Jane
Bản thân con búp bê này rất đáng yêu giống như bản chibi của cô bé dưới lầu vậy, chỉ là nó rất xám xịt. Bởi vì bị đinh đóng xuyên qua nên ở nơi lồng ngực của con búp bê vải có một lỗ hổng rất lớn, bông vải ở bên trong đều rơi ra ngoài. Hơn nữa chỗ đinh ghim vào còn dính máu, thoạt nhìn cứ như con búp bê này đang chảy máu vậy.
Sở Dương Băng vỗ vỗ búp bê cho sạch bụi, nhưng cậu phải khâu lại chỗ bị thủng trên ngực búp bê lại. Hơn nữa hai khuy áo làm mắt của nó bị thiếu mất một cái, cậu cũng phải nghĩ cách lắp vào.
Sở Dương Băng nhìn con búp bê này, bỗng nhiên nhớ đến bà chủ phòng tự sát nhìn đèn bàn ở lầu dưới.
Trong tiệm may búp bê có kim chỉ và bông vải, nhưng Sở Dương Băng không tìm thấy cúc áo để làm mắt cho búp bê. Trên bàn của bà chủ phòng ở lầu dưới lại vừa hay rải đầy cúc áo, hơn nữa còn có đèn bàn, khâu vá cũng không quá khó khăn.
Sở Dương Băng cầm búp bê đi tìm bông vải và kim chỉ sau đó đi thẳng xuống lầu một. Nhưng Sở Dương Băng không biết rằng sau khi cậu đi ra khỏi tiệm may búp bê, trong đôi mắt như thuỷ tinh của con búp bê BJD mà cậu đã lắp ráp hoàn chỉnh, bỗng tuôn ra hai hàng nước mắt bằng máu.
Sở Dương Băng xuống dưới lầu một, đi đến căn phòng mà cậu bước vào lúc đầu, dưới ánh sáng của đèn bàn, cậu tìm thấy một chiếc cúc tương tự như con mắt còn lại của búp bê giữa những chiếc cúc áo trên bàn. Sau khi xác nhận rằng tất cả các công cụ đã đầy đủ, Sở Dương Băng bắt đầu công việc sửa chữa của mình.
Đầu tiên cậu lôi hết bông vải bị mốc bên trong búp bê ra, nhét bông vải mới vào, sau đó khâu lại lớp vải bị xé rách bằng chỉ màu đen. Tuy cậu không rành việc may vá lắm, đường kim mũi chỉ không hề kín kẽ, đường may còn xiêu vẹo nhưng tóm lại vẫn khâu được những chỗ bị xé rách.
Sau khi may lại những chỗ quan trọng, Sở Dương Băng lấy chiếc cúc áo đã chọn từ trước đặt lên chỗ mắt bị thiếu của búp bê, rồi dùng chỉ cố định cúc áo lại.
Trải qua quá trình sửa chữa đơn giản của cậu, con búp bê vải này cũng xem như khôi phục lại tình trạng tốt hơn.
Hơn nữa, sau khi may vá xong cũng không có gợi ý nhảy ra nói với cậu “không phải cái này” nữa, như vậy nghĩa là cậu đã tìm đúng rồi.
Sở Dương Băng tự tin tràn trề cầm theo búp bê vải đã được sửa lại, đi đến trước mặt cô bé ở trên bậc thang rồi ngồi xổm xuống, đưa búp bê vải cho nó, nói: “Em xem này, anh tìm được rồi.”
Đôi mắt đen ngòm của nó hơi di chuyển nhìn về phía búp bê vải, sau đó vươn tay cầm búp bê.
“Bây giờ em có thể nói cho anh biết em đã từng gặp một anh trai mặc áo bác sĩ trắng chưa?” Sở Dương Băng hơi căng thẳng hỏi: “Hắn cao hơn anh, cũng từng cho em một con búp bê.”
