Trận đánh loạn cào cào của các tu luyện giả trẻ tuổi bên ngoài mỏ linh ngọc càng lúc càng diễn ra ác liệt.
Bên trong mỏ linh ngọc Kinh Thiên cũng bắt đầu bị sự ầm ĩ ảnh hưởng, anh không còn tập trung vào tu luyện được nữa.
Dù sao tu luyện cũng đạt được những kết quả nhất định, tuy rằng mới chỉ tiến thêm một giai nhỏ, nhưng Kinh Thiên cũng không muốn mình tiến giai quá nhanh.
Như vậy căn cơ sẽ không ổn định, do vậy anh không vội vàng tiến giai từ Nhân vương cảnh tứ giai lên Nhân vương cảnh ngũ giai.
Vẫn còn nhiều thời gian để tu luyện từ từ.
Kinh Thiên cũng quyết định dừng lại việc đào linh ngọc dưới lòng đất.
Tuy chưa kiểm kê số lượng, nhưng trong gần chục ngày vừa tu luyện vừa đào bới linh ngọc dưới lòng đất, Kinh Thiên cũng đã kiếm được một khoản có thể nói là khổng lồ.
“Tiểu Bạch, giờ chúng ta ra ngoài xem thế nào.
Với lại cũng sắp hết thời gian mười lăm ngày ở trong này rồi.
Cũng đến lúc ra ngoài hít thở chút sau đó rời khỏi ‘tàn môn’ này”.
Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng không thích ở trong cái hang chật hẹt và tối tăm này.
Nên Tiểu Bạch đơn giản đông ý, Kinh Thiên liền thu Tiểu Bạch vào trong quả cầu trữ vật.
Kể từ lúc nhận được quả cầu trữ vật từ đường chủ trận pháp đường, Kinh Thiên vẫn chưa dành thời gian tìm hiểu kỹ về nó, nhưng việc lưu lại ấn ký để sử dụng nó thì là việc hiển nhiên phải làm đầu tiên.
Quả cầu này có thể nói là đặc biệt hơn rất nhiều so với những bảo vật lưu trữ mà Kinh Thiên đã từng sở hữu, ngoài việc chứa các đồ vật thì nó có thể lưu được cả vật sống, thậm chí là cả tu luyện giả cũng có thể tiến vào trong đó.
Kể từ lúc có quả cầu lưu trữ này thì Tiểu Bạch không còn phải chui vào trong túi linh thú chật hẹp nữa, vì vậy Tiểu Bạch cũng cảm thấy thoải mái hơn và rất hợp tác với đề nghị của Kinh Thiên.
Kinh Thiên đưa Tiểu Bạch giấu đi trước con mắt của nhiều tu luyện giả khác cũng có lý do của anh.
Điều đầu tiên là Kinh Thiên không rõ Tiểu Bạch đã là yêu thú cấp hai sơ cấp có bị ảnh hưởng khi đi qua cổng ra vào của hộ trận hay không.
Cái này có lẽ do Kinh Thiên đã quá lo lắng, hộ trận chỉ ngăn cản và hạn chế tu vi khi tu luyện giả tiến vào, còn khi trở ra thì tất cả đều sẽ bị tống xuất ra không phân biệt tu vi cao thấp.
Điều tiếp theo Kinh Thiên cũng muốn giấu một lá bài Tiểu Bạch trong tay, bởi mọi chuyện phát sinh phía sau thật sự rất khó đoán.
Kinh Thiên tiến ra khỏi lòng đất nhìn thấy các tu luyện giả đang thi triển các chiêu thức đánh nhau loạn xì ngầu cả lên.
Bản thân anh cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy có điều lạ lạ, phản ứng tự nhiên giơ tay lên gãi gãi đầu không rõ vì sao.
Đúng lúc này có một số tu luyện giả là tán tu không tham gia trận chiến bỗng hét lên:
“Có kẻ tiến vào mỏ khai thác kìa”.
Đồng thời với tiếng hét lớn đó, các tu luyện giả trẻ tuổi là tán tu, mặc kệ các đệ tử bốn phái đánh nhau, nhao nhao tiến vào đào bới linh ngọc.
Đối với các tán tu và đệ tử của các gia tộc nhỏ ngay từ ban đầu họ đã thèm nhỏ dãi tiến vào mỏ linh ngọc để đào bới, được ít nào hay ít đấy.
Bởi bản thân họ đều là những người túng thiếu, giật gấu vá vai, lách qua khe cửa hẹp để sống.
Nếu để cho Hồng Hạc Môn bảo vệ thành công thì với địa vị của họ, nước canh cũng chả có mà húp.
Ban đầu họ còn e ngại uy vọng của Hồng Hạc Môn nên chần chừ không dám tiến lên, nhưng giờ thấy có người có thể tiến vào thì những người khác có thể tiến vào được.
Thực ra thì tất cả các tu luyện giả đều mong muốn tiến vào, chẳng qua chưa có người nào dám làm chim đầu đàn, sợ bị Hồng Hạc Môn ghi hận mà thôi.
Nên có người đi đầu thì sẽ có rất nhiều người đi theo.
Các đệ tử của Hồng Hạc Môn lúc này đang ngăn cản đệ tử của ba phái khác nên không rảnh chân rảnh tay để ngăn cản các tán tu trẻ tuổi này.
Ào ào mọi người đều tiến vào mỏ linh ngọc và bắt đầu tranh nhau đào.
Lúc này các đệ tử của ba phái Hồng Nhật Môn, Huyền Đạo Môn, Hỏa Minh Võ Đạo Môn liền lập tức bỏ chiến tập hợp nhau lại một chỗ tiến hành đào linh ngọc.
Các đệ tử của các môn phái này rất có tổ chức, họ để lại một số đệ tử có tu vi cao cảnh giới bảo sẵn sàng chiến đấu nếu đệ tử của Hồng Hạc Môn đến ngăn cản.
Những người khác thì bắt đầu tiến hành đào bới tìm kiếm linh ngọc.
Còn đối với đệ tử của Hồng Hạc Môn thì mọi việc diễn biến vượt quá dự tính của họ, đến thời điểm hiện tại thì họ không thể ngăn cản các tu luyện giả khác được.
Mỏ linh ngọc giờ mỗi nhóm chiếm cứ một nơi đào bới.
Nhóm có tu luyện giả tu vi cao thì chiếm chỗ tốt, nhóm yếu hơn thì chiếm nơi xấu hơn.
Khắp nơi tiếng đào bới xoàn xoạt, thỉnh thoảng lại có tiếng la lên vui mừng.
“Linh ngọc trung phẩm này… Mỏ này thậm chí có cả linh ngọc trung phẩm… Mau đào sâu xuống, phía trên chỉ là linh ngọc hạ phẩm, càng đào xuống thì phẩm cấp linh ngọc càng cao, biết đâu lại có cả linh ngọc thượng phẩm thì sao…” Mỗi người một tiếng bàn luận xôn xao.
Tiếng đào bới, tiếng trò chuyện vang lên khắp mọi nơi xung quanh chân núi chính đường của Hồng Hạc Môn.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một đệ tử lên tiếng hỏi Giang Thành.
Hồng Hạc Môn lấy Giang Thành làm người dẫn đầu, nên Giang Thành chưa ra ý kiến mọi người đều không dám tự ý hành động.
Nhìn đám đệ tử môn phái khác, đám tán tu thì nhau đào linh ngọc, đám đệ tử Hồng Hạc Môn thèm nhỏ dãi mà không dám hành động.
“Mọi người cũng đi đào linh ngọc đi.
Ta có việc cần giải quyết”.
Giang Thành lúc này không còn lựa chọn nào khác nên đành nói vậy.
Giang Thành tuy là người lãnh đạo các đệ tử Hồng Hạc Môn tham gia sự kiện lần này, nhưng nếu không đảm bảo quyền lợi của các sư huynh đệ thì uy vọng của hắn trong lòng các đệ tử Hồng Hạc Môn lân này sẽ xuống dốc không phanh.
Trong khi những người khác đang đoạt bảo, còn sư huynh đệ của hắn đứng nhìn thì thật khó có thể chấp nhận được.
Các đệ tử Hồng Hạc Môn được bật đèn xanh liền lập tức xông vào mỏ linh ngọc, lựa chọn một vị trí rất thuận lợi và cũng bắt đầu đào bới.
Giang Thành không tham gia đào mỏ linh ngọc cùng các sư huynh đệ của hắn, mục tiêu mà hắn nhắm đến lần này chính là Kinh Thiên.
Nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Kinh Thiên phá vỡ cục diện lình xình thì có lẽ hắn vẫn giữ được mỏ linh ngọc.
Bởi nếu giữ được mỏ linh ngọc này đến khi kết thúc sự kiện thì hắn sẽ là người có công lớn nhất với môn phái, lúc đó hắn có thể đạt được rất nhiều quyền lợi.
Nhưng sự xuất hiện của Kinh Thiên thật sự khiến hắn mất đi nhiều thứ, thêm vào đó trong ‘tàng thư các’ Kinh Thiên cũng là người đạt được khá nhiều bảo vật.
Hắn cũng không hài lòng lắm khi những bảo vật lại rơi vào tay một người như Kinh Thiên.
Nên lần này hắn muốn nhằm vào Kinh Thiên để giải tỏa bức xúc của hắn.
“Tất cả là tại ngươi.
Nếu không có ngươi thì sự việc cũng không tồi tệ đến như thế này?” Giang Thành từng bước, từng bước tiến tới và nói với Kinh Thiên.
“Đừng làm ta sợ a.
Chuyện của các ngươi chẳng liên quan gì đến ta cả”.
Kinh Thiên không tim không phổi vừa cười vừa nói.
Giang Thành tuy nhắm vào Kinh Thiên nhưng hắn cũng biết bên cạnh Kinh Thiên có một con yêu thú cấp một đỉnh phong.
Nếu chỉ một mình hắn chiến đấu thì chưa chắc hắn có thể áp chế được Tiểu Bạch, nên hắn không vội mà cũng gọi thêm hai sư đệ của hắn nữa cùng tham gia.
Cả hai đều có tu vi Nhân vương cảnh thập nhị giai như Giang Thành.
“Mân sư đê, Tùng sư đệ, hai người các ngươi cùng ta giải quyết tên này”.
Giang Thành lên tiếng nói.
“Cái này không ổn a.
Các ngươi lấy thế đè người như vậy không tốt a.
Vị huynh đệ này.
Đề nghị lúc trước của ta vẫn còn hiệu lực.
Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Hồng Nhật Môn, đảm bảo ngươi không mất một sợi tóc”.
Chương Vũ Thuật thấy tình hình như vậy liền chặn ngang chém một đao vào Hồng Hạc Môn.
Nếu sự việc Kinh Thiên chỉ liên quan đến mỏ linh ngọc có khi Chương Vũ Thuật cũng sẽ không lên tiếng bênh vực một tên tán tu địa vị thấp kém.
Nhưng Kinh Thiên lại đang nắm trong tay một số bảo vật, nếu thuyết phục được Kinh Thiên thì hắn sẽ có công lớn với môn phái.
Vì dù sao thì mỏ linh ngọc cũng nằm trong địa bàn của Hồng Hạc Môn, Hồng Nhật Môn của hắn không thể vô lý đòi chia phần được.
Nhưng những bảo vật Kinh Thiên sở hữu thì có thể đường đường chính chính đem về môn phái.
Nhân tiện đâm một đao cản mũi Hồng Hạc Môn thì hắn cũng vui vẻ làm.
“Hỏa Minh Võ Đạo của ta cũng đưa ra lời đề nghị tương tự.
Chỉ cần ngươi gia nhập Hỏa Minh Võ Đạo, ta đảm bảo quyền lợi của ngươi còn nhiều hơn những gì mà những người này đã đưa ra”.
La Kiến Phong (Lãnh Bá Hưng) cũng lên tiếng nói.
Mộc Như Vân thấy mọi người tụ lại quanh Kinh Thiên, tuy không muốn đối mặt với anh nhưng nàng ta vẫn tiến lại gần.
Tuy nhiên khoảng cách của Mộc Như Vân với Kinh Thiên là xa nhất và bà ta cũng cố ý đứng phía sau sát gần với La Kiến Phong.
“Lúc trước ngươi muốn giết ta đoạt bảo, giờ lại chiêu dụ.
Có lẽ ngươi đã thay đổi a, ta nên gọi ngươi là La…” Kinh Thiên lên tiếng nói với La Kiến Phong.
Kinh Thiên chưa dứt lời thì La Kiến Phong đã xuất thủ chặn đứng không cho Kinh Thiên nói hết lời, bởi hắn sợ Kinh Thiên sẽ nói ra điều mà hắn sợ nhất.
Do vậy hắn tiên thủ hạ vi cường, ra tay với Kinh Thiên tránh những sự việc không hay, ngoài tầm kiểm soát của hắn.
‘Song báo diệt tiêu’.
Một chiêu trảo thủ được La Kiến Phong xuất ra bằng cả hai tay, mỗi tay hình thành một trảo kình theo hai hướng trái phải nhằm thẳng Kinh Thiên đánh tới.
La Kiến Phong bất ngờ xuất chiêu ngoài dự