Jane
Cảnh tượng như đã từng quen này khiến Sở Dương Băng càng thêm mờ mịt, Lục Phi Trầm vỗ lên người cậu la lớn: “Nhìn gì nữa, chạy!”
Nói xong liền kéo theo cậu chạy về hướng nhà hỏa táng.
“Không!” Sở Dương Băng vùng vẫy một lúc, hô loạn: “Chị Nhu! Gia Thụ! Chúng ta không được tách ra, phải chạy chung với nhau!”
Nhưng lời của Sở Dương Băng như muối bỏ biển vì dưới sự truy đuổi như dã thú của người băng vải, trong tích tắc mọi người đã chạy tán loạn khắp nơi.
Lục Phi Trầm dẫn theo Sở Dương Băng trốn ở trong phòng chứa xác, trong phòng là từng hàng giường bằng sắt, trên giường sắt có vải trắng che phủ bị nhô lên, rõ ràng bên dưới tấm vải là thi thể.
Lục Phi Trầm đóng kín cửa rồi quay người lại hỏi: “Cậu nói cậu giống như từng tới nơi này? Có thể nói cho tôi biết vì sao không?”
Sở Dương Băng vẫn hoang mang nói: “Tôi cũng không biết vì sao….Đó là một loại cảm giác, anh có hiểu không? Đó là một loại cảm giác.”
Lục Phi Trầm trầm ngâm một lát, nói: “Cho dù là cảm giác cũng không thể xem nhẹ nó được, biết đâu cậu thật sự từng đến đây nhưng lại mất đi toàn bộ ký ức liên quan đến nơi này. Điều này sẽ liên đới một vài vấn đề. Thứ nhất: Làm sao cậu đến đây được, bởi vì đây là câu chuyện bên trong Quyển sách kinh dị, ngoại trừ thông qua diễn biến của câu chuyện ra thì không thể có cách khác để đến đây được nữa. Thứ hai: Nếu cậu đã đến đây thì vì sao lại mất ký ức liên quan. Thứ ba: Tại sao trong chúng ta chỉ có một mình cậu có cảm giác từng đến đây.”
Nhưng khi hai người còn chưa kịp thảo luận thì có tiếng chân chạy nhanh trên hành lang truyền đến, thợ giấy Hứa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm vội vàng nói: “Nhanh trốn đi! Bọn nó đuổi tới rồi!”
“Ai đuổi tới?” Sở Dương Băng theo phản xạ hỏi lại một câu.
Thợ giấy Hứa không có thời gian trả lời cậu, gã ta nhìn dáo dác quanh phòng chứa xác một vòng, sau đó cắn răng xốc tấm vải trắng trên giường lên. Tấm vải bị xốc lên lộ ra một cái xác đang phân hủy nghiêm trọng ở phía dưới.
“Ông…..” Sở Dương Băng nhíu mày.
Thợ giấy Hứa nhìn thi thể đang thối rửa ở trước mặt, cắn răng nằm nhoài lên người thi thể, vươn tay kẻo vải trắng lên.
Tiếng trẻ em cười đùa ở ngoài cửa ngày càng gần, Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm đang đứng bên cạnh, cũng không biết nóng máu thế nào mà quay đầu xốc vải trắng trên một chiếc giường khác lên.
“Lên đi, không sao đâu, sẽ không sao đâu.” Sở Dương Băng đẩy Lục Phi Trầm lên giường, Lục Phi Trầm nhanh nhẹn học theo chước động tác của thợ giấy Hứa, phủ vải trắng lên người mình.
Sở Dương Băng cũng nhanh tay nhanh chân núp dưới tấm vải trắng của một chiếc giường khác. Vừa nhịn mùi phân hủy của xác chết vừa lặng lẽ xốc lên một góc vải.
Lúc này cánh cửa vốn bị đóng lại bỗng nhiên truyền đến tiếng bị đẩy ra, một người giấy mang hình thù bé gái mở cửa cười “hihi” vào trong phòng.
Người giấy nhỏ này được cắt rất sống động, mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh lá đẹp đẽ, nét mặt trên giấy trắng được vẽ như thật, phía sau bé gái người giấy là một bé trai mặc đồ đỏ.
Hai đứa trẻ này đảo mắt quanh phòng chứa xác, Sở Dương Băng lập tức ém gọn góc vải.
Bọn chúng tò mò đi vài vòng quanh phòng chứa xác nhưng hoàn toàn không phát hiện bóng dáng người sống.
Âm thanh xoạt xoạt xuyên qua lớp vải trắng truyền vào tai Sở Dương Băng, cậu chống tay ở phía trên xác thối, yên lặng chờ đợi. Cậu cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, nhưng cậu có cảm giác hai đứa bé người giấy này sẽ bị hấp dẫn rời đi vì một tiếng động nào khác.
