Kính Trung Yêu

Chương 27


trước sau

Chương 27:

Tiếng quát rống làm Hắc Yêu rùng mình, nó quay đầu lại, nhìn thấy tróc yêu sư và con chuột trên vai nàng, nó vốn chỉ định bắt bát yêu nhưng thấy tình hình này, nó liền không chút do dự ngoác miệng ra nuốt chửng bát yêu rồi lẩn vào biển yêu.

Tây Phong không ngờ nó lại dám bắt bát yêu trước mặt mình, gan cũng to đấy.

Không đợi nàng kịp phản ứng, Tiểu Hỏa đã đuổi theo, Tây Phong cũng theo sát ở phía sau. Ba người lần lượt băng qua biển yêu khiến chúng yêu ồn ào.

Chúng yêu “Ơ ơ” kháng nghị, phố xá vốn náo nhiệt lại càng thêm huyên náo.

Đại Tế Ti ở trên vọng đài cách đó một trăm trượng nghiêng tai lắng nghe, gã cung kính nói với người bên ngoài: “Vạn yêu đến chúc thọ, có thể thấy Yêu giới rất hưng thịnh.”

Yêu Vương ngồi trên ghế lớn nhìn qua, y phát giác ra luồng khí tức không giống yêu khí, mắt y hơi híp lại

Lần này xem ra Yêu giới nghênh đón mấy nhân vật lớn rồi.

Đột nhiên có một vệt Long khí xuất hiện trong yêu khí hỗn độn, hai con mắt lạnh lùng của Yêu Vương lập tức trợn to.

————-

Trước đây Tây Phong đều lần theo khí tức của tiểu Hắc yêu để đuổi theo nó, nhưng ở đây khắp nơi đều là yêu khí nồng đậm, chỉ hơi mất tập trung đã không thấy bóng dáng tiểu Hắc yêu đâu nữa, ngay cả Tiểu Hỏa cũng không ngửi được mùi của nó, không thể nào đuổi theo được nữa.

Tây Phong dừng lại thở hổn hển, nàng ôm bụng thở không ra hơi.

“Tên lùn kia đúng là âm hồn bất tán.” Tiểu Hỏa dùng sức lắc lỗ tai Tây Phong: “Bắt được nó thì cho ta làm điểm tâm nhé!”

“Kho!”

“Hấp!”

“Hầm!” Tây Phong nổi giận, ở đây khắp nơi đều là yêu quái, lúc vừa đến may sao lại bắt gặp bát yêu ngay, vậy mà hết lần này tới lần khác nhảy ra tên Mặt Đen. Đang tức giận, Tây Phong mới phát hiện ra bên cạnh không có ai, nàng quơ quơ tay, Éc Éc!

Thanh Uyên đâu rồi?

Tây Phong lập tức nhìn chung quanh một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Chẳng lẽ vừa rồi lúc đuổi theo Mặc Đen nên hắn bị mất dấu?

Không đúng, với tốc độ của hắn không thể nào bị mất dấu được. Hẳn là lúc nàng dừng lại thở thì hắn vẫn tiếp tục đuổi theo?

Tây Phong chau mày lo lắng. Nếu hắn bị lạc ở nhân gian thì nàng mặc kệ, dù sao nhân gian cũng không ai có thể động vào hắn được. Nhưng đây là Yêu giới… Lại còn là sinh nhật của Yêu Vương, một con thần long nghịch thiên như vậy xuất hiện chỉ sợ sẽ gây nên náo loạn.

Trước khi tiến vào Yêu giới, bọn họ đã ẩn giấu khí tức, cho nên bây giờ cũng không thể dùng truy tung chú, nếu không sẽ làm lộ thân phận của Thanh Uyên ngay, bản thân cũng gặp nguy hiểm.

“Tiểu Hỏa, ngươi đi tìm Thanh Uyên, tìm được thì lập tức quay lại.”

Tiểu Hỏa không yên tâm về nàng: “Ta đi rồi thì cô phải làm sao, lỡ cô bị phát hiện thân phận…”

“Ta sẽ ẩn giấu cẩn thận.” Tây Phong vỗ đầu nó: “Đi nhanh lên, đừng để con rồng ngốc ấy gặp rắc rối.”

Tiểu Hỏa cũng cảm thấy Thanh Uyên đi một mình hậu quả nghiêm trọng hơn, ví dụ nếu như Thần Long chẳng may quẫy đuôi, vậy thì chỉ sợ Yêu giới và Thần giới sẽ có hiểu lầm lớn, nhỏ thì thần yêu chiến loạn, lớn thì hủy diệt trật tự của lục giới!