Cô bé ôm búp bê vải trừng mắt nhìn, bỗng nhiên đứng dậy chạy đi nhanh như gió, tốc độ vô cùng nhanh chóng khiến Sở Dương Băng còn chưa kịp phản ứng lại. Lối đi trong khu nhà cũ này rất phức tạp, Sở Dương Băng còn chưa kịp phản ứng đã đánh mất dấu vết của cô bé rồi.
Trò gì đây?
Cậu bận bịu cả nửa ngày mãi mới lấy được búp bê cho đứa bé, kết quả nó bỏ chạy luôn?
Nhưng nếu không có đứa bé này thì làm sao cậu biết được Lục Phi Trầm đã đi đâu?
Sở Dương Băng bực bội ngồi xổm tại chỗ.
Nhưng khi ánh mắt của cậu đảo qua chỗ mà đứa bé ngồi trên bậc thang, cậu liền phát hiện mấy mẫu giấy.
Hai mắt Sở Dương Băng sáng lên, cậu vội vàng nhặt mấy mẫu giấy đó lên đọc kỹ. Đây có thể xem như là hi vọng cho cậu, không ngờ mục đích tìm búp bê cho đứa bé đó không phải là để cho nó nói chuyện, mà là để cho nó rời đi. Đến khi đứa bé rời khỏi đây thì mới có thể nhìn thấy mấy mẫu giấy này.
Sở Dương Băng cầm giấy, chỉ thấy bên trên có viết:
“Suy đoán của tôi quả nhiên không sai, sự kiện và câu chuyện có ảnh hưởng lẫn nhau.
Thông thường thì tôi đều dựa trên những sự kiện kinh dị có căn cứ chân thật, chỉnh lý rồi thêm mắm dặm muối để thành những câu chuyện kinh dị. Nói cách khác, sự kiện có trước, câu chuyện có sau. Nhưng không biết trong quá trình chỉnh lý quyển sách này đã xảy ra điều dị thường nào, nó tựa hồ có sức mạnh dị hoá ra câu chuyện có trước.
Tôi đi đến đây chủ yếu là để nghiệm chứng điều này. Khu dân cư cũ này có một cô gái là “thần nữ” của giáo phái Adalanka. Giáo phái Adalanka còn gọi là giáo phái bóp méo hiện thực, họ tin chắc rằng thực tế thì méo mó, cuộc sống hiện thực phải thấp hèn và u ám, chỉ có thiên đường mới là nơi vĩnh hằng.
Tôi hoàn toàn không có hứng thú gì với tà giáo này, nhưng lại khá có hứng thú với vị “thần nữ” ấy. Cô ta là cốt lõi của giáo phái Adalanka, tất cả tông giáo đương nhiên đều có cốt lõi riêng của chúng. Cơ đốc giáo là Chúa Jesus, Phật giáo là Thích ca mâu ni, Hồi giáo là Mohamme, còn vị thần nữ này chính là cốt lõi của giáo phái Adalanka.
Bởi vì cô ta có sức mạnh bóp méo hiện thực!
Đơn giản mà nói, nếu như cô ta tin chắc khu dân cư cũ này không tồn tại, như vậy trong hiện thực nơi đây sẽ bị xoá đi hoàn toàn, nếu như cô ta tin chắc một bà lão suy yếu sẽ là một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, vậy thì bà lão đó sẽ quay về tuổi xuân, nếu như cô ta tin chắc rằng có ai đó muốn làm tổn thương mình, thì người đó sẽ biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại, nếu như cô ta tin rằng người nào đó là bạn tốt của mình, thì cho dù người đó vốn muốn giết hại cô ta cũng sẽ trở thành bạn tốt của cô ta.
Bóp méo hiện thực, đây là sức mạnh của “thần nữ”.
Khi đang sưu tập những câu chuyện kinh dị, tôi từng tiếp xúc cuộc hội nghị phù thuỷ, thông qua hội nghị phù thuỷ tìm được giáo phái Adalanka rồi sau đó mới tìm được cô tâ. Tôi biết được câu chuyện liên quan đến cô ta từ chỗ Adalanka, nhưng bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ đến tột cùng là cô ấy tồn tại bởi vì cô ấy tin chắc câu chuyện này tồn tại, hay câu chuyện này tồn tại vì sự tồn tại của cô ấy.
Ai biết đươc? Cô ta có thể bóp méo hiện thực, đây mới là sự thật.
Để ngăn cản việc cô bé này trở thành công cụ mặc cho đám người kia sai khiến, tôi cho nó một con búp bê vải. Tôi nói cho nó biết cô ấy là một con búp bê có linh hồn, bởi vì nó không phải là người bình thường nên mới nắm giữ sức mạnh không giống người thường. Sau đó tôi cướp con búp bê từ trong tay nó đi, nói cho nó biết một phần của nó đã bị phong ấn ở trong búp bê, con búp bê này bị nhốt ở trong tiệm may búp bê. Không có một phần ấy thì nó không cách nào sử dụng năng lực của mình được.
Bất kể tôi có nói đúng hay đang mê sảng, thì nó vẫn tin, chỉ cần nó tin thì lời tôi nói cũng chính là hiện thực.
Nó khiến tôi tin rằng câu chuyện và sự thật là tương quan với nhau. E rằng quyển sách đó của tôi muốn có thêm càng nhiều câu chuyện nữa, nó muốn câu chuyện tự hoàn thành, trước tiên cần phải có một sự kiện kinh dị chân thật. Cho nên quyển sách này đã thao túng hiện thực, tạo ra một sự kiện kinh dị, từ mọi thứ xảy ra trong sự kiện kinh dị chuyển hoá thành câu chuyện.
Sự kiện và câu chuyện đan xen với nhau, cuối cùng phát triển thành quyển sách đó.
Tôi nghĩ tôi đã hiểu những người ngoài đột nhiên xuất hiện trong thị trấn không người này để làm gì rồi. Một sự việc đòi hỏi thời gian, địa điểm và nhân vật. Thời gian và địa điểm rất dễ giải quyết, nhưng các nhân vật không thể hư cấu hoàn toàn. Có lẽ họ là những tên xúi quẩy bị lựa chọn để hoàn thành một câu chuyện kinh dị.
Còn tôi, hahaha, câu chuyện kinh dị cần có một cốt lõi kinh dị, người đã tạo ra quyển sách và cả thị trấn nhỏ không người là tôi đây, có lẽ chính là Boss!
Thật thú vị, tôi biết họ muốn tìm cái gì rồi.
Sách, quyển sách mà tôi vẫn chưa viết xong.
Tôi nhớ rằng mình tỉnh lại ở trong thư viện, hôm ấy tôi mang theo bản thảo đến thư viện tra tư liệu. Nếu như tôi tỉnh lại và rời đi, vậy quyển sách còn chưa hoàn thiện ấy phỏng chừng vẫn đang ở trong thư viện, bị nhân viên quản lý thư viện đặt về lại giá sách mới đúng.
Tôi phải suy nghĩ lại, ngày ấy quyển sách tư liệu mà tôi lấy là gì…e rằng quyển sách chưa hoàn thành đó cũng bị đặt chung chỗ với quyển tư liệu…
Bây giờ tôi đang nghĩ, nếu như tôi lấy được quyển sách ấy trước mấy tên xúi quẩy kia, vậy sẽ phát sinh chuyện gì nhỉ?
Thật mong đợi!”
Sở Dương Băng đọc xong những mẫu giấy này, kết hợp với những chuyện phát sinh trong trấn nhỏ xâu chuỗi lại thành nội dung như vậy.
Lục Phi Trầm là một phú hào, hắn chuyển đến thị trấn nhỏ này sống một cuộc sống đơn độc, hắn kinh doanh ở thị trấn nhỏ này nhưng lại bỏ mặc khu dân cư cũ tồn tại. Bởi vì hắn muốn sưu tập những câu chuyện kinh dị, nguyên nhân khiến hắn muốn sưu tập hắn cũng không rõ lắm, nhưng hành động này của Lục Phi Trầm khiến những câu chuyện đó kết hợp thành sách, và cũng thành “Quyển sách kinh dị”.
