Người Hà gia từ cuối triều Thanh đã thích Hương Sơn.
Lần này làm pháp sự cũng chọn chùa Bích Vân ở Hương Sơn.
Nơi đây cách xa Tứ Cửu Thành, lọt thỏm giữa núi rừng hoang vu, thích hợp che giấu hành tung để chạy thoát đến quan ngoại.
Hà Chí Trăn chủ trương lớn, bao thầu mười mấy chiếc xe ngựa, khôi phục cảnh tượng hưng thịnh nhất khi Hà gia đi ngắm cảnh lá rơi mùa thu vào những năm cuối thời nhà Thanh.
Những người chị em xưa kia giờ đã lớn tuổi, để che đi dấu vết của năm tháng nên mặt trát phấn rất dày.
Trên đầu họ cài đầy trâm ngọc, đong đưa giữa mái tóc đen nhánh.
Mỗi khi xe ngựa xóc nảy tựa như phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Bọn họ ngồi ngay ngắn trong xe, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của người dân ven đường.
Hà Vị cố tình đến trễ, sau buổi trưa mới tới nơi.
Cô xuống xe, cùng Khấu Thanh bước lên cầu thang đá.
Chùa Bích Vân hai mặt giáp núi, ở chỗ lối vào có mấy người kéo xe, gã sai vặt cùng nhóm tỳ nữ Hà gia đang tụ lại một chỗ, đưa mắt hiếu kỳ nhìn hai người các cô.
Đàn ông trong dòng tộc đều đứng tụm dưới bóng cây tùng bách trăm năm, thi thoảng vang lên tiếng cười sang sảng.
Chỗ này không có bóng phụ nữ, cho dù hiện tại người nữ nắm quyền cao nhất của phòng lớn là Hà Chí Trăn, có lẽ cũng đang ở phía sau Phật đường, nghỉ ngơi cùng nữ quyến, không tiện lộ diện.
Trên xe bước xuống, tóc dài buông sau gáy, mấy sợi tóc mái lơ thơ chạm vào đầu mày, cô mặc sườn xám ngắn tay màu trắng, dưới chân đi giày lụa cùng màu.
Là người còn sót lại của phòng thứ, cô bình thản hướng về cánh cửa điêu khắc trước thềm đá, hơi gật đầu chào mọi người.
Người lớn, thanh niên đều ở đây, có người xấu hổ, có người im lặng, cũng có người hiếu kỳ, rất nhiều ánh mắt đảo quanh cô.
Bỗng có tiếng gọi.
“Hà Vị à”, một người chú ở phòng ba mở miệng nói, “Mấy năm nay người còn sót lại của phòng thứ quá ít ỏi.
Dù sao đi nữa đều là người nhà họ Hà, cùng máu mủ ruột rà, không thể xa cách mãi”.
Mọi người đồng loạt nói theo.
“Máu mủ một nhà, không thể tách rời”, Hà Vị mỉm cười, “Trước lúc lâm chung chú Hai từng trối lại, dù sao phòng thứ vẫn là một nhánh của Hà gia, các vị chú bác nếu có gì khó xử thì cứ việc lên tiếng, Hà Vị có thể giúp đều sẽ không từ”.
Thế cục Hoa Bắc còn chưa rõ ràng, Hà Vị có quan hệ với Triệu Ứng Khác thuộc chính phủ Nam Kinh, trong tay còn có tuyến đường vận tải, người bà con thân thích thế này tất nhiên không ai muốn đắc tội.
Nhưng lúc trước ngại với cha ruột của Hà Vị, không tiện lấy lòng, hiện giờ Hà Vị tự mình mở lời, tất nhiên bọn họ không bỏ qua cơ hội tốt này.
Nhóm chú bác vô cùng nhiệt tình, không khác gì nước sông chảy xiết, vây Hà Vị ở giữa.
Bọn họ khen cô hỗ trợ vận chuyển vật tư đến quan ngoại, duy trì kháng chiến Trường Thành, sau lại ca ngợi công ty vận tải đường thuỷ không quên trọng trách to lớn với dân tộc.
Hà Vị đáp lại hai ba tiếng, cười nói: “Trước khi dùng bữa phải chào hỏi mẹ đã.
Sau đó chúng ta nói tiếp”.
Vừa vào cửa sơn son điêu khắc, một sư phụ khoác áo vàng dẫn cô đến chính điện.
Bên trong, Hà Chí Trăn sai người dọn bàn ghế, nhóm nữ quyến ngồi tụm lại một chỗ, ăn bánh uống trà với lão phu nhân Hà gia.
Điểm tâm chay không dầu mỡ, trắng trắng hồng hồng chất đầy đĩa.
“Ngày xưa thường có mấy buổi thưởng hoa”, một người cô nói, “Ngắm mẫu đơn ở chùa Sùng Hiệu, nhìn thược dược ở chùa Thiên Ninh, ngửi đinh hương ở chùa Pháp Nguyên, còn có… cái gì ấy nhỉ?”
Một người cô họ khác trông thấy Hà Vị đến, khuôn mặt tươi cười: “Vị Vị đến rồi, hỏi Vị Vị đi, cô ấy hiểu biết rộng rãi”.
Cả phòng đàn bà phụ nữ lúc này mới chú ý đến Hà Vị.
“Còn có hoa hải hường”, Hà Vị tiếp lời, “Hải đường ở chùa Hoa Chi”.
“Đúng rồi, chính là chùa Hoa Chi”.
