“Làm sao vậy?” Như Ý phu nhân bị dọa nhảy dựng, nàng biết tính Tả quyền sử rất kiên định, dù ở trong tay Chinh Thiên quân đoàn bị trọng thương như thế nào thì từ đầu chí cuối cũng không hề rên rỉ một tiếng, nhưng hôm nay không ngờ hắn lại không thể che giấu được sự đau đớn.
“Phu nhân, người Viêm Tịch rất là nóng a!” Na Sinh nóng nảy, tay cầm chặt vào thành giường, nàng quay đầu nói lớn tiếng với mỹ phụ, giọng nói mang theo cả tiếng khóc.
Như Ý phu nhân vội vội vàng vàng buông giá cắm nến xuống, khom thắt lưng, có chút không tin mà đưa tay sờ sờ cái trán của đối phương, rồi bỗng nhiên tay nàng run mạnh — thực ra cũng không nóng lắm, nhưng mà đối với bộ tộc giao nhân vốn có máu lạnh mà nói, nhiệt độ cơ thể đó đã là nóng đến độ máu ở trong người đều đang sôi trào rồi!
Tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể như vậy?
Như Ý phu nhân ngẩn người, vội vã cầm tới một chén trà nhỏ, Na Sinh liền chộp tới, đỡ Viêm Tịch ngồi dậy, đưa đến bên môi hắn.
Chiến sĩ giao nhân tựa hồ bị sốt cao tới mức không thể nói chuyện, thấy nước liền một ngụm uống cạn, nhưng rồi môi vẫn còn khô nứt, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ khát nước.
Na Sinh liền vội vã đổ thêm một chén, Viêm Tịch vẫn là chớp mắt liền uống cạn.
Chờ một ấm nước bị uống hết, Viêm Tịch vẫn còn suy yếu, dường như nước có trong cơ thể bị nhiệt độ của cơn sốt làm bốc hơi hầu như không còn.
Na Sinh nôn nóng đến độ sắp khóc, nhưng khi nàng đứng dậy chuẩn bị đi tìm thêm nước, Như Ý phu nhân bỗng nhiên đưa tay ngăn cản.
Trong ánh mắt của mỹ phụ hiện lên vẻ thâm ý, thì thào: “Vô ích, không được cho hắn uống nước liên tục như vậy, nếu không hắn sẽ chết.”
“Sẽ chết?!” Na Sinh vừa nghe thấy hai chữ ấy thì đã la hoảng lên, làm cho Mộ Dung Tu và Chân Lam, Tây Kinh đang ở bên cạnh đều phải nhìn sang, nhưng thiếu nữ người Miêu không hề quan tâm, nàng đưa tay kéo Như Ý phu nhân, gần như là muốn khóc: “Không phải vừa rồi còn tốt lành sao…còn nói Tô Ma đã trị thương cho hắn, tại sao thoáng cái đã nghiêm trọng như vậy? Phải…phải làm sao bây giờ?”
Mộ Dung Tu nghe thấy lời của Như Ý phu nhân, thực sự cũng không đành lòng, hắn đứng dậy: “Phu nhân, không biết cỏ Dao có dùng được hay không?”
Như Ý phu nhân sửng sốt một chút, nhìn đứa con của giao nhân này, lắc đầu.
Sắc mặt của Na Sinh liền tái nhợt.
“Ấy, đừng sợ, còn có ta đây.” Trong nháy mắt đó, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Chân Lam vang lên ở bên cạnh, hắn an ủi người nắm giữ Hoàng Thiên, “Nếu thực sự không còn cách nào, ta có thể đem máu của ta cho hắn uống…”
“Cái gì?!” Na Sinh sợ đến nhảy dựng, nàng nhìn cái đầu người cổ quái ấy, “Viêm Tịch cũng không phải quỷ hút máu!”
“Tiểu nha đầu.
Ngươi thì biết cái gì!” Tây Kinh cố gắng vật lộn xuống giường, đi tới bên cạnh giường Viêm Tịch nằm — dù sao cũng là đệ tử Kiếm Thánh, khả năng hồi phục cũng nhanh xa so với người thường, hơn nữa vừa rồi đã được Tô Ma dùng huyễn lực chữa thương, nghỉ ngơi chỉ chốc lát hắn đã có thể đi lại.
Hắn dùng một tay nhấc đầu Chân Lam, một tay cầm lấy cánh tay gãy, đi tới bên người Na SInh, bĩu môi: “Ở Vân Hoang lợi hại nhất là cái gì? Là máu đế vương của Không Tang! Nó gần như có khả năng đưa hồn phách trở về — cô còn không mau cảm tạ Chân Lam.”
“A…” Không chỉ là Na Sinh, mà ngay cả Như Ý phu nhân cũng phải sửng sốt, nhìn hai vị hiển quý của tộc người Không Tang trước mặt này.
