“Đúng là món thịt cáo này khó nhai thật đấy”.
Kinh Thiên lầm bầm khi ăn vài miếng thịt cáo nướng.
Đúng như Tiểu Bạch nói, thịt Hắc Hồ không phải là loại thịt ngon để ăn.
Mặc dù Kinh Thiên đã dùng hết các phương pháp xử lý, tẩm ướp, trước khi đem nướng.
Nhưng mùi vị của nó nhạt nhẽo, lại vẫn còn mùi hôi hôi, dai nhách và thực sự rất khó ăn.
“Thôi để mai chúng ta săn con thú khác, ta sẽ chế biến món khác đãi ngươi.
Tiểu Bạch”.
Kinh Thiên quẳng miếng thịt trong tay đi quay sang nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chỉ gật gù không nói gì, vị giác của Tiểu Bạch cũng không sành như Kinh Thiên.
Mặc dù thịt Hắc Hồ khó ăn nhưng đối với nó thịt nướng được tẩm ướp đầy đủ gia vị vẫn ngon hơn nhiều các loại thịt yêu thú sống, nên nó vẫn chén một bữa no nê.
“Có lẽ cũng nên tiến vào thành trì nào đó gần đây xem như thế nào.
Cứ lang thang trong rừng thể này không phải là một giải pháp hay”.
Kinh Thiên vừa tu luyện vừa suy nghĩ.
Trong suốt thời gian gần sáu tháng vừa rồi, thời gian chủ yếu là Kinh Thiên vừa di chuyển vừa tu luyện ở vùng ngoài của rừng rậm Hoàng Liên Sơn.
Tuy rằng kết quả tu luyện có chút tăng tiến, nhưng trong quá trình tu luyện vẫn còn rất nhiều thứ khác thiếu thốn.
Mặc dù sinh hoạt trong rừng không thiếu thức ăn, nước uống, ngay cả linh dược cũng có thể kiếm được.
Nhưng không phải lúc nào cũng kiếm được đầy đủ linh dược cần thiết để tu luyện.
Như việc trong tay Kinh Thiên có Huyết Dụ thảo để luyện chế Tăng Vương đan nhưng anh cũng không tìm đủ đường linh dược phụ trợ để luyện chế.
Chưa kể những nguyên liệu cần thiết khác cho việc luyện chế trận pháp, tìm kiếm các loại tài nguyên, cơ hội để nâng cao tu vi.
Thành trì không chỉ là một nơi để tu luyện giả cư ngụ tránh yêu thú, sinh hoạt vui chơi giải trí, nó còn là nơi giao thương buôn bán các loại vật tư, tài nguyên tu luyện cho các tu luyện giả.
Tu luyện giả có thể bán những thứ mình không cần đổi lấy linh ngọc để mua những nguyên liệu, linh dược, đan dược phù hợp cho bản thân tu luyện… Nên việc Kinh Thiên trốn tránh tu luyện giới để tu luyện đó không phải là một giải pháp ổn thỏa lâu dài.
Việc đó có thể phù hợp ở một giai đoạn nào đó, nhưng cứ kéo dài mãi như vậy thì không có lợi cho việc tu luyện của anh.
Vì tu vi của anh tăng lên thì khối lượng tiêu hao tài nguyên của anh sẽ càng lúc càng tăng.
Lấy bản đồ ra, xác định vị trí của mình và lựa chọn thành trì gần nhất, Kinh Thiên dự định ngày mai sẽ tiến đến.
“Thành Châu Xuyên thuộc Hà Vĩ quốc, theo ký hiệu trên bản đồ thành trì này còn lớn hơn cả thành Vân Long”.
Kinh Thiên thầm nghĩ.
Một đêm trôi qua rất nhanh, vừa nghỉ ngơi, vừa ngủ vừa tu luyện, lại sử dụng thêm Nhân vương đan hỗ trợ tu luyện.
Nên kết quả tu luyện của Kinh Thiên cũng có tiến triển rõ rệt.
Sau gần một tháng trời sử dụng Nhân Vương đan tu luyện ẩn ẩn cũng có dấu hiệu sắp sửa tiến giai.
“Tiểu Bạch, ta dự định tiến vào thành Châu Xuyên để mua bán trao đổi, và có lẽ sẽ ở lại đó một thời gian xem thế nào.
Nên giờ khổ cực ngươi tiến vào trong quả cầu trữ vật một thời gian, yên tâm đi ta sẽ đảm bảo không thiếu thịt ngon cho ngươi”.
Kinh Thiên thỏa thuận với Tiểu Bạch.
“Lão đại nhớ đưa thịt ngon vào nhé”.
Tiểu Bạch truyền tín hiệu nói lại với Kinh Thiên.
Phải ở trong túi linh thú thì đúng là cực hình, nhưng ở trong quả cầu trữ vật lại là một không gian rộng rãi thoáng mát, cũng có đầy đủ cây xanh, sông nước.
Nên Tiểu Bạch cũng không cảm thấy ngột ngạt.
Do vậy Tiểu Bạch cũng không quá cự tuyệt những yêu cầu của Kinh Thiên.
“Ngươi yên tâm, Lão đại đã bao giờ thất hứa với ngươi đâu”.
Kinh Thiên cười nói và thu Tiểu Bạch vào trong quả cầu trữ vật.
Khoảng cách của Kinh Thiên tới thành Châu Xuyên cũng không phải xa lắm.
Chỉ mất khoảng nửa ngày đường thì anh có thể tới được thành Châu Xuyên.
Cửa thành Châu Xuyên canh giữ nghiêm ngặt.
Có điều không giống thành Vân Long, các tu luyện giả có thể tự do ra vào mà không phải nộp phí.
Điều này làm Kinh Thiên hơi bất ngờ, bởi anh cũng đã chuẩn bị tâm lý mất ít linh ngọc để vào thành.
Đội lính canh chỉ làm nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự, và chỉ kiểm tra người nào nghi ngờ hoặc những người bị truy nã và tội phạm thì mới bị cản lại và truy bắt.
Còn lại mọi người đều có thể tự do ra vào thành.
Thành Châu Xuyên có thể nói là một thành trì còn lớn hơn và sầm uất hơn nhiều thành Vân Long hẻo lánh.
Số lượng tu luyện giả ra vào tấp nập, đường phố đông đúc, các cửa hàng mua bán tấp nập người ra vào giao thương.
Không chỉ các cửa hàng buôn bán những vật tư thiết yếu phục vụ đời sống, tu luyện mọc lên san sát mà ngay cả những cửa hàng phục vụ nhu cầu giải trí ăn chơi như: nhà hàng (tửu lâu), khách sạn, trà đạo quán… cũng không hề ít.
“Thuê khách sạn ở hay tìm một trang viên thuê lại nhỉ”.
Kinh Thiên đắn đo suy tính.
Bởi số linh ngọc còn lại trong tay anh nói nhiều cũng không nhiều, mà ít cũng không ít.
Nếu thuê khách sạn thì tiết kiệm chi phí hơn bởi anh có thể thuê theo ngày, hết tiền có thể rời đi.
Nhưng nếu thuê trang viên thì phải thuê theo tháng, và số tiền bỏ ra ban đầu cũng rất nhiều.
Nên thuê trang viên sẽ làm cho tình hình tài chính eo hẹp, những nhu cầu khác cần đến linh ngọc sẽ phải tính toán chi li.
“Lượn một vòng xem thế nào đã, rồi quyết định sau”.
Kinh Thiên tự nhủ.
Bởi lúc này mới chỉ là vào giữa buổi trưa.
Còn nhiều thời gian để quyết định.
Dạo quanh phố phường thăm quan thành Châu Xuyên, Kinh Thiên ghé vào một cửa hàng kinh doanh các loại linh dược tài liệu nhỏ.
Bởi trong thời gian lang thang rừng tu luyện Kinh Thiên cũng thu thập được một số tài liệu linh tinh, một số linh dược cấp một phụ trợ, và trong nhẫn trữ vật của anh cũng còn có một số yêu đan mà anh không sử dụng đến.
Kinh Thiên muốn bán số tài liệu không sử dụng đến để thu về chút linh ngọc, ngoài ra anh cũng muốn mua thêm một số linh dược phụ trợ để luyện chế Tăng Vương đan.
“Ông chủ ông có thu mua số tài liệu này không?” Kinh Thiên lên tiếng nói với chủ cửa hàng đang ngồi sau quầy, đồng thời anh đưa số tài liệu mà anh dự định không sử dụng đến lên trên mặt bàn.
“Tất nhiên là thu mua rồi, mở cửa hàng buôn bán mà lại không thu mua thì sao kiếm được tiền.
Khách quan xin chờ một chút”.
Ông chủ cửa hàng vui vẻ cười nói, bên cạnh đó cũng nhanh chóng tính toán số tài liệu muốn bán của Kinh Thiên.
Số tài liệu thanh lý của Kinh Thiên là một số lượng những thứ tạp nham, lỉnh kỉnh: linh dược có, yêu đan có, da thú có, xương thú có...
“Của khách quan, tổng cộng một trăm tám mươi lăm linh ngọc hạ phẩm”.
Ông chủ cửa hàng sau khi tính toán lên tiếng nói.
“Tôi cần một số linh dược và tài liệu luyện khí này, không biết cửa hàng của ông chủ có không?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi đồng thời viết vào một tờ giấy có sẵn trên mặt bàn quầy, đưa cho ông chủ cửa hàng.
Đây là một số loại linh dược phụ trợ anh đang còn thiếu để luyện chế Tăng Vương đan.
“Các loại tài liệu này sao? đều có cả.
Khách quan chờ một chút”.
Ông chủ cửa hàng sau khi xem qua đơn yêu cầu của Kinh Thiên lên tiếng nói.
Những linh dược Kinh Thiên yêu cầu đều chỉ là những linh dược cấp một và một ít kim thiết cấp một dùng để phụ trợ trong đan phương của Tăng Vương đan, và luyện lại thanh đao nứt vỡ của anh.
Linh dược cấp một tương đối cao cấp, nhưng cũng không phải là những loại linh dược quá quý giá hay quá hiếm, hầu hết các cửa hàng buôn bán đều có cả, còn nguyên liệu luyện khí cấp một thì có thể nó là nguyên liệu phổ thông và phổ biến.
“Tổng giá trị tài liệu khách quan yêu cầu là hai trăm năm mươi linh ngọc hạ phẩm.
Đối trừ với số tài liệu khách quan đem bán, khách quan phải bù thêm bảy mươi linh ngọc hạ phẩm nữa”.
Ông chủ cửa hàng nói, sau khi vào kho lấy số linh dược mà Kinh Thiên yêu cầu tính toán đối trừ.
“Được, ông chủ”.
Kinh Thiên đồng ý với tính toán của ông chủ cửa hàng, và đưa ra một viên linh ngọc thượng phẩm để trả phần chênh lệch.
“Ông chủ, ông có biết nơi nào có trang viên nhỏ nhỏ cho thuê không?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi ông chủ cửa hàng.
“Công tử muốn thuê một trang viên?” Ông chủ cửa hàng lên tiếng hỏi lại.
“Đúng vậy, tôi muốn thuê một trang viên nhỏ, càng ở ngoại vi, càng ở nơi yên tĩnh càng tốt”.
Kinh Thiên đáp.
“Hi hi, tôi có một trang viên nhỏ ở ngoại vi thành Châu Xuyên, hiện đang để không.
Nếu công tử không chê có thể đến xem qua”.
Ông chủ cửa hàng thay đổi cách xưng hô cười nói, đồng thời đưa lại Kinh Thiên số tiền thừa chín nghìn chín trăm ba mươi linh ngọc hạ phẩm.
“Ông chủ cũng kinh doanh cả trang viên cho thuê sao?” Kinh Thiên cười hỏi lại.
“Để tôi đưa công tử đi xem qua”.
Ông chủ nói.
“Phu nhân, bà ra trông cửa hàng, tôi đưa công tử đây đi xem trang viên”.
Ông chủ cửa hàng nói vọng vào trong nhà.
“Ông cứ để đó.
Tôi ra ngay đây”.
Tiếng một phụ nữ trung niên nói vọng từ trong ra ngoài.
“Công tử xin mời đi theo tôi”.
Ông chủ cửa hàng dẫn Kinh Thiên ra khỏi cửa hàng hướng về phía Đông của thành Chu Xuyên đi tới.
“Trang viên này là tài sản tích cóp của hai vợ chồng già tôi.
Cũng là một khoản kinh doanh để kiếm thêm chút thu nhập”.
Ông chủ cửa hàng dẫn Kinh Thiên ra phía ngoài mới trả lời câu hỏi trước của Kinh Thiên.
Thành Châu Xuyên là một thành trì rất rộng lớn, nó không hoàn toàn nằm trên một vùng đồng bằng bằng phẳng.
Bên trong thành còn bao gồm cả một phần địa hình đồi núi, ngoài ra còn có cả chục con sông lớn nhỏ chảy xuyên qua trong thành.
Thế giới này không phải là thế giới công nghiệp phát triển nên bên trong thành có rất nhiều cây xanh và không khí thì có thể nói rất trong lành.
Thành Châu Xuyên không chỉ to lớn mà trong thành cũng tập trung rất nhiều tu luyện giả tới cư ngụ, tìm kiếm cơ hội phát triển, do đó dân số ở trong thành rất đông đúc.
Điều đó cũng khiến cho việc kinh doanh, buôn bán trong thành Châu Xuyên diễn ra rất sôi nổi.
Về cơ bản cũng giống như những thành trì khác trên thế giới Lạc Hồng.
Ở những nơi thành trì của tu luyện giả đều có những quy định luật lệ, hay cũng có thể nói là luật pháp của thành trì, luật pháp của vương quốc nơi nó là một phần.
Thành Châu Xuyên cũng có những quy định tương tự như những thành trì khác như: Cấm sử dụng pháp bảo phi hành, nghiêm cấm gây rối trật tự đánh nhau, giết người, lừa đảo, buôn bán hàng cấm… (còn mặt hàng nào là cấm thì lại tùy theo luật pháp của từng vương quốc, và từng thành trì.
Mỗi thành trì hay mỗi vương quốc lại có những quy định về các loại hàng cấm khác nhau).
Để di chuyển được nhanh chóng và đỡ vất vả, ông chủ cửa hàng đã lấy một chiếc xe ngựa của cửa hàng để đưa Kinh Thiên đi lại cho thuận tiện.
“Công tử người từ nơi khác đến đây phải không? Ngài dự định ở lại đây lâu không?” ông chủ cửa hàng vừa đánh xe ngựa vừa lên tiếng hỏi