Nhưng mà cậu đợi lâu thật lâu vẫn không đợi được biến số đó, hai người giấy đã bắt đầu thử xốc vải trắng lên.
Sở Dương Băng nhắm mắt lại, giường sắt mà cậu đang nằm ở bên cạnh giường của thợ giấy Hứa, cậu biết nếu còn kéo dài thời gian đợi đến khi bị người giấy phát hiện, thì khó mà bảo toàn mạng sống của cả bọn.
Sở Dương Băng so sánh một chút khoảng cách giữa hai chiếc giường, sau đó lặng lẽ vươn chân, tàn nhẫn đạp một cước lên giường của thợ giấy Hứa.
Thợ giấy Hứa vốn đang chống người trên thi thể, vô cùng chăm chú đề phòng hai người giấy, ai ngờ lại có người đạp giường mình ngay trong tình huống thế này, còn đạp văng gã xuống sàn nhà.
Thợ giấy Hứa “rầm” một tiếng ngã xuống sàn, sức chú ý của hai người giấy liền bị gã thu hút.
“Hihi!”
“Hihihi!”
Hai người giấy vui vẻ cười hihi, thợ giấy Hứa lại hét thảm một tiếng liên tục vùng vẫy chạy ra ngoài cửa, hai người giấy tay cầm tay cười hihi đuổi theo.
Đợi đến khi hoàn toàn yên tĩnh lại, Sở Dương Băng mới dám xốc vải trắng lên ngồi dậy, vội vàng nhảy xuống khỏi giường sắt.
“Hay quá, có tiến bộ rồi đó!” Lục Phi Trầm khen.
Sở Dương Băng trầm ngâm một lát, nói: “Hai người giấy kia là Khang Ngọc và Tú Nhi, bọn chúng đến tìm thợ giấy Hứa.”
“Vì vậy cậu mới đạp gã ra ngoài để thu hút sự chú ý của chúng?”
“Đúng vậy.” Sở Dương Băng nói: “Toàn bộ nhà hỏa táng này, hai đứa bé một nam một nữ ngoài Khang Ngọc và Tú Nhi ra thì tôi không nghĩ được người nào khác. Hai đứa bé bây giờ là người giấy, trong nhà hỏa táng chỉ có một mình thợ giấy Hứa là biết làm người giấy, vậy chắc chắn chúng là sản phẩm do tay ông ta làm ra. Đã thế mục tiêu mà chúng nhằm vào chắc chắn sẽ là thợ giấy Hứa, đạp ông ta ra ngoài, chúng ta sẽ an toàn.”
Cho nên Sở Dương Băng mới nhanh chóng quyết định, không sợ bị bại lộ mà tung ra một cú đá.
“Không sai.” Lục Phi Trầm gật đầu đồng ý với Sở Dương Băng, nói: “Bây giờ chúng ta đi tìm Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ, tôi nói tiếp cho cậu biết vấn đề của ba người kia.”
“Được.” Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đạt được nhận nhức chung, thật ra bây giờ điều cậu mong muốn nhất là tụ họp với Giang Chi Nhu và Chung Gia
Thụ, không biết vì sao chỉ cần nghĩ đến hai người họ thì tim cậu đã đập bình bịch.
Không biết họ có trốn thoát khỏi sự truy sát của người băng vải hay không, không biết họ có gắp phải bất trắc gì không, không biết……
Đủ loại suy nghĩ vờn quanh Sở Dương Băng, cậu thật sự không hy vọng thứ mà mình và Lục Phi Trầm tìm thấy chỉ còn lại hai cái xác.
Thật ra ở một nơi khác tình huống của Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ cũng không tệ, hai người họ và sếp Vương hợp sức đã cắt đuôi được người băng vải, thế nhưng ba người lại bị lạc trong nhà hỏa táng. Bọn họ cũng chỉ mới đến đây lần đầu, bên trong nhà hỏa táng u ám tối tăm, cả ba gập ghềnh trắc trở thăm dò toàn bộ nơi này.
Hai người Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ đề phòng sếp Vương, sếp Vương mặt ngoài cười haha nhưng trong lòng cũng lén đề phòng họ.
Sự cân bằng kỳ cục này bị đánh tan khi ba người đi đến một nơi.
Khi họ đi tới khúc ngoặt của hành lang thì một mùi máu tanh vô cùng nồng nặc xộc lên mũi, sếp Vương cau mày hỏi: “Cái gì vậy…..Sao ở đây lại có mùi máu nồng vậy, chúng ta đổi đường khác đi.”
“Đợi đã.” Giang Chi Nhu nói: “Hình như phía trước có thi thể.”
Nói xong Giang Chi Nhu lại tự hỏi: “Nơi này sao lại có thi thể còn mới? Lẽ nào trước chúng ta còn có người khác tới đây?”
“Cô Giang.” Ông chủ Vương trốn ở phía sau lùi lại thật xa, kiên trì nói: “Chúng ta đổi đường khác đi đi.”
“Sếp Vương.” Giang Chi Nhu nói với sếp Vương: “Nếu ông không muốn thì đừng đến, nhưng tôi vẫn phải đi xem, dẫu sao câu chuyện đã diễn biến đến đây rồi, mọi bất thường đều có thể là manh mối.”
“Chị Nhu.” Chung Gia Thụ cũng hơi do dự, không muốn để chị đi mạo hiểm: “Thôi, để em đi xem cho.”
Giang Chi Nhu lắc đầu, nháy mắt ra hiệu về phía sếp Vương, nhỏ giọng nói: “Em ở lại đây đi.”
Giang Chi Nhu không tin tưởng sếp Vương, Chung Gia Thụ ở lại đây canh chừng ông ta cũng là một cách để bảo vệ chị.
Giang Chi Nhu cẩn thận đến gần nơi tỏa ra mùi máu tanh, chị đi tới trước nơi có cái bóng chiếu ngược, ngồi chổm hỗm xuống xem.
Ngay sau đó chị hoảng sợ đứng bật dậy, loạng choạng đi đến bên cạnh Chung Gia Thụ, nói: “Gia Thụ, đừng tới, chúng ta đi, đi mau! Chúng ta đi tìm Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, đi mau!”
“Cô Giang? Cô Giang?” Sếp Vương nhìn Giang Chi Nhu bỗng nhiên kéo theo Chung Gia Thụ chạy đi, không thèm liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái.
Sếp Vương nhíu mày, cô Giang Chi Nhu này chắc chắn đã nhìn thấy thứ gì, lẽ nào mấy xác chết này thật sự là đầu mối sao? Xem điệu bộ của cô ta có vẻ cũng không nguy hiểm gì, hay là….mình cũng tới xem thử.
Sếp Vương sờ bụng, đi tới chỗ mấy cai bóng đen ngồi xổm xuống, đợi đến khi thấy rõ xong đã bị hù ngã ngồi ra đất.
Trong những cái xác nằm trên mặt đất có hai cái là Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ? Sao lại có chuyện thế này được?
Nhưng hai cái xác ở đây rõ ràng là gương mặt của Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ, mặc dù trên thi thể chi chít vết thương, tử trạng thê thảm, nhưng vẫn có thể nhận ra được là hai người họ.
Làm sao có thể? Làm sao có khả năng?
Nếu Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ đã chết rồi, vậy hai người vẫn luôn đi cùng ông ta rốt cuộc là người hay là quỷ.
Sếp Vương bị dọa chảy mồ hôi lạnh đầy người, cũng không kìm được mà chạy đi, trong lòng càng nghĩ càng sợ.
May mà Giang Chi Nhu “còn sống” kéo theo Chung Gia Thụ chạy đi, nếu hai người không chạy sếp Vương cũng không dám ở chung một chỗ với họ nữa.
Cảm giác chính mắt nhìn thấy xác của mình và người bên cạnh là như thế nào chứ….
Giang Chi Nhu đã may mắn trải nghiệm cảm giác này, khi chị ngồi xổm xuống kiểm tra bốn cái xác kia, vừa liếc mắt chị đã nhìn ra ngay xác của mình và Chung Gia Thụ. Trên xác của mình có một vết trói ở ngay cổ, nguyên nhân cái chết là nghẹt thở. Lồng ngực của Chung Gia Thụ thì lõm vào, nguyên nhân chết là bị ngoại thương nghiêm trọng.
Giang Chi Nhu cũng xem như đã trải qua nhiều câu chuyện, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy xác của mình ở bất kỳ câu chuyện nào, chị không tìm được ngôn ngữ để hình dung sự sợ hãi và hoảng loạn trong giây phút ấy.
Nếu như người đã chết nằm trên mặt đất mới là mình, vậy mình vẫn còn sống sót ở đây là ai? Mình thật sự còn sống không?
Nếu như người đã chết nằm trên mặt đất là mình, vậy có phải mình đã đến nơi này không chỉ một lần? Mình đến đây lần thứ mấy thì chết ở đây? Tại sao mình còn có thể đến đây lần nữa?
Nếu như người đã chết nằm trên mặt đất là mình, vậy mình phải làm sao mới không giẫm lại vết xe đổ đó nữa?
Giang Chi Nhu hoang mang kéo theo Chung Gia Thụ rời đi.