“phập…” một tiếng kiếm đâm vào thịt ngọt lịm vang lên, nếu không có thính giác tốt có lẽ sẽ không nghe được âm thanh này trong lúc dư âm của tiếng nổ và tiếng va chạm thân thể của con yêu thú cấp hai sơ giai với cây cối tạo ra tiếng gãy đổ rắc rắc khắp nơi trong sơn mạch. thực tế với cây kiếm cấp một rất khó có thể xuyên thủng da của yêu thú cấp hai sơ cấp. nhát kiếm này của kinh thiên ngoài mang theo khí kình của nhân vương cảnh cấp một thì, nhát đâm của kinh thiên cũng đâm trúng vào vết thương trên đầu của hắc rết trăn.
“grecccc…” tiếp theo đó là một tiếng ré lên đau đớn của một con yêu thú sau đó im bặt, chỉ còn lại vài tiếng loạt xoạt giãy giụa của thân hình yêu thú va chạm với cây cỏ trên mặt đất. tuy nhiên những tiếng loạt xoạt đó cũng chỉ vang lên chút ít rồi im bặt. con yêu thú cấp hai sơ giai hắc rết trăn đã trở thành một đống thịt nằm yên trên mặt đất.
“há há há, vì ngươi mà ta mất đến bốn viên lựu đạn, ngươi còn muốn chạy thoát sao. không biết yêu đan của yêu thú cấp hai sơ giai như của người có bù đắp được thiệt hại không? vớ vẩn lại lỗ vốn mất”. kinh thiên lẩm bẩm nhìn xác con yêu thú cấp hai sơ giai nằm dài trên mặt đất.
ba quả lựu đạn yêu đan đầu tiên đã làm con hắc rết trăn bị trọng thương, kinh thiên biết rằng cơ hội chiến thắng của anh đã rất cao. thậm chí không cần dùng đến quả lựu đạn yêu đan thứ tư, kinh thiên cũng có thừa cơ hội để giết chết con yêu thú cấp hai sơ giai này. nhưng để đảm bảo an toàn nhanh chóng cũng như thử nghiệm lựu đạn yêu đan, kinh thiên đã ném ra quả lựu đạn thứ tư và trên tay cũng cầm sẵn thanh kiếm để kết liễu con hắc rết trăn này, nếu quả lựu đạn thứ tư chưa giết chết con yêu thú này.
đúng như những gì kinh thiên tinh toán con hắc rết trăn là yêu thú cấp hai sơ giai, tuy rằng bị thương nặng nhưng nó vẫn còn khả năng kháng cự nhất định. quả lựu đạn yêu đan thứ tư đã làm cho đầu của nó chịu vết thương trí mạng, nhưng vẫn chưa thể giết chết được nó, và nhát đâm của kinh thiên chính là đòn quyết định kết liễu con yêu thú cấp hai sơ giai.
máu của con hắc rết trăn rất độc, tuy rằng tu vi luyện thể của kinh thiên cũng có chút thành tựu nhất định, một số loại độc của yêu thú cấp một không gây ảnh hưởng nhiều đến anh. nhưng độc của yêu thú cấp hai sơ giai tuy không giết chết được kinh thiên cũng sẽ làm anh gặp rắc rối lớn. khi quan sát vết máu chảy ra từ người con yêu thú cấp hai này kinh thiên biết rằng trong máu của nó có chứa chất độc tương đối mạnh, vì vết máu của nó rơi đến đâu cây cỏ ở đó đều bị ăn mòn hoặc hủ hóa. do vậy kinh thiên quyết định dùng kiếm đâm nó một nhát trí mạng. ngay khi kiếm của anh đâm vào đầu nó kinh thiên lập tức buông kiếm và né tránh ra xa, tránh máu của hắc rết trăn bắn vào. do kiếm vẫn còn ghim trên đầu của con yêu thú cấp hai, nên máu của nó cũng chẳng bắn ra bao nhiêu cả.
kinh thiên tiến lại phần đầu xác con hắc rết trăn từ từ rút thanh kiếm ghim trên đầu nó ra. động tác của anh rất nhẹ nhàng tránh máu từ vết thương của nó bắn ra dính lên người anh. tiếp đó kinh thiên lách kiếm theo vết thương trên đầu con hắc rết trăn để lấy ra yêu đan của nó. phần thân phía dưới bụng nó cũng bị thương toác da thịt, nên kinh thiên cũng lợi dụng những chỗ bị thương đó để lấy cả mật của hắc rết trăn cất đi. trên cơ thể của con yêu thú cấp hai hắc rết trăn này thì chỉ có hai thành phần này là quý giá nhất và có tác dụng như nguyên liệu cho luyện đan, còn lại toàn bộ cơ thể nó là độc chẳng có tác dụng gì cả.
thu thập xong toàn bộ nguyên liệu kinh thiên lượn một vòng quanh địa bàn con hắc rết trăn xem có thu thập được thêm linh dược, linh thảo, hay nguyên liệu gì không. thật sự xui xẻo cho kinh thiên trên địa bàn của con hắc rết trăn chẳng có cây linh dược cấp hai nào cả, chỉ có một vài cây linh dược cấp một làm phụ tài cho một vài loại đan dược và một vài thứ linh tinh khác, thu nhập không đáng là bao.
