“Điều cay đắng nhất là cho đến tận gần cuối cùng của cuộc chiến cao tầng môn phái ta mới biết chúng ta sở hữu được một món thần khí.
Lúc đó đã là quá muộn rồi.
Nếu ngay từ đầu chúng a biết rằng môn phái có thần khí ‘Trống đồng Đông Sơn’ thì kết cục của Linh Nhạc Môn ta không bi thảm như này”.
Đường chủ trận pháp đường Cao Tuấn nói với tâm trạng đầy bi ai.
“Làm sao mà trong cuộc chiến đó ngài lại biết được chân tướng sự việc như vậy?” Kinh Thiên tò mò lên tiếng hỏi.
“Sau khi sửa chữa xong và khởi động hộ trận của môn phái, ta liền lập tức trở ra ngoài và bắt đầu tham chiến với cao tầng của môn phái.
Mục tiêu đầu tiên của ta nhắm đến là tên phản phúc Kiều Phi Hoa.
Bởi vì ta không thể nuốt trôi cục tức này.
Ta muốn chính tay ta phanh thây tên phản phúc này”.
Đường chủ Cao Tuấn nói.
“Tên phản phúc Kiều Phi Hoa đã đứng về hàng ngũ những kẻ tấn công Linh Nhạc Môn và giết hại chính đồng môn của hắn.
Nhưng khi hộ trận được khởi động lại, hắn biết ta đã trở lại môn phái và tình hình diễn biến ngoài dự liệu của hắn.
Do đó hắn đã tìm cách lẫn trốn vào cao tầng của ba môn phái, cầu cứu sự giúp đỡ của họ.
Nhưng trận chiến lúc này vẫn diễn ra ác liệt.
Cao tầng của Linh Nhạc Môn lúc này đã yên tâm dốc toàn lực phản kích những kẻ tấn công.
Chính vì vậy mà những cao thủ của ba phái không còn đủ nhân lực để che chở cho kẻ phản bội, đặc biệt những cao thủ này cũng chẳng ai có cảm tình với kẻ phản phúc cả.
Ta dễ dàng tìm ra hắn và dồn hắn vào đường cùng.
Tu vi của ta cao hơn hắn rất nhiều, và trận pháp của ta cũng đã đạt đến cảnh giới cao nhất của trận pháp sư.
Do vậy chỉ sau vài đòn tấn công đã đánh hắn trọng thương”.
Đường chủ Cao Tuấn tiếp tục nói.
Ngừng lại một chút và thở dài, đường chủ Cao Tuấn tiếp tục giải thích cho Kinh Thiên:
“Để giữ mạng sống của mình tên phản phúc Kiều Phi Hoa này đã cầu xin ta tha cho hắn một con đường sống và nói ra kẻ đứng sau chủ mưu kết nối ba môn phái tấn công Linh Nhạc Môn của ta là tên khốn Lưu Hán.
Lúc đó ta vẫn chưa biết thiếu chủ của Linh Nhạc Môn cầm trong tay một món thần khí, và nguyên nhân Linh Nhạc Môn bị tấn công là món thần khí này.
Ta lúc đó lửa giận ngút trời lập tức giết chết tên phản phúc Kiều Phi Hoa mặc cho hắn có cầu xin thế nào”.
“Sau khi giết chết Kiều Phi Hoa ta liền lập tức săn tìm tên Lưu Hán, mục tiêu của ta cũng là giết chết tên chủ mưu này để giải mối hận trong lòng ta.
Có thể Linh Nhạc Môn sẽ thu và bị diệt môn, nhưng hai kẻ này thì nhất định phải chết.
Đó là suy nghĩ của ta trong lúc đó.
Lưu Hán dù sao cũng là một bô lão của Địa Minh Cung, hắn cũng có chút danh tiếng.
Bản thân ta cũng gặp qua hắn vài lần, tuy không có giao lưu quan hệ gì, nhưng ta cũng biết được mặt của hắn.
Điều làm ta hơi bực mình là tên Lưu Hán này lại không tham chiến ở nhóm cao thủ, hắn khiến ta phải mất một lúc mới tìm được hắn.
Khi ta tìm thấy hắn thì hắn đang săn giết thiếu chủ của Linh Nhạc Môn, lúc này đã bị hắn đánh trọng thương chỉ còn một hơi thở thoi thóp.
Ngay khi nhìn thấy hắn ta đã lập tức sử dụng trận bàn cao cấp bày ra một khốn trận nhốt hắn lại bên trong và từ từ giày vò hắn.
Với trình độ trận pháp của ta mà vây khốn một kẻ có tu vi còn thấp hơn cả ta thì hắn sẽ không bao giờ có thể thoát ra được.
Ta tiến vào trong trận pháp và bắt đầu tra tấn hắn bằng tất cả lửa giận của ta.
Sau khi bị ta tra tấn một lúc, tên tiểu nhân Lưu Hán này cũng giống tên phản phúc Kiều Phi Hoa tham sống sợ chết và bắt đầu cầu xin ta tha mạng”.
Đường chủ Cao Tuấn nói.
“Ngài chắc chắn sẽ không tha cho hắn phải không?” Kinh Thiên lên tiếng nói.
“Tất nhiên rồi, ta làm sao mà có thể tha cho hắn được.
Nhưng khi ta định ra đòn kết liễu hắn để quay trở lại xem thương thế của thiếu chủ Linh Nhạc Môn thế nào và trợ giúp cao tầng của Linh Nhạc Môn chống lại kẻ thù thì tên tiểu nhân Lưu Hán bắt đầu nói ra bí mật, hắn nói: “Nếu ngài tha cho ta một mạng thì ta sẽ nói cho ngài biết nguyên nhân tại sao liên minh ba phái liên kết tấn công Linh Nhạc Môn”.
Điều hắn nói ra khiến ta khựng lại.
Bởi từ đầu lý do mà ba môn phái liên minh tấn công môn phái của ta được ba môn phái truyền đi là do thiếu chủ của Linh Nhạc Môn giết chết thiếu chủ của Tà Chi Vũ Cực Môn và đệ tử của hai phái kia.
Nay tên tiểu nhân này lại nói là có uẩn khúc bên trong, điều này khiến ta tò mò muốn biết.
Nếu có thể biết được nguyên nhân, có thể sẽ cứu vãn được phần nào Linh Nhạc Môn.
Chỉ cần cao tầng của Linh Nhạc Môn và đệ tử không hoàn toàn bị tiêu diệt, thì Linh Nhạc Môn lại có cơ hội tro tàn sống dậy”.
Đường chủ Cao Tuấn nói.
“Vậy là hắn nói cho ngài về thần khí và vu oan cho ba môn phái lấy lý do ngụy biện, mục đích chính là chiếm đoạt thần khí của thiếu chủ Linh Nhạc Môn”.
Kinh Thiên tranh thủ hỏi trong khi vị đường chủ trận pháp đường dừng lại lấy hơi để tiếp tục kể tiếp.
“Đúng vậy, lúc này để giữ lại cái mạng của hắn, hắn đã nói ra trong tay thiếu chủ của chúng ta có cầm một món thần khí, và ba phái liên minh là vì món thần khí đó.
Hắn chỉ là bô lão của Địa Minh Cung phụng mệnh hành sự.
Hắn muốn đổ hết tội lỗi cho người khác và tìm cách thoát thân.
Bởi tất cả những người biết được bí mật đó đều đã chết hết, và chẳng có ai có thể đối chứng điều hắn nói”.
Đường chủ Cao Tuấn nói.
“Cuối cùng ngài có tha cho hắn một mạng không?” Kinh Thiên lại lên tiếng hỏi.
“Ngươi nghĩ xem, liệu ta sẽ tha cho hắn?” Đường chủ Cao Tuấn lên tiếng hỏi lại.
Thực tế câu chuyện mà chỉ một người nói và một người ngồi nghe không sẽ rất nhàm chán.
Đôi khi phải có chút gia vị này kia thì câu chuyện mới trở lên sinh động hơn.
Kinh Thiên hiểu rõ điều đó, nên thỉnh thoảng anh đưa ra câu hỏi vào đúng nơi đúng chỗ.
Điều này khiến cho linh hồn vị đường chủ trận pháp đường cảm thấy rất thỏa mãn và say xưa kể chuyện.
“Nếu là vãn bối trong hoàn cảnh đó thì sẽ đưa hắn đi gặp tổ tiên của hắn”.
Kinh Thiên không trả lời mà lại đưa ra quan điểm của mình.
“Ha ha ha… Đúng vậy, đó cũng là điều dối trá cuối cùng mà tên tiểu nhân Lưu Hán nói.
Ta lúc đó chẳng có lý do gì mà tha cho hắn cả.
Bởi nếu ta tha cho hắn thì ta còn mặt mũi nào nhìn những đệ tử của Linh Nhạc Môn chết oan nữa”.
Đường chủ Cao Tuấn cười to nói.
“Giết xong tên Lưu Hán ta liền thu hồi trận pháp và trở lại chỗ thiếu chủ Linh Nhạc Môn để xem thương thế của thiếu chủ thế nào.
Lúc đó thiếu chủ của Linh Nhạc Môn chỉ còn thoi thóp một hơi thở.
Ta đã dùng đan dược chữa thương tốt nhất cho hắn uống nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, vì thương thế của thiếu chủ quá nặng.
Có lẽ vì nhìn thấy ta nên thiếu chủ cố gắng gượng ép duy trì một hơi tàn.
Thiếu chủ miệng đầy máu cố gắng nói với ta từng từ, từng từ đứt quảng: “Đường… chủ..
ta..
không..
giết..
ai..
cả..” Ta lúc đó đã biết sự thật liền nói: “Thiếu chủ, ta biết, ngài không làm gì cả, ngài bị vu oan”.
Sau đó thiếu chủ nắm chặt tay ta ngậm cười mà ra đi.
Ngươi có thể hiểu cảm xúc của ta lúc đó, khi thiếu chủ chết trên tay của mình, còn ta thì bất lực không thể cứu được.
Mọi thứ càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn”.
Đường chủ trận pháp đường ngừng lại một chút và thở dài.
Có lẽ những cảm xúc của hàng vạn năm trước lại ùa về khiến cho vị đường chủ từng đứng trên đỉnh cao của tu luyện giới cũng phải ai thán.
Kinh Thiên biết lúc này vị đường chủ Cao Tuấn đang xúc động nên cũng không lên tiếng nói gì, anh lẵng lẽ ngồi chờ đợi.
Bởi Kinh Thiên biết, vị đường chủ này sẽ tiếp tục nói cho anh biết những sự việc tiếp theo.
Quả thật, sau một lúc trầm ngâm, bồi hồi lại chuyện xưa, vị đường chủ trận pháp đường Cao Tuấn lại tiếp tục nói.
“Không thể cứu được thiếu chủ, ta cố kìm nén đau thương, lấy thủ trạc trữ vật của thiếu chủ cất đi.
Bởi vì trong đó có món thần khí ‘Trống đồng’, không thể để nó rơi vào tay kẻ thù được.
Sau đó ta lập tức quay trở lại với trận chiến của những đỉnh cấp cao thủ đang diễn ra ác liệt.
Điều mà ta cũng không thể ngờ tới là lực lượng tấn công của ba phái liên minh lại có thể áp đảo và đẩy các cao thủ đỉnh cấp của Linh Nhạc Môn vào tình thế thảm bại.
Người thì chết, người thì trọng thương, tất cả cao tầng của Linh Nhạc Môn đang cố gắng vận dụng những sức lực cuối cùng để chống trả những kẻ tấn công”.
“Lúc đó chỉ còn ta là cao thủ duy nhất của Linh Nhạc Môn là còn có sức chiến đấu xung mãn nhất.
Ta liền sử dụng trận pháp hỗ trợ các vị thái thượng bô lão, trưởng môn, các cao thủ khác của Linh Nhạc Môn chiến đấu chống lại kẻ thù.
Cuộc chiến ác liệt cứ thế diễn ra.
Nhưng sức lực của ta cũng có hạn, việc duy trì trận pháp trên chiến trường