A, nghĩ nhiều rồi.

Tiểu Hỏa lắc đầu, nó nhảy vọt lên đi tìm Thanh Uyên.

Tây Phong cũng đi về hướng khác, nhưng mới đi được chục bước thì đã thấy có thị vệ từ bên kia đường đang đi tới. Bọn họ xuyên qua con đường đông đúc đi về phía nàng.

Tây Phong hơi ngừng lại, nhưng nàng cảm thấy không thể nào là tìm đến mình được, dù sao nàng cũng đã ẩn giấu rất kĩ rồi.

Đến khi chỉ còn cách bọn họ có một trượng, Tây Phong mới chợt thấy thị vệ dẫn đầu đang lơ đãng nhìn nàng một cái. Là dò xét, phỏng đoán, cảnh giác.

Tây Phong đột nhiên hiểu ra bọn họ thật sự tới bắt mình, nàng quay người muốn rời đi, đột nhiên, cổ tay nàng bị người ta tóm lấy, gần như chỉ trong nháy mắt, nàng và người ấy biến mất trong biển yêu.

Thị vệ thậm chí còn không kịp nhìn thiếu nữ kia biến mất thế nào, bọn họ loay hay tại chỗ, xác định không tìm được người rồi mới rời đi.

Bọn họ đi nhanh đến mức gần như không để lại bóng trên mặt đất.

Rời khỏi phố yêu rồi nhưng cổ tay nàng vẫn bị nắm chặt, Tây Phong trầm giọng:

“Buông ra.”

Bọn họ dừng lại, hai chiếc bóng in rõ trên mặt đất.

Một chiếc bóng là dáng thiếu nữ yểu điệu. Một chiếc bóng là dáng đàn ông cao lớn.

Người tới không phải Thanh Uyên nàng muốn tìm, mà là người nàng chẳng muốn liếc dù chỉ là một cái.

“Yêu giới không phải nơi con nên tới.”

Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tây Phong đầy vẻ răn dạy.

“Ồ.” Tây Phong quay sang nhìn con hẻm yên tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, nàng nghĩ đến một điều, khóe môi nhếch lên vẻ mỉa mai: “Yêu Vương thọ yến, xem ra là có thể trục lợi cho nên mới cần đến điện chủ Linh Điện như ông tự thân xuất mã.”
Linh Điện là nhân gian lớn nhất bắt yêu môn phái, môn hạ đệ tử đông đảo, quốc sư cũng xuất từ Linh Điện, cung điện thị vệ cũng có Linh Điện bên trong người.

Bọn họ không chỉ bắt yêu mà còn cả bảo vệ Hoàng tộc, điều khiển sinh tử của quốc gia.

Ly Thiên Chiến, chính là điện chủ Linh Điện.

Sư phụ của Tây Phong.

“Tên đi theo con là Thanh Long à?”

Tây Phong mím môi, trong mắt ngập vẻ thăm dò: “Ông biết rồi? Ai nói cho ông? Ông vẫn đang giám sát ta?” Nàng trào phúng nói: ” Ông đang quan tâm tôi đấy à, hay là muốn biết hắn rốt cuộc có phải Thanh Long hay không?”

Ly Thiên Chiến gần như không cần nghĩ mà nói luôn: “Vế sau.”

Ngay cả tỏ ra giả vờ giả vịt cũng không thèm, Tây Phong quả thực bôi phục ông ta, cơ mà đây mới là sư phụ của nàng, lạnh lùng, vô tình.

Ly Thiên Chiến thấy nàng không nói nữa, ánh mắt ông rơi vào ống sáo bên hông nàng, ánh mắt hơi liễm: “Con đã rời khỏi Linh Điện, không thừa nhận thân phận của mình, vậy thì không xứng dùng đồ của Linh Điện.”

Nói xong, ống sáo bên hông Tây Phong liền bay ra, suýt chút nữa là rơi vào trong tay ông ta. Tây Phong vội vàng đưa tay bắt được, nàng thu lại trên tay, giọng lạnh lùng: “Kiếm khắp Lục giới đều linh của riêng mình, chỉ nhận một người, kiếm này là ta tự tìm được chứ không phải ông, càng không phải là đồ của Linh Điện.”

Dứt lời, người trước mặt dường như không hề động đậy, ống sáo lại sắp thoát khỏi tay nàng.

