Không gian tầng thứ năm hoàn toàn khác biệt so với các tầng còn lại.
Bài trí trong tầng thứ năm này trông giống như một phòng khách thì đúng hơn.
Chính giữa đại sảnh là hai chiếc ghế với một chiếc bàn nhỏ ở giữa, phía dưới là hai hàng ghế với lối đi ở chính giữa.
Ngoài ra trên các chiếc bàn cũng bày những đồ vật này kia mà mọi người vẫn dùng trong phòng khách.
Nhìn thấy khung cảnh như vậy khiến cho Kinh Thiên hơi bất ngờ.
Bản thân anh vẫn nghĩ rằng tầng thứ năm này sẽ là một thử thách nào đó khó khăn hơn những tầng trước.
Nhưng chẳng có vẻ gì hay có dấu hiệu gì tầng này sẽ là một thử thách nữa.
Kinh Thiên ngỡ ngàng một chút sau đó lập tức tiến lên sờ mó vào những đồ vật được bày trí trong căn phòng.
Dường như anh đang nghĩ đây là một ảo cảnh do trận pháp tạo ra, bởi đây chính là trận pháp đường của ‘Tàn môn’.
“Không phải là ảo cảnh đâu, tất cả đồ vật ở đây đều là thật cả”.
Một âm thanh bỗng nhiên vang lên sau lưng Kinh Thiên.
Kinh Thiên giật mình quay lại anh thấy một bóng người đàn ông trung niên đang khoanh tay trước ngực đứng nhìn anh.
“Không cần hỏi, ta chỉ là một tàn hồn lợi dụng trận pháp ở trong tòa tháp và căn phòng này xuất hiện mà thôi.
Có thể nói đây chỉ là hình chiếu cơ thể của ta đường linh hồn của ta điều khiển để xuất hiện trước mặt ngươi thôi”.
Bóng người đàn ông trung niên lên tiếng giải thích trong khi Kinh Thiên đang kinh ngạc há hốc mồm đứng nhìn.
“Ngài chỉ là một linh hồn thôi sao?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi trong vô thức, với vẻ mặt vẫn mang nét kinh ngạc.
Bản thân Kinh Thiên đây là lần đầu tiên trong đời trực tiếp nói chuyện với một linh hồn.
Bởi cả kiếp trước và kiếp này anh chưa bao giờ tiếp xúc với một linh hồn nào cả.
Với một người sống ở thế giới biện chứng duy vật thì sâu trong tiềm thức của Kinh Thiên thì linh hồn không thể tồn tại được và anh vẫn không tin vào chuyện có ma.
Đặc biệt với một ‘Tàn môn’ đã bị phá hủy và chìm sâu vào trong lòng đất hàng vạn năm thì linh hồn làm sao có thể tồn tại được.
Những thường thức của thế giới này cứ hết lần này đến lần khác phá vỡ nhận thức hạn chế của anh.
“Chàng trai trẻ, tìm chỗ nào đó ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.
Có lẽ đã rất lâu rồi ta chưa nói chuyện với bất kỳ ai”.
Hình bóng người đàn ông trung niên lên tiếng nói với Kinh Thiên và đồng thời cũng tiến thẳng tới vị trí chủ tọa trong căn phòng và ngồi xuống.
Một hình chiếu ảo cảnh thì đứng hay ngồi cũng chẳng quan trọng gì.
Nhưng linh hồn này vẫn muốn hành động giống như một người thật vậy, có lẽ đó là hành động của linh hồn để cảm thấy mình vẫn còn tồn tại và tìm lại những cảm giác đã mất đi hàng vạn năm.
“Ta tên là Cao Tuấn đường chủ trận pháp đường của ‘Linh Nhạc Môn’, còn ngươi”.
Hình chiếu linh hồn trung niên nhân giới thiệu bản thân mình và lên tiếng hỏi Kinh Thiên, khi nhìn thấy anh đã tìm được một vị trí ngồi phía dưới trong sảnh phòng khách.
Từ trước đến giờ mọi người đều chỉ biết đây là một ‘Tàn môn’ đã từng tồn tại hàng vạn năm về trước chứ chẳng ai biết được tên thực sự của môn phái này là gì.
Và lúc này Kinh Thiên mới biết được ‘Tàn môn’ này có cái tên cũng rất kêu ‘Linh Nhạc’.
“Vãn bối tên Kinh Thiên, là một tán tu của thành Vân Long”.
Kinh Thiên chắp tay kính lễ trả lời.
Dù sao thì cũng là một lão quái vật tồn tại hàng vạn năm, có lẽ khi còn ở đỉnh cao thì tu vi của lão cũng chẳng hề thua kém gì lão già mà Kinh Thiên đã từng gặp ở trong Vân Lĩnh sơn mạch.
Do vậy việc kính lễ với những người như vậy cũng là điều đáng làm.
“Năm nay là năm nào vậy?” Linh hồn trung niên lại lên tiếng hỏi Kinh Thiên.
Câu hỏi này của lão khiến cho Kinh Thiên có chút chột dạ.
