng lại thoáng hiện: “Đại Ti Mệnh của Không Tang có nói: bạch tháp xây càng cao, càng gần chỗ người trời ở.
Như vậy Thiên đế càng dễ dàng nghe thấy các Ti Mệnh và Thần Quan”.
“Ôi, nhưng xem ra Thiên đế vốn không thích bọn họ dựa quá gần…”.
Lạnh run cầm cập, nhưng Na Sinh vẫn nhịn không được bật cười lớn: “Ông nói Không Tang gì đó, thì ra Vân Hoang cũng giống như Trung Châu, cũng có quốc gia sao?”.
“Đương nhiên có — Các ngươi cho rằng Vân Hoang thật là Đào Hoa Nguyên sao?”.
Tô Ma lắc lắc đầu cười lạnh, hắn quay đầu đối diện thế giới phương đông, giơ tay chỉ mảnh đất Trung Châu: “Lấy Thiên Khuyết làm ranh giới, Vân Hoang và Trung Châu chia làm hai mé… Như vậy, Thiên Khuyết giống như một tấm gương, Vân Hoang và Trung Châu như hai hình ảnh trong ngoài gương — Bất quá ngày nay Không Tang cũng đã vong