Dường như phía trước có một cái động muốn hút kiếm của nàng. Tây Phong biến sắc, nắm chặt ống sáo. Đất đá trên mặt đất đều hút vào cái động ấy, Tây Phong chau mày, miệng niệm chú, chú thuật hóa thành lưỡi đao vô hình đâm về phía Ly Thiên Chiến.

Lưỡi đao lại gần cách ông nửa tấc, liền bị  linh lực quanh người phá vỡ, những mảnh đao vỡ vụn trong nháy mắt bắn ngược về phía Tây Phong.

Tây Phong vung tay lên, tay áo quét đi hết những mảnh đao.

“Có tiến bộ.”

Tây Phong thực sự rất ghét cái kiểu lần nào gặp cũng thăm dò của ông ta, nàng hóa chú thuật ngàn cân, cả người và ống sáo trong nháy mắt liền bị hút vào hố đen trước mặt.

Gần như chỉ trong tích tắc, ánh mắt Ly Thiên Chiến khẽ chuyển, hố đen lập tức biến mất. Nhưng Tây Phong vẫn không dừng lại, giờ phút này ống sáo đã hóa kiếm đâm về phía mi tâm của ông.

“Vùuu— ”

Kiếm xé gió đâm tới, tiếng kiếm lạnh lẽo thanh thúy.

Nhưng lúc kiếm sắp đâm vào mi tâm của ông ta, Tây Phong cảm nhận được nguy hiểm nên vội vàng thu tay lại lui về sau.

Ly Thiên Chiến từ đầu đến cuối không di chuyển nửa bước lạnh lùng nhìn: “Thông minh đấy.”

Một kiếm này của nàng nếu lại gần thêm nửa phân thì sẽ lập tức nát vụn.

Cả người Tây Phong chảy mồ hôi lạnh, nàng chắp tay cầm kiếm, cũng không dám để ống sao xuất hiện trước mặt ông nữa. Nàng đánh không lại ông ta, cho dù cố gắng thêm lần nữa cũng không đánh lại ông ta.

Tây Phong thầm hận.

Vừa rồi suýt chút nữa là nàng đã liền triệu hoán Thiên Lôi chú bổ lên đầu ông ta. Nhưng nàng không dám, nếu nàng thật sự dẫn Thiên Lôi đến, không chừng đã bị ông ta ấn đầu vào.

Cục diện bế tắc giữa hai thầy trò còn chưa tan, trong con hẻm bỗng xuất hiện một luồng yêu khí vọt thẳng về phía này. Tây Phong vừa nhìn về phía đó liền thấy phía sau đám khí đen là một đám lửa đang đuổi theo: “Tên lùn nhà ngươi nhả cái bát ra”.

Tây Phong hồi hồn, là Tiểu Hỏa đang đuổi theo Mặt Đen? Nàng lại nhìn theo phương hướng của bọn chúng, chính là gáy của Ly Thiên Chiến.

Mặt Đen sợ là… phải chết rồi.

Trong miệng Mặt Đen vẫn còn đang ngậm bát yêu khiến mặt nó biến dạng nhưng vẫn không chịu nhả ra, nó vội vàng chạy trốn, hoàn toàn bất chấp phía trước là cái gì.

Mãi đến khi sắp đến gáy người kia, nó mới nhảy lên, muốn vọt qua đầu của ông ta. Nhưng trong nháy mắt, một tia trắng đâm tới, có thể chặt nó đứt đôi.

Sát khí khiến Mặt Đen ngây ra, đột nhiên nó trông thấy một bàn tay của tróc yêu sư dặt dẹo kia đẩy nó ra, tia sáng sượt qua eo nó.

Tiểu Hỏa đuổi theo sau tóm được Mặt Đen bị quẳng trên đất, phát hiện ra thân phận của người đàn ông trước mặt nên dừng lại, quên luôn cả cướp lại bát.

Tia sáng không làm Mặt Đen bị thương, nhưng lại đâm qua bàn tay mà Tây Phong dùng để đẩy Mặt Đen ra, lòng bàn tay chảy máu, nàng dùng một tay che lại nhưng vẫn có máu chảy ròng

ròng.

Mùi máu tươi của người phàm ngập tràn khắp nơi, yêu quái gần đấy ngửi thấy máu mà tới.

Ly Thiên Chiến lạnh lùng nói: “Vì yêu (quái) mà bị thương, tốt bụng với yêu, ai dạy con?”

Tây Phong che bàn tay bị thường, nàng nhìn ông chằm chằm: “Mẹ ta.”

Ly Thiên Chiến hơi run lên, lúc này có yêu quái đến đây, ông ta nhìn thoáng qua rồi lập tức biến mất.

