Kính Trung Yêu

Chương 30


trước sau

Chương 30:

Tây Phong tắm rửa sạch sẽ xong, vừa vào nhà liền thấy Thanh Uyên cũng đã tắm rửa sạch sẽ đang ngồi trước bàn, nàng lập tức đưa tay lên, nghiêm mặt: “Không được thổi gió cho ta.”

Lần trước thổi đã khiến tóc nàng dựng ngược hết lên, thổi hết về đằng sau, da mặt cũng bị kéo căng ra.

“Ừm.” Thanh Uyên đẩy một ly trà cho nàng: “Uống đi.”

Tắm xong có người pha trà nóng đưa cho mình, Tây Phong cảm thấy loại cảm giác này thật là tuyệt không tả nổi. Nàng uống một ngụm, đặc đến đắng chát, lại còn lạnh nữa…

Nàng yên lặng đặt xuống, Thanh Uyên hỏi: “Ngon không?”

“Dở tệ.”

Thanh Uyên gật mạnh: “Cái này thì đúng rồi, trà ở nhân gian uống rất dở.”

“…” Cái này đâu phải trọng điểm! Là tại ngươi ngâm trà lâu quá đó cha nội! Tây Phong bình tĩnh, quả nhiên là… quen rồi nên chẳng sao, nàng đã sa đọa rồi.

“Tay.”

Tay nàng đã tháo vải băng, vết thương lại lộ ra. Thanh Uyên đang định xé quần áo nàng, thấy nàng trừng mắt, hắn quay ra đưa tay về phía Tiểu Hỏa, nhìn một hồi, éc éc, Tiểu Hỏa không mặc quần áo.

Tây Phong hừ một tiếng, nàng lấy từ trong ngực ra một cuộn băng gạc và thuốc:

“Sao cứ phải xé đồ của bọn ta vậy, sao không xé của ngươi ấy.”

“Tốt quá, không xé được. Không giống quần áo ở nhân gian, kéo một cái là rách, chất lượng thật là kém.”

“…” Tây Phong quay sang nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, tại sao nàng lại phải nghe thần tiên trên Cửu Tiêu nói kiểu lời này chứ.

“Được rồi.” Thanh Uyên giấu đầu dây băng gạc lại: “Vết thương đã tốt hơn nhiều lúc trước rồi, nhớ kỹ, đừng đi đến mấy nơi ô trọc nữa, nếu không vết thương sẽ nặng thêm.”

“Ừm.”

“Tóc.”

Thanh Uyên đang định động vào, Tây Phong lập tức ngăn lại. Nàng sợ hãi nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Lau khô, tay ngươi đau.” Thanh Uyên cầm chiếc khăn đang vắt trên vai nàng, hắn học theo điệu bộ của nàng lau tóc cho nàng khiến Tây Phong sợ vãi linh hồn, sợ hắn lại đột nhiên làm ra chuyện đáng sợ.

Nhưng hắn học rất tốt, biết khống chế sức mạnh, không hề lau lung tung, lau cho đến lúc khô mới dừng.

Tâm trạng thấp thỏm của Tây Phong được thả lỏng, nàng hơi ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt an tĩnh, ánh mắt cũng rất dịu dàng như ngày xuân ấm áp, khiến người ta say đắm.

Ai da, thật là bổ mắt.

Chỉ cần hắn không nói gì thì chính là mỹ nam!

“Tóc cô…” Thanh Uyên chau mày: “Xơ, không đen, lại còn…”

“Câm miệng.” Tây Phong dùng một tay che miệng hắn, nàng biết hắn không phải mỹ nam chuẩn chỉnh mà.

Thanh Uyên né tay của nàng: “Ta hái quả cho cô, sẽ không xơ nữa.”

“Hở.”

“Là bàn đào.”

“… Vậy làm ơn hái cho ta một giỏ!”

“Không được, với thể chất của con người, ăn nhiều đồ quá bổ, sẽ bị thổ huyết.”

“Mang đi bán.”

Thanh Uyên dừng lại, hắn bỗng được thông não.

Tây Phong thấy Tiểu Hỏa cứ sờ lỗ tai của mình, hôm nay nó lại còn im lặng khác thường nên tò mò hỏi: ” Tiểu Hỏa, sao hôm nay ngươi không nói nhảm nữa vậy?”

“Hở?” Tiểu Hỏa gảy gảy lỗ tai, nó nhìn cái môi đóng mở của nàng: “Cô đang nói gì vậy?”

