Trước cửa tiếp đón của Vạn Thương Bảo các có một số vị là quản sự cấp cao đang đứng chờ để tiếp đón khách quý, tùy vào thẻ khách quý mà có cung cách tiếp đón khác nhau.
Đối với thẻ khách quý màu bạc (ngân bài) thường là sẽ do những quản sự này tiếp đón, còn đối với những người sở hữu kim bài thì cung cách đón tiếp cũng sẽ khác, ít nhất cũng phải là chi hội phó trở lên tiếp đón.
Phía sau mấy vị quản sự này có một số thiếu nữ là những phục vụ trong Vạn Thương Bảo các, họ đứng tại đây để cùng các quản sự tiếp đón những vị khách quý.
Trong số những thiếu nữ phục vụ có người mà Kinh Thiên đã từng quen biết, lần trước đã tiếp đón anh ở Vạn Thương Bảo các.
Thiếu nữ đó có tên là Ngọc Mai, một cái tên cũng rất đẹp.
Lần trước tiếp đón trúng Kinh Thiên là vị khách sộp đã đem lại cho Ngọc Mai rất nhiều hoa hồng bán hàng.
Bản thân cô cũng không ngờ một vị công tử trông quê mùa vậy mà lại là một vị khách hàng lớn của Vạn Thương Bảo Các.
Tiến lại gần chỗ một quản sự, Kinh Thiên lấy là Kim bài khách quý của mình đưa cho vị quản sự đó và lên tiếng:
“Cái này có thể dùng ở đây được không?”
“Tất nhiên là được, công tử xin ngài chờ cho một lát.
Tiểu nhân đi thông báo cho các vị các chủ biết”.
Vị quản sự nhận kim bài của Kinh Thiên lên tiếng nói.
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Trước khi rời đi ông ta cũng nói lại với những vị quản sự khác không ai được làm mất lòng vị khách quý này.
Trong khi Kinh Thiên tiến về cổng tiếp đón của Vạn Thương Bảo Các thì Ngô Tích Cương lên tiếng nói cậu em trai của mình.
“Hắn là ai, và ngươi có giao du với hắn thế nào?”
“Lần trước vào Vân Lĩnh sơn mạch em có quen biết cậu ta, sau đó ở ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ cũng ngồi nói chuyện giao lưu với cậu ta một chút”.
Ngô Tích Tú lên tiếng giải thích.
“Ừ với những người không có thông tin rõ ràng thì hạn chế giao lưu thôi.
Tránh những việc phát sinh không cần thiết, hoặc bị lợi dụng”.
Ngô Tích Cương lên tiếng nhắc nhở em trai mình.
“Chỉ là một tán tu thôi mà cũng đòi ra oai.
Để ta chống mắt lên xem ngươi bị Vạn Thương Bảo các đá ra ngoài thế nào”.
Bên này Hoàng Thế Thanh lên tiếng mỉa mai.
Những người còn lại trong cả hai nhóm đều không ai lên tiếng nói gì, họ chỉ cười và chờ xem diễn biến thế nào.
Các nhóm thanh niên tán tu này chưa tiến vào trong hội trường của Vạn Thương Bảo Các tham gia đấu giá hội, là vì chưa đến thời gian diễn ra đấu giá.
Thêm vào đó họ muốn đứng ngoài vừa ngắm cảnh và chờ đợi thêm một số bạn đồng đạo đến để giao lưu, hoặc chờ đợi thêm các nhóm khác đến để cùng nhau tiến vào.
Vị quản sự nhận kim bài của Kinh Thiên rời đi một lát sau đó liền trở lại, đi phía trước là một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng.
Vừa nhìn thấy Kinh Thiên lão liền vừa cười vừa nói.
“Kinh công tử, không ngờ lại có cơ hội tiếp đón công tử lần nữa nhanh như vậy”.
Kim Văn Vác lên tiếng chào hỏi vui vẻ nói.
Nhìn thấy đích thân chi các phó của Vạn Thương Bảo Các là Kim Văn Vác ra tiếp đón, lại còn vừa đi vừa cười nói như gặp được những người bạn tâm giao.
Điều này khiến cho tất cả những người vừa cười mỉa Kinh Thiên cảm thấy như mình vừa bị ăn một cái tát vào ngay mặt mình.
Kim Văn Vác là chi các phó của Vạn Thương Bảo Các mà hầu hết những công tử của các gia tộc trong thành Vân Long không ai là không biết.
Bởi lão là người thường xuyên lộ mặt đại diện cho Vạn Thương Bảo Các ở thành Vân Long này.
Các gia chủ của các gia tộc trong thành Vân Long cũng phải nể mặt hắn ba phần.
Bởi vị chi các chủ của Vạn Thương Bảo các tại thành Vân Long lại thường ít xuất hiện hơn lão.
Hơn nữa trong trường hợp vị chi các chủ được lên chức hoặc bị điều đi chi các khác thì Lão chính là ứng cử viên sáng giá trở thành chi các chủ của Vạn Thương Bảo các ở thành Vân Long này.
“Chi các phó khách khí.
Ta nghe nói ở Vạn Thương Bảo Các có đấu giá hội, đặc biệt là có đấu giá danh ngạch thám hiểm ‘tàn môn’ nên cũng đến tham gia cái náo nhiệt”.
Kinh Thiên cũng chắp tay đáp lễ cười nói.
“Mời công tử đi lối này”.
Kim Văn Vác đưa lại kim bài khách quý cho Kinh Thiên rồi lên tiếng nói, đồng thời đưa tay làm dấu mời Kinh Thiên rất trịnh trọng đi theo hướng khác quý.
“Ngọc Mai, ngươi cũng đi theo tiếp đón Kinh công tử”.
Kim Văn Vác lên tiếng nói thiếu nữ phục vụ có tên Ngọc Mai.
“Dạ vâng chi các phó, chào Kinh công tử”.
Ngọc Mai tiến lên thi lễ với Kinh Thiên và Kim Văn Vác lên tiếng trả lời.
Cả ba người cùng tiến bước vào trong hành lang dành cho khách quý, vừa đi vừa nói chuyện.
Chỉ trong chốc lát ba bóng người đã ẩn khuất vào phía trong, để lại những ánh mắt vừa nghi ngờ, vừa hổ thẹn, lại vừa bực tức ở bên ngoài đang nhìn theo.
“Ngươi nói hắn chỉ là tán tu, vậy mà hắn lại có kim bài khách quý của Vạn Thương Bảo Các”.
Ngô Tích Cương lên tiếng hỏi Ngô Tích Tú em trai hắn.
“Ta không biết, ta chỉ gặp hắn hai lần.
Chính hắn nói với ta hắn chỉ là một tán tu.
Còn chuyện hắn có kim bài khách quý sao ta biết được”.
Ngô Tích Tú cũng thật thà trả lời anh trai hắn.
“Người này không đơn giản a”.
Ngô Tích Cương thầm nghĩ nhưng không lên tiếng nói thêm lời nào.
Phía bên này nhóm người của Hoàng Thế Thanh biểu hiện khuôn mặt mỗi người một kiểu, tất cả đều rất ngạc nhiên và có chút bối rối.
Nhưng mọi người không ai nói với ai câu nào, không biết trong đầu họ đang nghĩ gì.
Còn Hoàng Thế Thanh thì cảm giác vừa bực mình, vừa ghen tị.
Hắn đã từng nói chuyện với Ngô Tích Tú nên cũng biết Kinh Thiên chỉ là một tán tu.
Thường thì một tán tu luôn có địa vị rất thấp trong giới tu luyện, không có bối cảnh chống lưng ăn bữa nay lo bữa mai.
Còn hắn là thiếu gia của một trong bốn gia tộc lớn nhất trong thành Vân Long, có hàng vạn người ngước nhìn, bình thường hắn rất kinh thường những tán tu như dạng của Kinh Thiên.
Nên khi Kinh Thiên nhận được sự tiếp đón trịnh trọng, mà ngay cả cha hắn cũng chưa được Vạn Thương Bảo Các tiếp đón trịnh trọng như vậy.
Do đó hắn có cảm giác mình như thấp kém hơn Kinh Thiên, người mà hắn rất khinh thường.
Điều đó làm cho hắn rất khó chịu.
Thật vậy, Thành Vân Long chỉ là một thành nhỏ và tương đối hẻo lánh ở Nam Vực (Hoang Vực) nên Vạn Thương Bảo Các cũng không coi trọng lắm tu luyện giả tại thành Vân Long.
Cả thành Vân Long chỉ có thành chủ thành Vân Long là có kim bài của Vạn Thương Bảo Các.
Các gia chủ của các gia tộc lớn nhất thành Vân Long cũng chỉ nhận được ngân bài từ Vạn Thương Bảo Các mà thôi.
Lại nói về Kinh Thiên được phó chi các chủ Vạn Thương Bảo Các là Kim Văn Vác mời tới một gian phòng sang trọng trên lầu ba của Hội trường đấu giá hội.
Trong gian phòng được bày biện rất lịch sự, có trà ngon điểm tâm để sẵn trên bàn.
Dường như trước khi ra ngoài tiếp đón Kinh Thiên thì Kim Văn Vác đã cho người chuẩn bị sẵn.
“Kinh công tử, xin mời ngài thưởng thức chén trà thơm và dùng chút hoa quả, bánh ngọt trong khi chờ đợi đấu giá hội diễn ra.
Đấu giá hội sẽ diễn ra sau ít phút nữa”.
Kim Văn Vác cười nói với Kinh Thiên.
“Phó các chủ, ngài khách khí rồi.
Ta quan tâm đến danh ngạch tham gia sự kiện tàn môn.
Lúc nào thì tiến hành đấu giá danh ngạch”.
Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Không giấu gì Kinh công tử, dự kiến đấu giá danh gạch diễn ra vào cuối buổi đấu giá.
Trước đó Vạn Thương Bảo Các dự định sẽ đấu giá những bảo vật khác trước.
Kinh công tử, người từ từ thưởng thức.
Trong thời gian tới, nếu ngài có cần gì thì cứ thông báo với Ngọc Mai ngoài cửa.
Ngọc Mai sẽ hỗ trợ ngài trong suốt thời gian diễn ra đấu giá hội”.
Kim Văn Vác nói.
“Lão phu có chút việc cần rời đi, không làm phiền Kinh công tử.
Xin phép công tử!”.
Kim Văn Vác chắp tay thi lễ lên tiếng nói.
“Được rồi, Phó các chủ cứ đi làm việc của ngài đi”.
Kinh Thiên cũng chắp tay đáp lễ nói.
“Ngọc Mai, tiếp đón Kinh công tử chu đáo nhé”.
Trước khi rời đi, Kim Văn Vác dặn dò thị nữ Ngọc Mai một tiếng.
“Dạ vâng, phó các chủ”.
Ngọc Mai thi lễ nói.
Nâng chén trà thơm lên thưởng thức, lúc này Kinh Thiên mới có thời gian nhìn lại toàn bộ hội trường đấu giá hội của Vạn Thương Bảo Các.
Hội trường đấu giá hội của Vạn Thương Bảo Các được thiết kế có phần tương tự với một nhà hát.
Khu vực sân khấu sẽ là nơi diễn ra trưng bày các vật phẩm đấu giá và đấu giá sư sẽ tiến hành giới thiệu các vật phẩm đem ra đấu giá.
Không gian rộng phía dưới là dành cho những khách hàng phổ thông.
Xung quanh là những gian phòng dành cho khách quý.
Tầng một dành cho khách quý có thẻ bài màu đồng, tầng hai thì là những gian phòng dành cho khách hàng có thẻ bài màu bạc, tầng ba thì dành cho khách hàng có thẻ bài màu vàng (kim bài), còn tầng bốn Kinh Thiên cũng không biết là khách hàng có thẻ bài như nào hay dành để làm gì.
Điều đặc biệt khiến Kinh Thiên khá thán phục cái thế giới này.
Trong gian phòng khách quý của Kinh Thiên có một tấm kính một chiều, chỉ có anh có thể nhìn ra ngoài một cách rõ ràng, nhưng những người từ bên ngoài thì không thể nhìn vào bên trong được.
“Không ngờ ở cái thế giới này mà cũng có thể chế tạo được kính một