Có thể nói “Quyển sách kinh dị” được biên soạn dựa trên những sự kiện có thật, bản thân nó cũng là một loại kinh dị. Thế là “Quyển sách kinh dị” chưa được hoàn thành đã dị hoá, nó muốn có thêm thật nhiều câu chuyện kinh dị để hoàn thiện mình. Những câu chuyện kinh dị dựa trên thực tế có sức mạnh của sự sợ hãi và kinh hoàng. Những sức mạnh này mang lại cho “Quyển sách kinh dị” sức mạnh can thiệp vào thực tại.
Chỉ có câu chuyện kinh dị được dựa trên thực tế mới mang đến năng lượng cho “Quyển sách kinh dị”, để có thể kéo dài việc sản sinh những câu chuyện kinh dị, “Quyển sách kinh dị” bóp méo hiện thực, lôi kéo người từ hiện thực vào trong câu chuyện để tạo nên một câu chuyện kinh dị đầy đủ.
Bên trong “Quyển sách kinh dị” ghi chép càng nhiều câu chuyện kinh dị thì khả năng can thiệp vào thực tại của nó càng lớn, cho nên mới có việc người tham dự câu chuyện có thể đạt được những thứ mình muốn ở trong hiện thực. Nhưng thiên hạ làm gì có bữa cơm nào là miễn phí, “Quyển sách kinh dị” làm như vậy cũng chỉ như nhà tư bản trả lương cho công nhân, hi vọng những người tham dự câu chuyện ấy có thể tham dự càng nhiều câu chuyện kinh dị hơn nữa, để mang lại cho nó thêm nhiều năng lượng hơn nữa.
“Quyển sách kinh dị” mãi mãi chưa hoàn thành, nó không thể được hoàn thành bởi vì người biên soạn nó là Lục Phi Trầm, cũng là người đầu tiên bị nó nuốt chửng. Người luôn sưu tập những câu chuyện kinh dị và tự mình đối mặt với đủ thứ kinh khủng như Lục Phi Trầm, chẳng phải bản thân hắn cũng đã là một dạng quái vật sao? Lục Phi Trầm bị “Quyển sách kinh dị” nuốt chửng, trở thành Boss trong thị trấn không người này.
Nó vẫn luôn tham lam muốn có thêm nhiều câu chuyện hơn nữa, có năng lượng mạnh mẽ hơn nữa, tất cả mọi người đều là con rối bị nó thao túng.
Sở Dương Băng nhắm mắt lại, bây giờ cậu bắt đầu nghi ngờ mình có thể thoát khỏi bàn tay của “Quyển sách kinh dị” hay không. Bởi vì chẳng phải người tham dự câu chuyện cũng là một dạng quái vật sao? Nào có người bình thường nào cứ bị cuốn mãi vào các sự kiện kinh dị chứ.
Sở Dương Băng thở dài,
bất kể là thế nào cậu cũng phải tìm ra Lục Phi Trầm.
Cuối cùng Lục Phi Trầm chắc chắn đã quay lại thư viện, hắn nói “Quyển sách kinh dị” rất có thể được đặt chung chỗ với quyển sách mà hắn đang tham khảo, nhưng quyển sách mà hắn đang tham khảo là gì chứ?
Sở Dương Băng vừa nghĩ vừa đứng lên đi về hướng thư viện.
Vào lúc cậu sắp đến trước cửa thư viện, nhìn vào bóng tối trong thư viện bỗng nhiên cậu cảm thấy vận may của mình đến rồi.
Cậu chợt nhớ đến, sở dĩ cậu lấy được “Quyển sách kinh dị” rồi bị cuốn vào tất cả những điều này là bởi vì khi trả tập thơ “Hoa khổ đau” về lại trên kệ sach thư viện thì cậu rút “Quyển sách kinh dị” ở bên cạnh nó ra xem!
Tim Sở Dương Băng từ từ đập nhanh, cậu nghe tiếng tim đập “bình bịch” của mình, cũng cảm thấy máu nóng chạy rần rần trong người.
Thì ra đáp án luôn nằm trên người cậu, chỉ có cậu mới biết quyển sách tham khảo đó là gì, cũng chỉ có cậu tìm thấy “Quyển sách kinh dị” đặt chung chỗ với tập thơ “Hoa khổ đau” ấy!
Sở Dương Băng vẫn không quên đề phòng tên nhân viên quản lý thư viện quái dị kia, cậu bình tĩnh đi vòng qua những khoảng trống nơi thủ thư đặt sách, rồi mò đến giá sách được đánh dấu văn học nước ngoài nổi tiếng.
“Hoa khổ đau”… “Hoa khổ đau”… “Hoa khổ đau”!
Cuối cùng cậu cũng thấy tập thơ “Hoa khổ đau” ở trên giá sách, cũng tìm thấy “Quyển sách kinh dị” được đặt cạnh nó!
Sở Dương Băng mừng rỡ tột độ rút “Quyển sách kinh dị” ra, trong đoạn hình ảnh điều kiện rời đi của những người tham dự câu chuyện chính là tìm thấy quyển sách này, cậu tìm thấy nó rồi, vậy phải chăng cậu đã có thể rời đi?
Không, cậu vẫn chưa tìm thấy Lục Phi Trầm, cuối cùng Lục Phi Trầm chắc chắn đã đến thư viện này. Cậu phải mang theo quyển sách này đi tìm Lục Phi Trầm, tìm được hắn rồi hai người họ có thể cùng nhau quay về hiện thực.
Sở Dương Băng cầm sách quay người lại, tên nhân viên quản lý thư viện đen thui chẳng biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào.
Sở Dương Băng vừa xoay người lại đã cảm thấy một cơn lạnh lẽo, trong nháy mắt trời đất quay cuồng!
Tầm nhìn của Sở Dương Băng lại vặn vẹo, cậu bỗng nhiên nghĩ đến nếu cuối cùng Lục Phi Trầm đến thư viện này, vậy mục tiêu của hắn cũng chính là “Quyển sách kinh dị” này đây, nhưng vì sao nó còn nằm trên giá sách? Lục Phi Trầm không lấy nó đi sao?
Nhưng nghi ngờ của cậu nhanh chóng được giải đáp, hình ảnh vặn vẹo trước mắt cậu bỗng nhiên ngừng lại, một đoạn hình ảnh lại truyền đến.
Đó là một buổi chiều hoàng hôn ấm áp, trường học trong trấn nhỏ vừa tan học, lũ trẻ đùa giỡn ồn ào đi về nhà. Ngay cả khi nhà của họ ở khu dân cư cũ, những đứa trẻ được giáo dục tốt bởi sự tài trợ của Lục Phi Trầm một ngày nào đó sẽ tỏa sáng như những viên ngọc trai và bước ra khỏi khu ổ chuột tối tăm chật chội đó.
Lục Phi Trầm đang ngồi ở lầu một của thư viện lật xem “Hoa khổ đau”, hắn chép lại một câu thơ vào trong quyển sách mà mình vẫn chưa viết xong.
Mặt trời chiều ngã về tay, vào thời khắc gặp ma, khi Lục Phi Trầm cảm thấy công việc biên tập của mình hôm nay đã kết thúc và định đặt “Hoa khổ đau” về lại giá sách, thì quyển sách vẫn chưa hoàn thành kia bỗng nhiên lặng lẽ lay động.
Lục Phi Trầm như bị sét đánh, ý thức và linh hồn của hắn như bị rút ra, thân thể ngã ầm xuống đât.
Nhân viên quản lý thư viện nghe thấy âm thanh bèn chạy đến, gã nhìn thấy thi thể của Lục Phi Trầm đang nằm trên sàn nhà.
Nhưng Lục Phi Trầm gần như là ông chủ của thị trấn nhỏ bé này, hắn bỗng nhiên chết ở trong thư viện, chác chắn sẽ có người cho rằng là do gã làm! Nhân viên quản lý thư viện vô cùng hoang mang, gã bèn kéo luôn thi thể của Lục Phi Trầm đến tầng hầm dưới thư viện, Dù sao lúc thư viện tân trang cũng không có người nào lui tới, cũng không ai nói đến tên phú hào này có thân nhân nào, mà cũng chẳng ai biết Lục Phi Trầm đã từng đến thư viện.
Chỉ cần nhân viên quản lý thư viện giấu xác của hắn đi là có thể nguỵ trang thành Lục Phi Trầm mất tích và gã sẽ không sao hết!
Nhân viên quản lý thư viện hoảng loạn kéo xác của Lục Phi Trầm vào trong kho sách dưới lòng đất, rồi quay lại định xử lý bản thảo mà Lục Phi Trầm cầm đến đây, nhưng kỳ quái chính là bản thảo vừa rồi còn đặt trên bàn sách bỗng biến mất!
Phải chăng có người cầm đi rồi? Quyển sách chết tiệt đó rốt cuộc ở đâu?
Nhân viên quản lý thư viện hoảng sợ tột độ, bởi vì quyển sách chưa hoàn thành đó chính là chứng cứ Lục Phi Trầm đã từng đến thư viện!
Ngày ấy nhân viên quản lý thư viện mang theo đèn bão lật tung cả thư viện nhưng cũng không tìm ra quyển sách chết tiệt ấy! Đương nhiên nhân viên quản lý thư viện trong hiện thực không tìm ra nó được rồi, bởi bì quyển sách đó đã bị giấu trên giá sach của thị trấn không người.
Thị trấn nhỏ không người và thị trấn trong hiện thực giống như thế giới trong sương và thế giới bên kia [1] vậy, trấn nhỏ trong hiện thực của thế giới trong sương không quá đáng sợ, dân chúng tuy khổ cực nhưng vẫn kiên cường sinh sống. Nhưng thế giới bên kia thì ngược lại, bệnh viện ở đây không cứu được bệnh nhân, nhà thờ ở đây không thanh lọc được lòng người, khu dân cư ở đây u ám vô vọng, thư viện ở đây chỉ còn lại một bóng người luôn lén lút tìm sách.
Hình ảnh đến đây thì ngưng hẳn, Sở Dương Băng cũng đã biết Lục Phi Trầm đang ở đâu!
Thi thể của Lục Phi Trầm đang ở kho sách dưới lòng đất!
Sở Dương Băng nghĩ đến khi mình vừa tỉnh lại ở trong kho sách dưới lòng đất, thi thể của Lục Phi Trầm có lẽ chỉ cách cậu vài giá sách mà thôi, nhưng bởi vì khung cảnh quá tối tăm khiến cậu không thể nhìn thấy thứ gì mà bỏ lỡ mất.
Bắt đầu chính là kết thúc, kết thúc chính là bắt đầu, thì ra hết thảy đều do số mệnh đã an bài.
Hình ảnh trước mắt Sở Dương Băng lại vặn vẹo, cậu bất chấp mọi thứ không hề do dự mở cánh cửa ngầm đi xuống kho sách dưới lòng đất. Cậu bật đèn pin lên, trong ánh sáng chuyển động xoay tròn, cậu rốt cuộc đã thấy được đoạn cuối.
Lục Phi Trầm và thi thể của chính Sở Dương Băng ôm nhau tựa trên giá sách.
“Quyển sách kinh dị” trong tay Sở Dương Băng rơi xuống đất, thì ra cậu đã chết, đúng vậy, cậu thật sự đã chết rồi, cậu đã chết trong câu chuyện thành phố dịch bệnh trước đó. Vậy bây giờ cậu là cái gì? Chằng trách trong suốt quá trình đi lại cậu không hề cảm thấy mệt mỏi hay nhu cầu sinh lý, thì ra cậu đã chết, cậu không phải là người sống.