Tiểu Hỏa đã vứt Mặt Đen xuống chạy đến trước mặt Tây Phong, nó hóa thành  chuột lửa khổng lồ: “Đi thôi.”

“Không đi nổi.” Tây Phong bị yêu khí ngợp trời dọa đến run rẩy ôm lấy cổ nó: “Sắp bị yêu quái ăn thịt rồi, ăn thịt rồi, ăn…”

Tiểu Hỏa không thể nhịn được nữa: “Câm miệng, tóm lại cô có lên không.”

“Lên!” Tây Phong nhảy lên lưng nó, yêu khí càng lúc càng nồng nặc, khiến một người phàm như nàng sắp không thở nổi: “Chạy mau.”

Nàng vừa ra lệnh, Tiểu Hỏa lập tức bay vút lên, yêu khí ngút trời đánh tới bị quả cầu lửa phá tan, nó xé gió mà chạy, không hề có chút trở ngại nào.

Mặt Đen vẫn còn đang ngậm bát yêu ngẩng đầu lên nhìn, hai con mắt sáng càng thêm sáng, lấp lánh, lấp lánh.

Đại… Yêu… Quái.

Bịch.

Tim nó đạp thình thịch, không đè nén được niềm vui to lớn.

Sự nghiệp tìm đại yêu quái bất khuất của nó lại có mục tiêu mới rồi.

“Huệ.” Nó nhả bát yêu ra, đi theo ánh đỏ kia.

Nơi này dù sao cũng là Yêu giới, máu không ngừng chảy, bất luận ở đâu đều có thể hấp dẫn một đống yêu quái đến, đại yêu tiểu yêu, đều đang truy lùng.

Tây Phong chỉ quay bừa lại một cái đã thấy một cái đuôi oai hùng. Quay lại thêm lần nữa, cái đuôi đã biến thành một con rồng.

Nàng ôm cổ Tiểu Hỏa khóc rống: “Sắp bị ăn thịt rồi, Tiểu Hỏa, bình thường ngươi vẫn coi yêu quái là điểm tâm, bây giờ thì ngươi sắp thành điểm tâm rồi.”

Tiểu Hỏa hừ lạnh: “Yên tâm đi, trước khi bọn chúng đuổi kịp, ta sẽ ném cô làm mồi dụ trước rồi đào tẩu.”

Tây Phong mắng: “Không có lương tâm.”

Tốc độ của Tiểu Hỏa rất nhanh, dần bỏ rơi bầy yêu lại phía sau, hai người đang thở dài một hơi thì bỗng phát hiện phía trước có bầy yêu quái đông như quân Nguyên.

Những con yêu quái kia không toán loạn như đám yêu quái lâm thời lập đội ở sau, bọn chúng thân mang khôi giáp, tay cầm trường kích, vô cùng chỉnh tề chờ ở phía trước.

Tiểu Hỏa vội vàng quay đầu định chạy, nhưng phía sau cũng là kẻ địch.

Trước sau đều là địch, như cá trong chậu.

Tây Phong cảm thấy sự tình nghiêm trọng, bây giờ hoàn toàn không có cách nào trốn thoát.

Yêu quái kia hộ vệ bay lên trước, cản đường đi của Tây Phong và Tiểu Hỏa, Tây Phong kinh hãi.

Hộ vệ cầm đầu ra: “Đi thôi.”

Tây Phong tính toán khả năng của mình và tốc độ ăn yêu quái của Tiểu Hỏa, nàng vô cùng thức thời không phản kháng, trong lòng đã tưởng tượng xong mười tám cách bị nấu.

“Hộ Vệ ca ca, bọn ta thật sự không cố ý xông vào Yêu giới đâu, chỉ là vô cùng kính trọng Yêu Vương nên mới mạo hiểm đến đây, muốn đưa lên một phần hậu lễ.”

Người kia không nghe, tiếp tục dẫn Tây Phong đi lên phía trước.

Tây Phong lại nói tiếp: “Trong đám xông vào đây, bọn ta chỉ là con tôm nhỏ thôi, ngoài kia còn một con tôm hùm là điện chủ Linh Điện nữa, đại gia hỏa!”

Người kia vẫn không nghe.

Tây Phong thật muốn hét vào lỗ tai gã, nhưng nàng không dám.

Hộ vệ cứ đi thẳng, đến khi đến trước một tòa cung điện mới dừng lại.