“…”

Thanh Uyên giải thích: “Tiểu Hắc yêu gào khóc bên tai Tiểu Hỏa khiến nó bị ù tai rồi.”

Tây Phong xách lỗ tai của nó lên, nàng hét vào tai nó: “Ngươi đường đường là đại yêu quái mà lại để bị một đám khí đen bắt nạt, thật mất mặt.”

“Hở? Cô đang nói gì vậy? ? ?”

“…” Tây Phong tức giận cộc đầu nó một cái: “Không-nói-gì-hết!”

Hai người này, muốn làm nàng tức chết đây mà.

Thanh Uyên nói: “Lúc Tiểu Hắc rời đi, nó kêu nó không ăn bát yêu.”

Mắt Tây Phong sáng lên, rồi lại ảm đạm, không ăn có nghĩa là vẫn có thể bị người của Linh Điện tìm được. Tây Phong chau mày: “Nếu nó vẫn còn ở Yêu giới thì cũng phải đợi đến mấy ngày sau, tên tham ăn kia mới chịu đi ra.”

Nhưng nàng chắn chắn không thể đi, cũng không muốn đi đến Yêu giới.

Đệ đệ của Thanh Uyên ở đó, hắn sẽ không đi; Ly Thiên Chiến ở đó, nàng cũng sẽ không đi.

Ôm cây đợi thỏ?

Tây Phong không ngờ được chỉ ở tiểu trấn mấy ngày mà lại tiêu nhiều tiền đến vậy. Nàng gảy bàn tính lạch cạch rồi nói: “Sáng sớm mai chúng ta đi luôn.”

“A ——” Thanh Uyên bỗng nhiên nghĩ ra: “Chúng ta, đã quên một người rồi.”

Tây Phong lơ mơ nói: “Ai cơ?”

“Bạn tốt của ta.”

“Bạn tốt của ngươi là…” Tây Phong vỗ bàn một cái, như chợt bừng tỉnh từ trong mộng: “À! Phong Thanh Thần Quân! Bách Lý đại nhân!”

Chính là Bách Lý Thanh Phong cùng tiến vào Yêu giới nhưng mới vừa vào đã đuổi theo tiểu yêu tinh…

Kết quả lúc đi ra, họ quên y luôn.

Tây Phong bình tĩnh nói: “Cũng không phải trẻ con nữa, y sẽ tự ra được.”

Tiểu Hỏa còn đang gảy lỗ tai của mình, không nghe được, hu hu không nghe được, rốt cục bọn họ đang cái gì đấy.

“Cốc cốc cốc.”

Ba tiếng gõ cửa, vào canh giờ đặc biệt, cứ đến hẹn lại lên.

Tây Phong giật mình, bát yêu?

Nhưng tại sao nó đã rời khỏi Yêu giới rồi, chẳng phải là cái bát phàm ăn như nó nên đợi thọ đản của Yêu Vương kết thúc à?

Nàng cầm ống sáo lên rồi đi ra ngoài lan can nhìn, kẻ đang gõ cửa trước một cửa tiệm, quả thật chính là bát yêu.

Nàng xoay người nhảy xuống, chạy thẳng về phía cái bát. Bát yêu nhận ra  có người tới, nó vừa quay lại nhìn liền lập tức chạy trốn.

Tây Phong thấy bát yêu chạy trốn liền cảm thấy bắp chân đau nhức, lần trước đã phải đuổi đến thở hồng hộc, lần này chỉ sợ lại phải đuổi đến nửa đêm rồi. Nàng sờ trên người, không mang theo đồ ăn rồi, nàng bình tĩnh đứng lại hỏi: “Ta có đồ ăn, ngươi cần không?”

Bầu trời truyền đến tiếng trả lời vang dội —— “Lừa đảo!”

“…” Chẳng lẽ mặt nàng hung dữ lắm à? ? ? Dựa vào cái gì mà lời Thanh Uyên nói nó lại tin ngay.

Trời địu!

Tây Phong đuổi theo hướng nó chạy trốn, đêm nay bất luận thế nào cũng phải đuổi kịp nó, sau đó đánh cho nó một trận.

Bát yêu vẫn chạy trốn rất nhanh như cũ, nhưng lần này Tây Phong đã có kinh nghiệm, biết nó định trốn ở đâu, nàng chạy thẳng về phía đó.

Sẽ không thay đổi thông bát yêu, nếu như bị Linh Điện người phát hiện, cũng thật sự là rất dễ dàng liền bị bắt được.

Đến rừng cây nhỏ lần trước, bát yêu vẫn chạy tiếp vê phía trước, Tây Phong cũng tăng tốc độ, cuối cùng cũng không bị nó bỏ lại.