(hiển quý: tức chỉ người có địa vị cao)
Tây Kinh đã từng ở chung với giao nhân thời gian dài, hắn vừa đưa tay sờ cái trán của Viêm Tịch liền biết sự việc nghiêm trọng, lập tức gật đầu với Chân Lam, Chân Lam cũng không nói lời nào liền giơ cổ tay của cánh tay gãy lên.
Soạt một tiếng, kiếm quang lao ra khỏi vỏ, cắt về phía cánh tay gãy của Hoàng thái tử Không Tang.
“Ấy — Không cần, không cần!” Ngay lúc đó, Như Ý phu nhân mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt phức tạp, vội vã ngăn cản Tây Kinh, Tây Kinh sau khi bị trọng thương thì khó có thể ngừng động tác lại, suýt nữa đã ngộ thương đến đối phương.
Như Ý phu nhân vội vã đứng chắn ở trước người Viêm Tịch, giải thích: “Không cần máu đế vương, Viêm Tịch lúc này không phải là bị thương…”
“Như vậy chính là bị bệnh.” Tây Kinh bị ngăn cản, trán nhăn lại, lạnh lùng: “Phu nhân, mạng người quan trọng hơn, không phải lúc nói chuyện ân oán trong dĩ vãng, đừng kéo dài thời gian.”
“Cũng không phải là bệnh!” Như Ý phu nhân giậm chân một cái, có vẻ như đang không biết làm sao để giải thích, nhíu mày, “Căn bản không cần thuốc!”
“…” Tất cả mọi người đều bị sửng sốt.
Nhưng mà ngay giây phút đó, mọi người lại nghe thấy tiếng cánh chim vỗ.
Mọi người ở trong phòng lập tức quay đầu lại, liền thấy những con tuấn mã từ trên bầu trời đêm đang bay nhanh xuống.
Hai cánh trơn nhẵn của thiên mã cắt qua không khí, khép lại, nhẹ nhàng đáp xuống ở cái sân đổ nát bên ngoài, các chiến sĩ mặc hắc bào xoay người xuống ngựa.
Ở trong đêm tối, tất cả khôi giáp trên người các chiến sĩ đều phát ra ánh sáng nhạt, chứng tỏ rằng họ đều không phải là thực thể.
Minh linh quân đoàn? Là người Không Tang ở trong Vô Sắc thành được phái đi ra sao?
Vừa nhìn thấy kỵ binh của Không Tang, Như ý phu nhân liền vô ý thức lui ra sau mấy bước, che ở trước giường Viêm Tịch, một tay kéo lấy Na Sinh, nhỏ giọng dặn: “Coi chừng Tả quyền sử thật tốt.” Vừa nói, nàng vừa lấy một chiếc kim khâu nhỏ dài từ trong tay áo ra, kề sát vào sau lưng của Na Sinh.
— Dù như thế nào, thiếu nữ mang theo Hoàng Thiên này luôn là người rất quan trọng với Không Tang.
Lúc này địch đông ta ít, ngộ nhỡ người Không Tang lại đối xử với giao nhân như trước kia, ít nhất trong tay nàng vẫn có một người làm con tin.
Na Sinh lại không hề hay biết, nàng chỉ thấy đột nhiên có rất nhiều quân đội đến, liền càng hoảng sợ, nghe thấy Như Ý phu nhân dặn dò như vậy liền không chút nghĩ ngợi mà gật đầu, liều chết chắn ở trước giường Viêm Tịch nằm, nhìn chằm chằm người bên ngoài.
“Hoàng thái tử điện hạ!” Dẫn đầu là kỵ sĩ áo lam và nữ tử áo hồng đi vào trong phòng, hai người thấy cái đầu và cánh tay gãy ở trong tay Tây Kinh thì vui mừng quá đỗi, cùng quỳ một gối xuống đất, “Thần hộ giá tới chậm, bái kiến thái tử điện hạ!”
Đầu người bị Tây Kinh lỗ mãng xách lên không trung xoay một vòng, nhìn thấy thuộc hạ đến tiếp giá, bỗng nhiên không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, thì thào: “Là Lam Hạ và Hồng Diên tới a…Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi.”
“Tốt cái gì?” Chỉ có Tây Kinh ở gần nhất là nghe thấy lời hoàng thái tử nói, đột nhiên hắn thấy ánh mắt có chứa sự tức giận của hai vị vương giả, Tây Kinh vội vã sửa tay thành nâng, cẩn thận đặt cái đầu của Chân Lam lên trên vai, thấp giọng hỏi.
Trong lúc hai bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Lam Hạ và Hồng Diên liếc nhìn nhau một cái rồi cùng lặng lẽ lui ra, đứng sang một bên.
Đã nhận ra nam tử túm tóc của Hoàng thái tử một cách rất không khách khí là danh tướng Tây Kinh uy chấn Vân Hoang trăm năm trước, hai vị vương đều cảm thấy vui vẻ trong lòng, liền không giám cắt đứt mật đàm giữa hai vị quân thần.
“Cũng may không phải là Hắc vương tới,” Chân Lam lệch miệng tạo ra một cái biểu tình may mắn, thấp giọng,