Từ khi đến thế giới này loanh quanh việc cơm áo, gạo tiền, võ công tu luyện… những vấn đề khác anh thường không để ý, một trong số đó là thời gian và cách tính lịch của thế giới này.
Thực tế ở thế giới này cách tính lịch như nào và lấy năm nào làm mốc và hiện tại là năm bao nhiêu, cái này anh không biết thật.
Kinh Thiên giơ tay lên gãi đầu gãi tai và bắt đầu lục tìm trong trí nhớ của mình ở kiếp này xem năm nay là năm nào và cách tính lịch ở cái thế giới này thế nào?
Tất cả biểu hiện của Kinh Thiên đều không thoát khỏi cặp mắt quan sát của linh hồn trung niên Cao Tuấn đang ngồi vuốt râu và chờ đợi câu trả lời từ Kinh Thiên.
Cách tính lịch của thế giới này tương đối loạn xì ngậu.
Mỗi quốc gia khi lập quốc lại đưa ra một cách tính lịch khác nhau: Như Kinh Thiên đang ở Cửu Long quốc thì sẽ tính là Cửu Long quốc năm thứ ba trăm hai mươi mốt.
Ý là Cửu Long quốc tồn tại được ba trăm hai mươi mốt năm.
Ngoài ra lịch của thế giới Lạc Hồng cho đến giờ lại tính theo từng thời đại, với những mốc tính khác nhau.
Điều này làm cho Kinh Thiên trở lên mơ mơ, hồ hồ về cách tính lịch của thế giới này.
“Năm nay là năm ba trăm hai mươi mốt theo lịch của Cửu Long quốc.
Còn theo lịch của Hoang vực thì năm nay là năm mười một ngàn hai trăm chín mươi hai”.
Kinh Thiên sau một hồi lục lọi trí nhớ lên tiếng trả lời.
“Sao lại gọi là Hoang vực, ta nhớ Linh Nhạc Môn là năm ở Nam vực của thế giới Lạc Hồng chứ?” Linh hồn trung niên nhân Cao Tuấn ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
“Đó là cách tính lịch hiện tại của Hoang Vực vì sau một trận đại chiến từ hàng vạn năm trước, Nam vực trở lên suy tàn và mọi người dần dần gọi Nam vực là Hoang Vực”.
Kinh Thiên lên tiếng trả lời.
“Như vậy là đã trải qua hơn cả vạn năm rồi sao?” Linh hồn Cao Tuấn cảm thán nói.
“Thực sự ngài tồn tại trong này hơn cả vạn năm rồi sao?” Kinh Thiên kinh ngạc lên tiếng nói.
“Đúng vậy ở cái thời của ta Linh Nhạc Môn là một trong những môn phái đứng đầu của Nam Vực và danh tiếng của Linh Nhạc Môn cũng không thua kém gì bất cứ môn phái nào trên Lạc Hồng thế giới.
Lúc đó Nam vực môn phái mọc lên san sát, nhân tài các môn phái đếm không hết, tu luyện giả lúc đó tranh nhau thi triển tài năng… Vậy mà bây giờ đã trải qua hàng vạn năm rồi”.
Cao Tuấn cảm thán lại cái thời đã qua của mình.
Kinh Thiên càng lúc càng kinh ngạc và không thể ngờ rằng hiện giờ anh đang ngồi giao lưu nói chuyện với một linh hồn tồn tại từ hàng vạn năm trước.
Điều làm anh vẫn không giải thích được là tại sao linh hồn lại có thể tồn tại được lâu như vậy, trong khi đó từ lúc tiến vào Linh Nhạc Môn đến giờ thì anh không hề gặp bất cứ một linh hồn nào ngoài lão già quái vật này.
“Ngươi đang thắc mắc tại sao linh hồn của ta lại có thể tồn tại lâu như vậy phải không?” Linh hồn trung niên nhân Cao Tuấn lên tiếng nói.
“Đúng vậy, điều này vượt quá nhận thức của vãn bối”.
Kinh Thiên gãi đầu ngượng ngùng trả lời.
“Ài, nói ra thật sự lại cảm thấy ai thán”.
Linh hồn trung niên nhân Cao Tuấn lên tiếng cảm thán.
“Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa.
Tuy nhiên ta cũng đã chờ đợi rất lâu rồi mới có cơ hội gặp được ngươi, nên cũng sẽ nói để ngươi được rõ”.
Hình chiếu linh hồn trung niên nhân Cao Tuấn tiếp tục lên tiếng nói.
“Vãn bối xin được lắng nghe”.
Kinh Thiên vui vẻ đáp lời.
Bởi sự hiểu biết của anh về thế giới này quá ít.
Nghe được những lão nhân quái vật này diễn giải cũng giúp anh tăng lên hiểu biết rất nhiều.
Do đó anh rất vui lòng lắng nghe và tìm hiểu.
“Linh Nhạc Môn của ta là một môn phái lớn đã từng tồn tại hàng vạn năm.