“có lẽ nên rời khỏi đây thôi, đi khám phá thành vân long xem thế nào?” kinh thiên thầm nghĩ.
xác định lại phương hướng kinh thiên bắt đầu tìm đường rời khỏi vân lĩnh sơn mạch để đi đến nơi mà anh đã xác định thành vân long. trên đường trở ra kinh thiên không gặp phải con yêu thú cấp một đỉnh phong nào, không biết là yêu thú cấp một đỉnh phong may mắn hay kinh thiên may mắn nữa. vì giờ đối với kinh thiên việc đối mặt với yêu thú cấp một từ đỉnh phong trở xuống không phải là vấn đề. trong tay kinh thiên vẫn còn một quả lựu đạn yêu đan cấp một trung cấp và một quả lựu đạn yêu đan của yêu thú cấp một đỉnh phong, ngoài ra sau khi thu thập được yêu đan của hắc rết trăn anh cũng tranh thủ khắc họa trận pháp biến nó trở thành quả lựu đạn yêu đan cấp hai sơ giai để phòng thân.
việc khắc họa trận pháp lựu đạn là một trận pháp đơn giản nên không tốn quá nhiều linh thức của kinh thiên, hơn nữa yêu đan của yêu thú tuy chứa đựng năng lượng rất lớn của yêu thú nhưng nó không phải là kim loại. bề mặt của yêu đan cũng không quá cứng, đặc biệt kinh thiên chỉ khắc họa trận pháp lựu đạn bên ngoài mà không tác động đến năng lượng tồn tại trong yêu đan, nên anh mới có thể tạo ra một quả lựu đạn có cấp độ cao hơn so với tu vi của mình. nói chung anh có thể khắc họa lựu đạn yêu đan vượt quá hơn một đại cấp bậc so với tu vi của mình. đây là điều mà chính kinh thiên cũng không rõ, sau này tìm hiểu về luyện khí và linh thức anh mới hiểu rõ hơn và định hình được giới hạn của mình.
trên đường trở ra khỏi cánh rừng, kinh thiên cũng không quên săn giết một vài con yêu thú để làm thức ăn dự trữ và nhét đầy cái dạ dày háu đói của anh. thêm vào đó cũng tiện đường thu thập thêm một số linh dược cấp một và một số linh dược phụ tài để làm vốn tiến vào thành vân long.
đến quá giờ trưa thì kinh thiên cũng ra khỏi vân lĩnh sơn mạch và tiến được tới cửa thành vân long.
“cuối cùng cũng đến nơi. không biết cuộc sống trong thành thế nào?” kinh thiên thầm nhủ khi đứng trước cổng vào thành vân long và ngắm nhìn tòa thành từ bên ngoài.
“đứng lại!” hai thủ vệ cửa thành lên tiếng và chặn kinh thiên tiến vào trong thành.
“tôi muốn vào trong thành không được sao?” kinh thiên hỏi.
“không phải không được, ngươi là người mới đến lần đầu phải không? muốn vào thành thì phải nộp lệ phí vào thành, năm linh ngọc hạ phẩm”. một lính thủ vệ thành nói với kinh thiên.
ban đầu kinh thiên không hiểu lắm sau khi được thủ vệ thành giải thích thì kinh thiên cũng bắt đầu hiểu được quy định của thành vân long. đối với những người lưu trú lâu dài trong thành họ sẽ được cấp thẻ cư trú và phải nộp phí hàng năm hoặc nộp theo tháng. theo đó thì họ có thể ra vào trong thành mà không cần phải trả phí, chỉ cần đưa thẻ lưu trú là họ có thể ra vào thoải mái. còn đối với những người không lưu trú thường xuyên thì cứ mỗi lần ra vào thành thì sẽ phải nộp năm hạ phẩm linh ngọc. nếu rời thành rồi quay trở lại thì lại phải nộp thêm năm hạ phẩm linh ngọc lần nữa. còn nếu không rời khỏi thành thì không cần phải nộp.
nộp phí và tiến vào trong thành vân long lúc này kinh thiên mới cảm nhận được thành này hoàn toàn khác biệt cái trấn nhỏ mang tên quy phong mà anh đã lưu trú trước kia. trong thành dòng người đi lại nhộn nhịp, các cửa hàng các loại mọc lên san sát, buôn bán tấp nập, cuộc sống trong thành hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của kinh thiên.
“kiếm một chỗ nào đó để ở cái đã, sau đó tìm hiểu tin tức và thông tin về thành này xe thế nào?” kinh thiên thầm nghĩ vừa đi vừa quan sát để tìm khác sạn hoặc nhà trọ.
trước mắt anh dự định ở lại một nhà trọ vài hôm khi tìm hiểu về cuộc sống và cơ hội ở trong thành vân long rồi thì lúc đó sẽ có những tính toán phù hợp. cũng may do đoạt được túi trữ vật của ninh bạch trắc trong đó có một ít hạ phẩm linh ngọc nên kinh thiên chưa cần thiết phải đi bán ngay những nguyên liệu mà anh thu thập được. tạm thời số hạ phẩm linh ngọc này cũng đủ kinh thiên tiêu vài ngày.
“ông chủ, còn phòng không cho tôi một phòng”. kinh thiên bước vào một khách sạn và nói với một người đàn ông trung niên đang đứng sau quầy tiếp khách.
“còn phòng, quý khách muốn thuê phòng đơn hay phòng đôi và ở lại trong thời gian bao lâu?” ông chủ khách sạn niềm nở tiếp đón và đáp lời kinh thiên.
“giá cả thế nào?” kinh thiên hỏi lại vì số lượng linh ngọc mà kinh thiên không có nhiều. anh phải tính toán xem thế nào cho hợp lý.
“mười hạ phẩm linh ngọc một ngày một đêm cho phòng đơn, mười lăm hạ phẩm linh ngọc một ngày cho phòng đôi. ngoài ra phòng cao cấp thì ba mươi hạ phẩm linh ngọc một ngày một đêm”. ông chủ khách sạn vui vẻ trả lời.
“cho tôi phòng đơn bình dân đi”. kinh thiên nói.
“đưa quý khách lên phòng hai lẻ sáu”. ông chủ khách sạn nói với một người trẻ tuổi đứng ở gần đó và đưa cho kinh thiên một thẻ bài trên có ghi số phòng hai lẻ sáu.
“mời quý khách đi lối này”. người trẻ tuổi nói và đưa tay làm động tác mời kinh thiên đi lên một cầu thang ở gần đó.
phòng hai lẻ sáu là một phòng số sáu ở trên tầng ba của tòa khách sạn. khách sạn mà kinh thiên ở chỉ có ba tầng. nó được xây trên một khuôn viên khá rộng, xung quanh là khu nhà ở của khách sạn, chính giữa là sân vườn có cây xanh, hòn non bộ… chung quy khách sạn được thiết kế khá tao nhã. tầng một có một khu nhà hàng, và là nơi ở của nhân viên phục vụ. tầng hai là khu phòng dành cho khách ở có cả phòng đơn và phòng đôi, còn tầng ba là khu phòng cao cấp. khi tiến vào trong thành vân long kinh thiên cũng quan sát và để ý thấy kiến trúc trong thành được thiết kế khá độc đáo và đặc biệt không có các tòa nhà cao tầng, ngôi nhà cao nhất cũng chỉ ba hoặc bốn tầng là cùng. điều đặc biệt là các ngôi nhà thường được xây bao quanh trên một khuôn viên rất rộng.
căn phòng của kinh thiên là phòng đơn cũng được bày trí tương đối đơn giản, có một giường ngủ và một bộ bàn ghế bày chính giữa căn phòng, ngoài ra nó có một số vật dụng cơ bản cho sinh hoạt bình thường. nhận phòng và bo cho tiểu nhị hướng dẫn kinh thiên lên phòng một linh ngọc hạ phẩm. kinh thiên lại quay trở xuống nhà hàng phía dưới của khách sạn với hai mục đích. một là kiếm cái gì đó để nhét đầy cái dạ dày, và mục đích thứ hai là tìm hiểu thông tin về thành vân long.
hiện tại cũng chỉ là tầm giữa buổi chiều nên số lượng khách hàng trong nhà hàng không nhiều lắm, chỉ lác đác vài khách hàng ngồi một vài nơi. đây là điều mà kinh thiên mong muốn sẽ dễ dàng tìm hiểu thông tin hơn.
“quý khách, xin mời ngài vào trong”. một tiểu nhị phục vụ nhà hàng tiến lại mời kinh thiên vào bên trong.
tuy kinh thiên chỉ mới mười sáu tuổi, khuôn mặt cũng non choẹt nhưng những người phục vụ vẫn rất khách sáo và tiếp đón như những vị khách bình thường. bởi ở thế giới tu luyện giả này, những người tu luyện có thể phản lão hoàn đồng, nhìn mặt chưa chắc đã đoán được tuổi thực. thêm vào đó trong thành có rất nhiều gia tộc thế lực đan xen chồng chéo, nhỡ đâu lại chọc vào tiểu thư hay công