Đuổi thêm hai khắc nữa, bỗng yêu khí của bát yêu hoàn toàn biến mất, biến mất ngay trước mặt.

Tây Phong lòng đầy ngờ vực, đến khi nàng dừng bước mới phát hiện trước mắt không phải là ngọn núi không.

Ở lưng chừng núi có ngôi miếu bị bỏ hoang.

Gió đêm trên núi mát lạnh thổi qua ngôi miếu cũ nát, cánh cửa đong đưa phát ra âm thanh kẽo kẹt già cỗi.

“Ầm… Ầm…”

Tiếng động ầm ầm vang lên, ngôi miếu hoang như một vật sống đang nói chuyện với người trước cửa.

Tây Phong hít hà: “Trong miếu vẫn còn tiểu tiên được thờ, hẳn là không có yêu quái nào dám đi vào nơi này đâu. Bát yêu chạy đâu rồi nhỉ.”

Nàng nhíu mày, không chắc có nên đi vào quấy rầy mấy vị thần tiên kia không.

Thanh Uyên liếc qua rồi nói: “Ở trong đó.”

Tây Phong hơi bất ngờ: “Bát Bát không sợ bị đánh à?”

Thanh Uyên trầm tư một lát: “Chắc là nó cảm thấy bị bọn họ đánh còn hơn là bị bị cô đánh cho một trận.”

“… Đây là lời thật lòng của người đấy hả?”

Thanh Uyên đứng thẳng người lên, hắn khoát tay với vẻ cứng đờ: “Không phải.”

Tây Phong hừ một tiếng, đường vào núi này đi lại không tiện, đường xây không to, rất có thể là bởi vì không linh nghiệm lắm nên ít người đến đây thăm viếng, không có khách hành hương thì cũng không có người, dần dần lụn bại, biến thành một ngôi miếu hoang.

Cánh cửa rách nát

vẫn còn dính lấy mép cửa, không đủ cho một người đi vào. Tây Phong đẩy một cái, cánh của đổ rầm xuống, bụi bay tung tóe trên đất, nhìn qua thì toàn là mạng nhện.

Tây Phong ho sặc sụa, nàng dùng tay xua xua bụi, cứ tưởng bụi sẽ tản đi, ai ngờ bụi lại càng dày lên, càng ngày càng dày đặc, cuối cùng biến thành một đám sương mù, hoàn toàn che mất tầm mắt của nàng.

“Thanh Uyên? Thanh Uyên?”

Tây Phong kêu to, nhưng hắn không trả lời, bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng. Nàng híp mắt cố nhìn qua màn bụi, bàn tay kia trắng nõn thon dài, có thể lờ mờ trông thấy ống tay áo có màu xanh. Nàng yên tâm: “Thanh Uyên.”

Nhưng vẫn không thể nhìn được người, lông mi của nàng dần phủ đầy bụi khiến nàng không mở hai mắt ra được.

Thanh Uyên ở bên cạnh trông thấy một bàn tay đang cầm tay Tây Phong, chậm rãi dẫn nàng vào sâu trong miếu. Hắn quay sang nhìn, không biết bàn tay kia là của ai mà Tây Phong cứ ngoan ngoãnđi cùng nó như vậy.

Không vui rồi.

Hắn nhấc chân đang định qua đó đi bên cạnh Tây Phong thì bỗng một con cái bát to cản trước mặt hắn: “Bố thí chút cơm đi.”

“Ta không có.”

“Thịt bò khô đâu? Mà thôi… Bỏ đi… Không nhai được…” Bát yêu nói: “Cám ơn ngươi đã cứu ta lần trước, nếu không phải ta đã bị người của Linh Điện chém vỡ rồi.”

“Ừm.” Thanh Uyên nói: “Không được bắt nạt Tây Phong.”

“Cô ta là người xấu.”

“Cô ấy không là người xấu.”

“Cô ta là.” Bát yêu cố chấp nói: “Người xấu có dòng máu dơ bẩn.”

Thanh Uyên nhìn nó, hắn nhíu mày nói: “Không cho ngươi thịt bò khô nữa.” Hắn đẩy nó ra, hắn đi vào trong đám bụi mù mịt tìm Tây Phong.

Bát yêu còn muốn đi theo sau, phía sau bỗng hiện ra bảy tám cái bóng, dáng vẻ không ai giống ai.

“Đừng đi, đấy là Long Thần, không thể chọc vào đâu.”

“Dọa tróc yêu sư kia đi là được rồi.”

