“Keng” một âm thanh va chạm giữa hai thanh kiếm vang lên.
Kinh Thiên mượn lực phản chấn lui lại phía sau, giữ một khoảng cách với Hà Văn Nhiên.
Do vừa mới xuất chiêu đánh bị thương tên đàn em thứ ba của Hà Văn Nhiên, nên khi đối chiến chiêu đầu tiên với Hà Văn Nhiên, Kinh Thiên tụ lực không đủ và ở thế hạ phong.
Điều làm Kinh Thiên hơi chút ngạc nhiên là Hà Văn Nhiên không nhân cơ hội đẩy lui anh tiếp tục tấn công, mà hắn cũng cầm kiếm dừng lại.
“Ngươi không đứng ngoài quan chiến nữa sao?” Kinh Thiên lên tiếng khi thấy Hà Văn Nhiên cầm kiếm xuất chiêu tham chiến.
Thực tế ngay từ khi bắt đầu chiến đấu, Kinh Thiên chưa bao giờ bỏ qua phản ứng của Hà Văn Nhiên.
Bởi anh biết tên này là tên cầm đầu và hắn cũng là tên nguy hiểm nhất, bởi tu vi của hắn là cao nhất.
Nếu ngay từ đầu cả bốn tên cùng vây công anh có lẽ anh đã phải gọi ra Tiểu Bạch rồi.
Chính vì vậy mặc dù Hà Văn Nhiên xuất chiêu bất ngờ, Kinh Thiên vẫn kịp phản ứng tung kiếm đón đỡ.
“Không ngờ chỉ với tu vi Nhân vương cảnh tam giai vậy mà ngươi có thể đánh bị thương hai Nhân vương cảnh ngũ giai và một Nhân vương cảnh lục giai vây công”.
Hà Văn Nhiên nói.
Hà Văn Nhiên không đánh giá đúng được tu vi của Kinh Thiên, hắn chỉ cho rằng Kinh Thiên vẫn chỉ là tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh tam giai.
Việc Kinh Thiên có thể đánh bại ba tên đàn em của hắn, hắn đều cho rằng công lao ở bộ vũ kỹ địa cấp mà Kinh Thiên đã lấy được từ Ninh Bạch Trắc.
Càng nghĩ hắn càng khát khao bộ vũ kỹ trong tay Kinh Thiên.
“Vậy thì sao? Ngươi làm gì ta nào?” Kinh Thiên cố tình trêu tức Hà Văn Nhiên.
Kinh Thiên cũng không hiểu rõ lắm, tại sao Hà Văn Nhiên lại dừng chiến đấu.
Điều đó cũng chẳng quan trọng, nếu hắn cho anh thời gian nghỉ ngơi hồi phục sức lực thì anh cũng chẳng khách khí mà tranh thủ tận dụng thời gian hồi phục khí lực.
“Ngươi mau giao ra bộ vũ kỹ kiếm pháp địa cấp mà ngươi lấy được của Ninh Bạch Trắc, ta đây cho ngươi toàn thây”.
Hà Văn Nhiên nói.
Mặc dù hắn biết uy lực của bộ vũ kỹ địa cấp này, nhưng hắn rất tự tin với tu vi của hắn.
Dù sao thì hắn cũng là Nhân vương cảnh thập giai hàng thật.
Tuy rằng vũ kỹ trong tay hắn không bằng vũ kỹ của Kinh Thiên nhưng tu vi của hắn lại vượt trội hơn so với Kinh Thiên.
Thêm vào đó phía hắn có đến bốn người tất cả, trong khi Kinh Thiên chỉ có một mình.
Khi tấn công Kinh Thiên hắn cũng quan sát ba tên đàn em của hắn, cả ba tuy đều bị Kinh Thiên đánh bại, nhưng thương thế của cả ba người đều không nghiêm trọng.
Hắn đang cố tình câu giờ để cho ba tên đàn em của hắn có thời gian hồi phục, lúc đó bốn đánh một.
Hắn đủ tự tin để có thể bóp chết Kinh Thiên.
Không chỉ là một tên tiểu nhân nham hiểm, Hà Văn Nhiên cũng là một tên gian xảo ra rất cẩn thận.
“Ngươi muốn có bộ ‘Khoái tốc kiếm pháp’ này sao.
Tự ngươi đến mà lấy”.
Kinh Thiên cợt nhả nói.
“Được nếu ngươi đã muốn chết thì ông đây sẽ thành toàn cho ngươi”.
Hà Văn Nhiên nói.
Lúc này ba tên đàn em của hắn nhờ sự trợ giúp của đan dược đã hồi phục lại được sức chiến đấu.
Chỉ có tên sử dụng song câu là bị thương nặng nhất, nhát kiếm của Kinh Thiên khiến hắn bị rạch một đường trên cơ thể, nhưng nhát kiếm đó chưa ăn vào gân cốt của hắn.
Nên cũng có thể nói đó chỉ là vết thương bên ngoài, với đan dược chữa thương mang theo, hắn cũng đã kiến vết thương ngừng chảy máu và hồi phục lại được đến bảy mươi phần trăm sức chiến đấu.
Hai tên còn lại thì hồi phục được đến tám chín mươi phần trăm sức lực.
Sau câu nói của Hà Văn Nhiên thì cả bốn tên đều chia ra bao vây Kinh Thiên lại, điều đặc biệt là bốn tên này bao vây ba phía xung quanh anh, phía sau Kinh Thiên lại là vách núi.
Nên có thể nói hiện tại Kinh Thiên như con mồi bị bao vây không có đường thoát.
Điều làm cho Hà Văn Nhiên khá bực mình là thái độ nhơn nhơn của Kinh Thiên, mặc dù anh bị bốn tu luyện giả có tu vi cao hơn khóa chết.
“Giờ bốn đánh một, để xem ngươi có thể lật thuyền được không?” Hà Văn Nhiên bắt đầu vận sức chuẩn bị tấn công nói với Kinh Thiên.
“Không phải bốn đánh một, mà là hai đánh bốn”.
Kinh Thiên ve vẩy thanh kiếm ‘Khoái tốc’ và cười toe toét nói.
Câu nói của Kinh Thiên khiến cho Hà Văn Nhiên và ba tên đàn em có chút kinh ngạc.
Từ đầu đến giờ đánh nhau với Kinh Thiên, Hà Văn Nhiên cũng quan sát không gian xung quanh, nơi này thực sự khá hoang vắng, và chẳng hề có bóng dáng tu luyện giả nào cả ngoài những người đang có mặt ở đây.
Vậy mà tên oắt con này lại nói bốn đánh hai, vậy người nữa ở đâu ra…
Mạch suy nghĩ của hắn vẫn chưa thông thì bỗng nghe Kinh Thiên lên tiếng nói.
“Tiểu Bạch ra đi, giúp lão đại một tay”.
Kinh Thiên nói và vỗ vào túi linh thú bên hông.
“Uồm…” Một tiếng hổ gầm vang vọng, và một bóng sáng trắng lóe lên.
Một con hổ trắng với kích thước cao hơn Kinh Thiên một cái đầu xuất hiện ngay bên trái của anh.
Tiểu Bạch nhe hàm răng sắc nhọn, và ánh mắt nhìn chằm chằm như ăn tươi nuốt sống bốn người Hà Văn Nhiên.
Hà Văn Nhiên và ba tên đàn em da ngà đều nổi lên, khí lạnh chạy khắp sống lưng.
Bốn tên miệng lắp bắp không ai nói lên lời.
Bởi trước mặt hắn bọn chúng là một con yêu thú cấp một đỉnh phong.
Trong khi đó Hà Văn Nhiên có tu vi cao nhất là Nhân vương cảnh thập giai cũng không đủ cho con hổ trắng này đập ba đập.
Ba tên còn lại thì khỏi phải nói, chắc mỗi tên chỉ ăn một cái tát của Tiểu Bạch này cũng đủ đi gặp ông bà, ông vải rồi.
“Sao, giờ thì sao nào?” Kinh Thiên cười ha ha hỏi bốn tên Hà Văn Nhiên, trong khi bọn chúng vẫn tim đập nhanh, chân thì run và mồ hôi hột thì toát ra lấm tấm trên trán.
“Ngươi… ngươi… ngươi muốn thế nào?” Hà Văn Nhiên lúc này lắp bắp nói.
“Giờ lại hỏi ta muốn thế nào? Lúc nãy ngươi hung hăng lắm cơ mà.
Ta với ngươi đánh với nhau một trận cho thống khoái, nếu ngươi thắng ta thì ta đưa cho ngươi bộ vũ kỹ địa cấp này.