Nếu vậy, cậu là cái gì?
Cậu là cái gì chứ?
Đèn pin Sở Dương Băng cầm trong tay cũng rơi trên mặt đất, cậu ôm đầu đau khổ cuộn mình trong bóng tối.
Ánh sáng của chiếc đèn pin cầm tay lại chiếu lên “Quyển sách kinh dị” đang nằm trên mặt đất, dù không có gió nhưng quyển sách ấy vẫn lật ra, cuối cùng dừng lại ở phần cuối của một câu chuyện có tên là “Tiếng hét trong câm lặng”
Đoạn cuối viết như thế này:
Sở Dương Băng đi đến thị trấn không người tìm kiếm Lục Phi Trầm, cuối cùng mới biết bản thân đã chết rồi.
Trong bóng tối, Lục Phi Trầm bước ra nâng Sở Dương Băng đứng dậy, nhặt “Quyển sách kinh dị” lên.
Câu chuyện….mới bắt đầu….
*******************
[1]: Thế giới trong sương và thế giới bên kia: Được lấy cảm hứng từ tựa game nổi tiếng The Silent Hill, Silent Hill là một thị trấn có lịch sử lâu đời và trải dài từ thời người châu Âu mới khám phá ra lục địa châu Mỹ. Trong game, Silent Hill hiện lên với vẻ ngoài như một địa điểm du lịch cổ xưa và yên bình đầy lí tưởng tại khu New England. Chúng ta đều đã biết thị trấn nhỏ này không hề yên bình như vẻ ngoài của nó, có rất nhiều chuyện kể rợn gáy và tin đồn đáng sợ về nơi này. Có người nói rằng nơi đây vốn dĩ khi xưa là đất nghĩa địa, nó chính là cánh cổng dẫn tới Địa Ngục. Những người đi lạc đến đây sẽ bị tước đoạt linh hồn, hay bị chính những thứ kì lạ nơi này giết và bắt mất. Khủng khiếp hơn, tồn tại song song với Silent Hill thường ngày là một thế giới kì lạ đầy những con quái vật thường xuất hiện sau màn sương mù, người ta gọi nó là Fog World (Thế giới trong sương) và Otherworld (Thế giới bên kia). Chúng thường xuất hiện sau một tiếng còi báo dài.
———————————————–HOÀN CHÍNH VĂN———————————————————-
Lời tác giả:
Ok, câu chuyện kết thúc rồi nhé quý vị.
Nói tóm lại thì Lão Lục là một tên Boss, vì hắn là người biên soạn nên có năng lực đi xuyên qua các câu chuyện.
Sở Sở đã bị nhiễm bệnh và chết rồi, Lão Lục kéo cậu đến thị trấn nhỏ, để cậu tự trải nghiệm mọi thứ thông qua gợi ý và hiểu ra bản chất của Quyển sách kinh dị.
Kể từ đó Sở Dương Băng cũng trở thành Boss trong truyện, cậu cũng trở thành một dạng tồn tại tương tự như Lục Phi Trầm. Đôi chồng chồng này trở thành Boss trong thị trấn nhỏ, sau này nếu có người tham dự tiến vào thị trấn nhỏ không người này sẽ phải đương đầu với Sở Sở và Lão Lục liên thủ rồi.
Câu chuyện cuối cùng có tên là “Tiếng hét trong câm lặng” (Silent Scream), thứ nhất là bởi nó được lấy cảm hứng từ một trò chơi mang tên Silent Scream: The Dancer, thứ hai chắc là ám chỉ Lão Lục luôn nói cho Sở Dương Băng chân tướng, tình yêu là một tiếng hét trong câm lặng.
Phiên ngoại sẽ giải thích thêm về các chi tiết, bao gồm cả kết thúc thực sự của Lilith, và lời trao đổi giữa Lão Lục cùng Sở Sở sau khi họ trở thành BOSS.