“Vậy thì dọa nhanh lên.”

Mấy người dứt lời, Tây Phong ở trong màn bụi bị bàn tay kia dẫn đi, nàng gần như không thở nổi, aaaa, bẩn chết đi được, nàng vừa tắm xong, không muốn tắm lần nữa đâu.

Đám bụi đột nhiên cuồn cuộn đánh về phía nàng, Tây Phong chỉ cảm thấy đến lông mày cũng nặng trĩu bụi, nàng khóc không ra nước mắt.

Bàn tay đang nắm lấy tay nàng cũng dính đầy bụi nhưng vẫn điềm tĩnh dắt nàng đi về phía trước, không biết định dẫn nàng đi đâu.

Tây Phong nhìn, lông mi khẽ chớp một cái, một tay cầm ông sáo chém bàn tay thon dài trắng nõn ấy.

Kiếm vừa hạ, bàn tay lập tức biến thành đất rồi tan thành ngàn vạn hạt bụi.

Tây Phong cười lạnh: “Quả nhiên là giả.”

Con rồng thích sạch sẽ ấy sao có thể dễ dàng để bàn tay của mình dính đầy bụi như vậy, lại càng không thể bình tĩnh như vậy, cho nên chắc chắn là hàng giả.

“He he… He he…”

Trong màn bụi bỗng truyền đến tiếng cười quỷ dị.

Không nhìn thấy người, cũng không hề có yêu khí.

“He he… He he…”

Tiếng cười không ngừng truyền đến, vang vọng trong màn bụi.

Tây Phong chống nạnh, chọn bừa một hướng rồi cười to: “Ha ha! Ha ha!”

“…”

Tây Phong hừ lạnh, rồi lại cười, nàng bắt đầu hát, để xem nàng cười khó nghe hay là nàng hát khó nghe hơn.

Trong màn bụi trắng mờ mịt, một cái bóng người màu xanh chậm rãi đi tới . Bóng người vô cùng cao lớn, dáng người cũng cân xứng, nhìn rất rắn chắc. Tây Phong bình tĩnh nhìn hàng giả đang đi tới, trường kiếm trên tay đã chuẩn bị sẵn sàng. Còn định lừa nàng nữa hả, xem nàng làm thịt con  yêu quái giả mạo Thanh Long này thế nào.

Thanh Uyên đã khoác linh lực quanh thân, bụi không đến gần hắn. Trên đường đi, trông thấy Tây Phong không đi theo cái tay kia nữa, hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ, bước chân cũng đi về phía nàng nhanh hơn. Vừa đến gần liền đưa nàng vào trong lồng linh khí, hắn vừa ôm chặt nàng một cái liền thấy bụi đất tung bay, dính đầy lên mặt lên người hắn.

Người hắn cứng đờ đứng thẳng dậy: “Bụp——”, hắn đẩy nàng ra khỏi lồng linh khí, cúi đầu ra sức đập bụi trên người.

Tây Phong bị hắn đẩy về trong màn bụi phải chịu gió bụi tấn công, Tây Phong giật giật khóe miệng — tên này chắc chắn là Thanh Long hàng thật giá thật!

Nàng sắp bị sặc bụi chết rồi, nàng đập lồng linh khí: “Cho ta vào.”

Thanh Uyên quả quyết cự tuyệt: “Không!”

“… Ngươi có thể có ý thức thương hoa tiếc ngọc một chút được không?”

Thanh Uyên quan sát nàng, hắn phản bác: “Cô không thơm, còn bẩn nữa.”

Tây Phong xù lông: “… Vậy ngươi về đi! Ở lại đây làm cái gì!”

Thanh Uyên đang ra sức phủi bụi ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lại nhìn bụi đất mịt mù phía sau nàng, hắn trợn to mắt, lập tức gật đầu: “Ừm, ta về quán trọ chờ cô.”

“… Chia, tay, đi!” Đẻ trứng cái rắm !

Tây Phong cáu, nàng quay người đang định đi. Đi được nửa bước, nàng đột ngột xoay người xông mạnh vào trong lồng linh khí, lại một lần nữa bổ nhào lên ngườiThanh Uyên.

Bên trong lồng linh khí lập tức có bụi đất tung bay, Thanh Uyên há hốc mồm, cả người cứng ngắc.

Muốn… Khóc…


Lời của Cá: (ai không thích đọc lướt qua nhé), chắc chắn thân phận của Tây Phong không đơn giản, sao Tây Phong lại xông vào được lồng linh khí của Thanh Uyên dễ dàng vậy?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện