Tu luyện luôn luôn là một việc nhàm chán và tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Nhưng quá trình tu luyện như vậy lại không thể giáng đoạn và lười biếng.
Kinh Thiên luôn hiểu rõ điều đó và chưa bao giờ lười biếng quá trình tu luyện của mình.
Sau khi dành thời gian tu luyện xong lúc này cũng đã vào nửa đêm.
Ngước lên nhìn bầu trời đầy sao Kinh Thiên thầm cảm thán:
“Thế giới này thực sự rất huyền ảo, tạo ra cho con người ta nhiều tò mò hứng thú, đam mê.
Nhưng ẩn chứa bên trong nó cũng đầy rẫy những nguy hiểm và cạm bẫy.
Chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi có khi phải trả giá bằng cả mạng sống.
Pháp luật, luật lệ chỉ bảo vệ cho những kẻ có thực lực, kẻ có tiền, kẻ có quyền thế… còn những thân phận tu luyện giả dưới đáy cùng của xã hội này có lẽ sự công bằng chỉ là niềm tin mờ ảo để bấu víu và hy vọng”.
Miên man suy nghĩ một lúc Kinh Thiên cũng trở về với thực tại:
“Cảm thán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Thực tế thì hiện giờ bản thân mình cũng phải tính toán từng bước đi một.
Lặng lẽ sống cũng không phải là giải pháp hay, bởi tài nguyên tu luyện của thế giới này thì có hạn, mà nó lại không chia đều cho tất cả mọi người.
Đẩy lên đầu sóng ngọn gió thì cũng nhiều phiền phức, bản thân chỉ là một tán tu độc hành không hề có bối cảnh hay một thế lực đứng sau lưng để chống đỡ.
Có khi còn chết trước khi đạt thành tựu a”.
Dù sao tuy chỉ là một thanh niên nhưng tâm hồn và trí tuệ của Kinh Thiên cũng là của một người trung niên ở một thế giới khác.
Do vậy việc tổng hợp, phân tích, suy luận của anh hoàn toàn hơn hẳn so với những tu luyện giả cùng thế hệ ở thế giới này.
Càng suy ngẫm thì càng cảm thấy mọi điều trở nên khó khăn.
Nhưng không phải nhìn thấy những khó khăn đó mà bỏ cuộc, hay buông tay.
Đó không phải là tính cách của Kinh Thiên, càng khó khăn càng phải tiến lên phía trước, càng khó khăn càng phải hành động.
“Được rồi, nghỉ ngơi đã.
Giờ có lo nghĩ cũng không giải quyết được vấn đề.
Việc đến đâu giải quyết đến đó”.
Kinh Thiên tặc lưỡi ngả mình xuống nghỉ ngơi.
Lại một ngày trôi qua mà chẳng có gì đặc biệt.
Kinh Thiên lại dành thời gian tham quan thành Châu Xuyên, vì ngày hôm trước anh vẫn chưa tìm hiểu hết thông tin về thành Châu Xuyên, chưa tìm được cơ hội tìm kiếm linh ngọc hay tài nguyên tu luyện.
Quen đường chỉ mất một lúc Kinh Thiên đã trở vào trong trung tâm thành Châu Xuyên.
Trung tâm thành trì là nơi tập trung kinh tế, xã hội của toàn thành.
Tại trung tâm thành Châu Xuyên rất nhiều những toàn nhà, kiến trúc nguy nga tráng lệ, thể hiện sự giàu sang, thịnh vượng của một thành trì lớn.
“So với thành thành Vân Long thì thành Châu Xuyên này không chỉ lớn hơn mà còn giàu có hơn rất nhiều”.
Kinh Thiên vừa quan sát vừa cảm thán.
Vừa đi lang thang vừa cảm thán, Kinh Thiên đã đến trước cửa của chi nhánh Vạn Thương Bảo Các tại thành Châu Xuyên.
Tại chi nhánh này nó còn lớn hơn, nguy nga và tráng lệ hơn nhiều so với trụ sở chi nhánh tại thành Vân Long.
“Dù sao cũng đến đây, vào xem xem có gì hay không?” Kinh Thiên thầm nghĩ và bước chân vào Vạn Thương Bảo Các.
Trong đại sảnh của Vạn Thương Bảo Các có rất nhiều khách hàng đang qua lại xem xét, tìm hiểu các loại vật phẩm để mua sắm.
Tất cả các khách hàng có mặt trong đại sảnh của Vạn Thương Bảo Các đều ăn mặc hết sức trang trọng, thể hiện sự giàu sang, quý phái.
Có thể nói đã bước chân vào đây toàn là khách hàng có tiền, có địa vị và sẵn sàng chi tiêu rất lớn.
Do không chú trọng lắm đến trang phục và cách ăn mặc nên Kinh Thiên cũng chẳng có gì nổi trội so với những người xung quanh cùng tiến vào Vạn Thương Bảo Các.
Thậm chí Kinh Thiên còn nổi trổi hơn người khác bởi trang phục rất đỗi đơn giản và trông anh giống như một người bình dân bước chân vào một nơi sang trọng và cao quý.
Nói theo cách châm biếm thì nhìn Kinh Thiên như “con gà trong bày hạc”.
Chính vì Kinh Thiên nổi bật theo cách chẳng giống ai, nên hầu hết những nhân viên của Vạn Thương Bảo Các đều có chút gì đó kinh thường anh.
Tuy không dám nói ra lời nói kinh thường, nhưng thái độ của đa số nhân viên tại đại sảnh đều thể hiện chẳng ai muốn tiếp đón anh cả.
Bởi họ không muốn tốn thời gian vào một khách hàng như anh, vừa mất thời gian tiếp đón mà có khi cuối cùng lại chẳng mua được món hàng nào.
Đối với Kinh Thiên cũng chẳng quan trọng thái độ của người xung quanh nhìn mình, tuy rằng chỉ cần liếc qua anh cũng có thể cảm nhận được không chỉ thái độ của nhân viên mà cả thái độ của những người khách hàng khác cũng tương đối coi thường anh.
Dù sao thì Vạn Thương Bảo Các cũng là một thương hiệu lớn, làm ăn lâu đời nên nó cũng có những nguyên tắc cơ bản của nó.
Hầu hết tất cả nhân viên đều coi thường anh chứ không phải là tất cả.
Ngay khi Kinh Thiên bước chân gần đến quầy hàng thì có một nam thanh niên phục vụ của Vạn Thương Bảo Các tiến lại gần chào mời.
“Kính chào quý khách, không biết quý khách có nhu cầu như nào.
Tiểu nhân có thể giúp gì cho quý khách?” Nam thanh niên tuổi chừng chạc hai mươi tuổi tiến lại gần Kinh Thiên làm động tác chào hỏi và lên tiếng.
Nam thanh niên này nhìn qua cũnng chỉ hơn Kinh Thiên độ một hoặc hai tuổi cũng đã làm việc ở Vạn Thương Bảo Các được một thời gian.
Nhưng kết quả bán hàng của anh ta luôn đì đẹt ở nhóm cuối cùng.
Do không giỏi ăn nói, lại thật thà và tính tình dĩ hòa vi quý không muốn làm mất lòng ai, nên anh ta thường xuyên bị những nhân viên khác hớt tay trên những khách hàng tốt.
Còn lại chỉ những khách hàng mà các nhân viên khác không buồn tiếp đón thì mới đến lượt anh ta.
Lần này cũng vậy.
“Ta đi ngang qua, muốn ghé vào thăm quan chút và nhân tiện xem xem.
Nếu có gì đó phù hợp thì sẽ tiến hành giao dịch”.
Kinh Thiên cũng vui vẻ lên tiếng trả lời.
“Tiểu nhân tên Huy Đông, là nhân viên phục vụ tại Vạn Thương Bảo Các.
Quý khách muốn thảo dược, đan dược, binh khí, phù triện….?” Huy Đông lên tiếng hỏi Kinh Thiên.
“Ngươi giới thiệu tổng quan cho ta đi”.
Kinh Thiên lên tiếng nói.
“Tầng một là nơi Vạn Thương Bảo Các trưng bày những loại mặt hàng phổ thông, đa phần chúng là các loại vật phẩm dùng cho tu luyện giả Hóa cảnh và Nhân Cảnh.
Khu vực bên trái là các loại linh dược và đan dược.
Khu vực bên phải là các loại binh khí, áo giáp và các loại kim thiết phục vụ cho luyện khí.