Cô đến trước mặt mẹ ruột: “Mẹ”.
Từ lúc chồng qua đời, lão phu nhân giống như bị rút hết toàn bộ linh khí, hai tròng mắt bà vẩn đục nhìn Hà Vị, không đáp một lời.
Không lâu sau, bàn tay già nua nhấc ống thuốc phiện đặt qua một bên.
Hà Vị quẹt que diêm thắp đèn đốt, giúp mẹ châm thuốc: “Bệnh phong thấp của ta nặng quá rồi, không thể trị được”.
Bà nói với Hà Vị, ngầm giải thích cho việc sử dụng thuốc phiện.
“Ngồi đi”.
Hà Chí Trăn bày ra bộ dáng trưởng nữ của phòng lớn.
Có người mang thêm ghế đến cho Hà Vị, cô cùng Hà Chí Trăn lần lượt ngồi 2 bên trái – phải hầu hạ mẹ.
Nhóm cô họ nói từ việc ngắm hoa đến trà lâu, rồi nhắc đến bữa cơm chay tối nay.
Hà Chí Trăn thỉnh thoảng thất thần nhìn đèn đốt, tâm thần không yên.
Hà Vị nhận tách trà từ tỳ nữ, khẽ mở nắp, một giọt nước ngưng đọng trong suốt rơi xuống váy cô.
“Thiếu gia cùng tiểu thư thức dậy chưa?” Hà Chí Trăn hỏi tỳ nữ bên cạnh.
“Vừa tỉnh ạ”.
Hà Chí Trăn “ừm” một tiếng.
“Cha con…” Mẹ Hà Vị tay cầm ống thuốc đen nhánh, miệng thuốc phiếm vàng, bụi bẩn có thể chà lau nhưng dấu vết hút thuốc phiện thì làm sao cũng không thể xoá nhoà, “Lúc ông ấy mất, con không xuất hiện, cũng không canh giữ linh cữu ông ấy, thật bất hiếu”.
Hà Vị không nói chuyện, chỉ nhìn mẹ mình.
“Pháp hội hôm nay tổ chức như vậy cũng xem như chịu bỏ công sức.
Lát nữa quỳ trước bài vị của cha con một đêm đi, xem như tận hiếu một lần”, mẹ than thở, “Sau này để ta bàn bạc với nhóm chú bác, trả lại bài vị của Nhữ Tiên.
Không tính toán, càng không muốn so đo với các người…”
“Tính tình mẹ rộng lượng, lúc nào cũng xem cô như con gái ruột của mình”, Hà Chí Trăn nói, “Dù cô chưa bao giờ làm tròn đạo hiếu”.
Nhóm đàn bà phụ nữ không ai dám lên tiếng, đây không phải chuyện riêng họ nên xen vào.
Từ lúc biết Hà Vị muốn đến chùa làm pháp hội, hơn nữa còn bỏ ra một nửa tiền thuê xe ngựa cho mọi người, các phòng đều dặn dò kỹ lưỡng nhóm nữ quyến, cần phải khách sáo với Hà Vị, tuyệt đối không thể đắc tội vị quý nhân giàu có này.
Hà Vị giống như đoán trước sự khó xử của mẹ, chỉ mỉm cười, buông tách trà xuống: “Từ lâu con đã được Hà gia ở Hồng Kông nhận làm con thừa tự theo di nguyện của cha quá cố, nếu tuỳ tiện quỳ canh giữ linh cữu ở đây thì thật khó lòng giải thích với bên kia”.
“Dù sao cô cũng là con gái ruột của cha mẹ, không lẽ đến tận giờ phút này cũng không chịu báo hiếu sao?” Hà Chí Trăn không vui nhìn cô.
“Cái danh bất hiếu này, đã theo tôi từ lúc mười mấy tuổi đến giờ, quen rồi”, Hà Vị vẫn duy trì nụ cười, đôi mắt long lanh nước, dù sao vẫn quyến luyến mẹ mình, không thể phủ nhận sự thật cô đích thực do mẹ sinh ra, “Nhưng hai chữ trung – hiếu từ xưa đã khó toàn vẹn”.
Mọi người không hiểu vì sao Hà Vị lại nhắc đến chữ “trung”.
Ngón tay mẹ nắm ống thuốc phiện khẽ run rẩy.
Hà Chí Trăng cũng sửng sốt.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Chính điện im ắng giống như chốn không người.
Lư hương khói bốc nghi ngút, toả ra mùi thơm của đàn hương.
Trên bệ lư hương có thể nhìn thấy lớp rỉ sắt loang lổ, là dấu vết năm này qua tháng nọ.
Một kiệt tác nhuốm màu thời gian, giống ngôi chùa mấy trăm năm tuổi này đây, cũng giống như thành trì ba ngàn năm tuổi.
Hà Vị khẽ nói: “Cuộc đời này, tôi chỉ làm tròn đạo hiếu với một người.
Vì con trai, đỉnh thiên lập địa, vì cha mình, từ thiện chính trực, vì quốc gia, cúc cung tận tuỵ, vì dân tộc, không màng tư tâm”.
Cô nói tiếp: “Trước kia cha tôi Hà Tri Hành từng than tiếc về thế cục hiện tại, ông ấy đã viết một lá thư để lại cho con gái, là một câu nói của người xưa.
Chị Chí Trăn và tôi từ nhỏ đã học thuộc lòng câu nói đó, lúc ấy chị 7 tuổi còn