Còn nếu ngươi thua…” Kinh Thiên đưa ra điều kiện nói.
Nhưng điều kiện Hà Văn Nhiên thua thì anh lại không nói, bởi thực tế anh cũng chẳng biết có nên giết tên này hay không? Còn bốn tên này thì chắc chắn hôm nay sẽ bị anh lột sạch rồi.
“Ngươi nói thật chứ, chỉ cần ta thắng ngươi, thì ngươi sẽ tha cho bọn ta”.
Hà Văn Nhiên tìm được cọng rơm cứu mạng nói, lúc này hẳn chẳng còn nghĩ tới bộ vũ kỹ địa cấp nữa.
Mạng sống mới là quan trọng.
“Đúng vậy, nếu ngươi thắng ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Còn đưa ngươi bộ vũ kỹ ‘khoái tốc kiếm pháp’ này”.
Kinh Thiên cười nói.
Kinh Thiên rất muốn có một trận chiến với một tu luyện giả ngang cấp thực sự, để qua đó vừa rèn luyện, vừa có thêm kinh nghiệm thực chiến.
Vì trước giờ toàn tự mình cầm kiếm vung vảy như đang múa võ tuồng thực sự rất nhàm chán.
Chính vì lẽ đó anh mới dụ cả bốn tên đến đây.
Cũng vì vậy mà anh một mình đối chiến với ba tên đàn em của Hà Văn Nhiên mà không gọi Tiểu Bạch ra từ đầu.
“Ngươi nói, ngươi phải giữ lời đấy”.
Hà Văn Nhiên cố nhấn vào đó mặc cả với Kinh Thiên nói.
“Ngươi giờ không có cửa để mặc cả với ta.
Tiểu Bạch để mắt tới ba tên kia.
Nếu chúng có hành động bất thường thì lập tức giết.
Lão đại đánh với tên này một chập”.
Kinh Thiên nói một câu với Hà Văn Nhiên xong quay sang Tiểu Bạch lên tiếng nói.
Tiểu Bạch gầm gừ vài tiếng như muốn nói:
“Làm gì phải phiền phức như vậy, để nó vồ chết mấy tên tôm tép này đi cho đỡ mất thời gian”.
“Ài, ngươi không hiểu đâu, cứ làm theo lời Lão đại đi.
Có gì lát nữa sẽ nướng thịt cho ngươi ăn”.
Kinh Thiên hiểu ý của Tiểu Bạch lên tiếng nói.
Nghe có thịt nướng ăn Tiểu Bạch gật đầu đồng ý, sau đó quay sang ba tên tiểu đệ của Hà Văn Nhiên nhe răng gầm gừ, cảnh cáo cả ba tên.
Các ngươi nghe thấy Lão đại của ta nói rồi đó, đứng yên đó, nếu không ông vồ chết luôn.
“Được rồi, đánh đi”.
Kinh Thiên nói và xuất chiêu nhằm thẳng Hà Văn Nhiên.
‘Linh cung điểm phá’.
Kinh Thiên xuất chiêu kiếm đầu tiên không phải là chiêu thứ nhất trong ‘Khoái tốc kiếm pháp’ mà là chiêu thứ năm.
Chiêu kiếm mềm mại uyển chuyển được Kinh Thiên sử ra đâm từ phải qua trái, từ dưới lên trên.
Hơn chục ảnh kiếm được anh xuất ra mang theo kình lực nhằm thẳng vào các vị trí trên thân bên trái của Hà Văn Nhiên.
‘Hổ mang phi thiên’.
Hà Văn Nhiên hơi bất ngờ khi bị Kinh Thiên ra đòn tấn công nhưng hắn cũng rất nhanh chóng xuất chiêu đón đỡ.
Chiêu thức kiếm pháp của Hà Văn Nhiên được mô phỏng theo bản tính của loài rắn.
Có thể nói vật đi theo loài, bản tính nham hiểm của Hà Văn Nhiên khá phù hợp với các chiêu kiếm pháp âm hiểm như của loài rắn.
Hà Văn Nhiên chân trái lùi một bước, vặn mình theo bộ pháp, đồng thời xuất chiêu kiếm quét từ dưới lên trên.
Đường kiếm của hắn uốn lượn giống như hình một con rắn hổ mang đang nhảy từ dưới mặt đất lên không trung.
Chiêu thức của