Những năm đỉnh cao trong môn phái có đến hàng vạn đệ tử cùng nhau tu luyện, cùng nhau tranh đua với những thiên tài của những môn phái khác trên thế giới Lạc Hồng…” Linh hồn trung niên nhân Cao Tuấn bắt đầu giãi bày với Kinh Thiên, và kể cho anh về Linh Nhạc Môn và những sự kiện diễn trọng yếu diễn ra.
Quả thật vậy lúc ở vào thời điểm đó Nam vực cũng là một vực phát triển không thua kém bất kỳ một vực nào cả, linh khí, linh dược sung túc.
Tu luyện giả của Nam vực có đầy đủ điều kiện để phát triển, phát huy tài năng của mình tranh đua với thiên tài của toàn giới tu luyện Lạc Hồng.
Các môn phái đỉnh cấp của Nam vực cũng mọc lên san sát và không thua kém bất kỳ một đỉnh cấp môn phái hiện tại nào cả.
Linh Nhạc Môn cũng là một trong những môn phái đỉnh cấp của Nam vực.
Vào lúc đỉnh cao phát triển các đệ tử của Linh Nhạc Môn ra ngoài đều được tu luyện giả khắp nơi nể phục và ngưỡng mộ.
Lúc đó con trai của môn chủ Linh Nhạc Môn cũng là một thiên tài tu luyện của Linh Nhạc Môn, tiền độ phát triển không hạn lượng.
Cao tầng của Linh Nhạc Môn dốc tài nguyên của môn phái và dốc lòng bồi dưỡng thiếu môn chủ trở thành người kế nghiệp tiếp theo.
Tất cả mọi người trong Linh Nhạc Môn đều mong chờ thiếu môn chủ khi kế nghiệp sẽ đưa Linh Nhạc Môn phát triển lên một tầng cao mới.
Trong quá trình phát triển của một tu luyện giả thì không thể cứ tu luyện mãi ở trong môn phái.
Tu luyện giả cũng cần ra ngoài lịch duyệt, rèn luyện và học hỏi nhiều thứ khác trong cuộc sống.
Tất nhiên trong quá trình này cũng sẽ xảy ra những va chạm này kia như tranh đoạt tài bảo, xung đột về quyền lợi của các môn phái… thường những xung đột như vậy khi xảy ra thì cao tầng của các môn phái khi ra mặt điều đình thì sẽ đều được giải quyết một cách ổn thỏa.
Từ những xung đột như vậy mà diễn ra họa diệt môn thì rất ít xảy ra, bởi các môn phái có thực lực tương nhau.
Nếu một môn phái nào đó dốc hết toàn bộ vốn liếng ra để diệt một môn phái khác thì cũng sẽ trọng thương căn cơ.
Lúc đó cũng sẽ bị các môn phái khác đứng ngoài nhảy vào thu dọn.
Do đó chẳng môn phái nào lại mạo hiểm cơ nghiệp hàng nghìn năm, hàng vạn năm dốc sức diệt một môn phái khác.
Nhưng điều mà cao tầng của Linh Nhạc Môn không ngờ tới là từ một xung đột nhỏ mà ba môn phái có sức mạnh tương đương với Linh Nhạc Môn đã liên kết lại với nhau cùng lúc tấn công Linh Nhạc Môn, đẩy Linh Nhạc Môn đến họa diệt môn.
Nguyên nhân được ba môn phái đưa ra khi quyết định tấn công Linh Nhạc Môn là do thiếu môn chủ của Linh Nhạc Môn đã ra tay sát hại thiếu môn chủ của Tà Chi Vũ Cực môn.
Hai môn phái khác cũng lấy lý do là đệ tử của Linh Nhạc Môn sát hại đệ tử của chúng để liên kết tấn công Linh Nhạc Môn là Ngạc Lĩnh Hồng Môn và Địa Minh Cung.
Có thể hiểu được ba môn phái với sức mạnh tương đương với Linh Nhạc Môn liên kết và cùng lúc tấn công Linh Nhạc Môn thì Linh Nhạc Môn không diệt môn thì cũng sẽ suy tàn.
Sự việc diễn ra quá nhanh đã khiến cao tầng của Linh Nhạc Môn bất ngờ không kịp trở tay.
Toàn bộ Linh Nhạc Môn lúc này chỉ biết dốc hết toàn bộ sức lực và vốn liếng ra để chống đỡ, hy vọng tìm được một đường sinh cơ.
“Thực tế lý do mà ba môn phái kia đưa ra chỉ là cái cớ ngụy tạo mà thôi.
Thiếu chủ của Linh Nhạc Môn có tranh chấp và cùng với thiếu chủ của Tà Chi Vũ Cực Môn phân cao thấp với nhau một vài lần.
Nhưng tu vi của cả hai đều tương đương nhau, thêm vào đó cả hai đều là thiếu chủ của hai môn phái lớn, trên người thiếu gì những bảo vật có thể bảo mệnh của môn phái trang bị cho.
Để nói người này có thể sát hại được người kia đều là không thể.
Thực tế thiếu chủ của Tà Chi Vũ Cực Môn là bị người khác sát hại và vu oan cho thiếu chủ của Linh Nhạc Môn.
Ta còn chưa kịp điều tra xem kẻ nào đã làm chuyện này và