Phía trước mặt khách quan là khu vực trưng bày một số sản phẩm cao cấp, còn phía đằng sau gần chỗ cửa ra vào là quầy thu ngân và tính tiền…” Huy Đông đứng lùi phía sau Kinh Thiên khoảng nửa bước đưa tay chỉ chỏ, lên tiếng giới thiệu với Kinh Thiên.
“Tầng hai của Vạn Thương Bảo Các thì trưng bày các sản phẩm dành cho các tu luyện giả có tu vi từ Địa Cảnh trở lên.
Bố cục cũng tương tự như phía dưới tầng một này.
Còn tầng ba thì là nơi dành cho các khách hàng đặc biệt, những người có thẻ khách quý, tùy vào cấp độ của thẻ sẽ có những đãi ngộ riêng… còn tầng bốn là tầng cao nhất của Vạn Thương Bảo Các là nơi làm việc của những cao tầng quản lý Vạn Thương Bảo Các”.
Huy Đông liên tục giới thiệu về Vạn Thương Bảo Các với Kinh Thiên.
“Được, vậy ngươi đưa ta đi một vòng xung quanh xem sao.
Nếu ta nhìn trúng thứ gì đó thì sẽ mua”.
Kinh Thiên cười nói.
Lướt qua các quầy hàng trưng bày các loại vũ khí, đa phần đều là các loại vũ khí dành cho tu luyện giả Nhân Vương Cảnh, đủ loại hình thức binh khí như: Kiếm, đao, thương, kích, chùy, khiên… các loại binh khí với đủ loại kích thước kiểu dáng, nhưng sau một hồi tính toán thì Kinh Thiên cũng quyết định không mua.
Bởi số vũ khí mà anh có hiện tại cũng đã đủ dùng đối với bản thân anh, hơn nữa anh cũng có khả năng tự chế tạo vũ khí cho phù hợp với nhu cầu của bản thân.
Nếu như có tài liệu luyện khí vừa mắt có lẽ anh sẽ mua, nhưng thành phẩm của quá trình luyện chế thì cũng không phải là những món hàng mà Kinh Thiên quan tâm nhiều lắm.
Còn các loại vũ khí dành cho tu luyện giả Nhân Hoàng Cảnh trở lên thì bản thân anh lại không cần lắm vào lúc này, mặc dù tu vi luyện thể của anh đạt đến cấp một đỉnh phong bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên cấp hai.
Chỉ cần tu vi luyện thể của anh tiến lên cấp hai thì anh cũng có thể sử dụng được các loại vũ khí của tu luyện giả Nhân Hoàng cảnh cho dù tu vi linh lực của anh vẫn chưa đạt tới Nhân Hoàng cảnh.
Lại nói về việc sử dụng các loại cấp bậc vũ khí của tu luyện giả của thế giới Lạc Hồng.
Không phải tu luyện giả có tu vi thấp thì không thể sử dụng các loại vũ khí có cấp bậc cao.
Tu luyện giả có tu vi Nhân Vương cảnh cũng có thể sử dụng các loại vũ khí cấp bốn, cấp năm… thậm chí cao hơn.
Tuy nhiên nếu tu vi thấp hơn cấp độ của binh khí thì tu luyện giả trong quá trình sử dụng sẽ không phát huy hết được uy lực của binh khí mình sử dụng.
Và lẽ dĩ nhiên nếu có điều kiện thì việc sử dụng binh khí tốt và cao cấp sẽ tốt hơn nhiều là sử dụng các loại vũ khí cấp thấp.
Chỉ có điều hiện tại, tiền tài của Kinh Thiên chưa cho phép anh chơi đồ xa xỉ.
Huy Đông đưa Kinh Thiên đi thăm quan các nơi trưng bày các loại sản phẩm của Vạn Thương Bảo Các, bắt đầu từ nơi trưng bày các loại linh dược, dược thảo.
Cứ mỗi lần Kinh Thiên dừng lại trước một loại dược thảo nào đó, Huy Đông lại bắt giới thiệu chi tiết về loại linh dược, giá cả đó với Kinh Thiên.
Vừa đi vừa xem xét bỗng Kinh Thiên dừng lại trước một cây linh thảo không có hoa nhưng lá của nó lại có màu trắng sữa bên dưới