Tây Phong cũng không rảnh mà quan sát cung điện này, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Quả thật là yêu khí âm u, không vàng son lộng lẫy giống cung điện ở nhân gian, cũng không đầy quỷ khí giống Diêm La điện, toàn đất với đá, không có đẳng cấp! Đến bảo thạch cũng không khảm, trụ thủy tinh cũng không có.

Tây Phong sắp bị nấu thành 18 món lại nghĩ tới Thanh Uyên: “Tiểu Hỏa, ngươi nói xem nếu chúng ta bị làm thành điểm tâm, Thanh Uyên phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Hỏa đã biến về to bàn tay bị treo chặt trên trường kích lật người quay sang liếc nàng một cái: “Cứ lo cho thân cô trước đi.”

Tây Phong vẫn lo cho Thanh Uyên, con rồng ngốc kia bị lạc ở Yêu giới, cũng không biết có thể đi ra ngoài hay không. Tính cách như thế bất luận là ở đâu cũng dễ bị ăn đòn.

Trở lại nhân gian thì trên người cũng không có tiền.

Tây Phong đắm chìm trong lo lắng.

Lo lắng đến độ xuất hiện ảo giác, nàng trông thấy Thanh Uyên đang đứng trước một bàn đầy đồ ăn đang vẫy tay với nàng.

A… Ảo giác.

Tây Phong bỗng hoàn hồn, nàng cẩn thận quan sát, người kia không phải là Thanh Uyên hay sao!

Nàng kinh ngạc, sau đó hộ vệ bên cạnh đưa tay mời: “Mời ngồi.”
“Hở? ? ?”

Thanh Uyên, ngươi đã làm gì bọn chúng? Có phải ngươi bị người của Yêu Vương bắt cóc đúng không? !

Nàng vẫn còn đang kinh ngạc, Thanh Uyên đã xuất hiện ở trước mặt nàng khiến tóc nàng tung bay.

“Cô, bị thương.” Thanh Uyên kéo tay của nàng, trông thấy vết máu đang chảy ra từ kẽ hở, mắt hắn ngập vẻ bi thương: “Cô sắp chết rồi.”

Khóe miệng Tây Phong giần giật: “Ta lặp lại lần nữa, người-phàm-bọn-ta không hề yếu ớt như vậy!” Nàng thấy hắn bình yên vô sự, lại còn đang ngồi trước bàn ăn, nàng hỏi: “Bọn họ là ai?”

Thanh Uyên cẩn thận nâng tay nàng lên, thổi một hơi vào vết thương.

Vết thương dần khép lại, chỉ là vết thương sâu đến tận gân cốt nên cũng không hoàn toàn liền lại.

Vết thương này khiến hắn nhớ tới vết thương trên xương quai xanh của mình.

Rất giống.

Tây Phong hoàn toàn không thèm để ý đến thương thế của mình, nhưng kẻ có thể sai khiến hộ vệ đi “Bắt” bọn họ thì chắc chắn yêu quái bình thường: “Bọn họ rốt cuộc là ai?”

“A, là Bé Bự sao?”

“…” Tây Phong quay đầu lại lén lút nhìn, Bé Bự ở đâu ra! Tất cả đều là trai xinh gái đẹp, Bé Bự ở đâu ra chứ. Đột nhiên nàng trông thấy có nam tử đang nhìn nàng, nam tử kia có khuôn mặt điển trai tuấn tú, ánh mắt hơi lạnh lùng, nhưng không đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Nàng cứ nhìn, luôn cảm thấy người này quen quen.

Hình như nàng từng gặp rồi.

Tây Phong cứng đờ người lại: “Yêu, yêu, Yêu Vương.”

Thanh Uyên quay người lại nhìn, gật đầu: “Ừ, chính là Bé Bự đó.”

Tây Phong bỗng rùng mình: “… Ngươi không muốn sống nữa hả! Ngươi ở Yêu giới gọi Yêu Vương là Bé Bự! Ngươi sẽ bị biến thành rồng xé cay biết hay không hả! Vả lại, dáng dấp người ta cân xứng không chút thịt thừa, ngươi đừng có ghen tị mà gọi y là Bé Bự.”

Thanh Uyên nhíu mày nói: “Trước đây đệ ấy chính là Bé Bự mà.” Nói xong, hắn ngoắc với người kia: “Mau tới đây, đệ đệ.”

“…” Tây Phong nghẹn họng nhìn trân trối.

Hả? ? ? Đệ đệ? ! ! !

Nàng bỗng nhớ ra, Yêu Vương hình như là… Long yêu? ? ?

CHỜI ĐỊU…!

E là nàng sắp bị nấu thành hai mươi tám món rồi!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện