Jane
Dẫu sao câu chuyện đã kết thúc, Sở Dương Băng cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Sau khi thoát khỏi câu chuyện, Sở Dương Băng mỗi ngày lên lớp tan học, xung quanh là những bạn học vội vã rảo bước qua thời thanh xuân rực rỡ. Có người đi lại vội vàng, vừa đi vừa gọi điện sắp xếp các hoạt động trong câu lạc bộ, có người nắm tay bạn thân đạp trên lá vàng rụng nhàn tãn bước đi trong nắng thu, có người tranh luận tối nay ăn cơm gì, cũng có người rên rỉ chương trình học khó nhằn, thi học kỳ phải làm sao….
Nửa kỳ đầu của năm ba chớp mắt đã trôi qua, lại sắp đến kỳ nghỉ đông.
Đám bạn học ở cùng phòng ký túc trước đây của Sở Dương Băng rủ cậu đi ăn lẩu, tuy Sở Dương Băng không còn ở đó nữa nhưng quan hệ giữa sáu người vẫn rất tốt.
Trong cái rét của miền Bắc, ngồi vây quanh nồi lẩu nóng hổi đánh chén một bữa, quả thật là chuyện hạnh phúc nhất thế gian này.
Lão đại trong phòng chuẩn xác vớt được thịt cuộn trong nồi đắc ý nói: “Hehehe….Miếng này là của anh nhé!”
“Ăn đê ăn đê!” Lão ngũ lườm anh một cái nhưng động tác trên tay cũng không ngừng lại.
Lão tam ngồi bên cạnh khui bia, vừa uống vừa nói: “Nói ra thì, tiểu lục sau này định làm người mẫu à? Hồi trước hình như anh nhìn thấy chú trên tờ tạp chí thời trang nào đó.”
Bàn tay đang mò thịt viên của Sở Dương Băng khựng lại, mùa hè cậu có giúp Lilith chụp một shoot ảnh nhưng cũng không chú ý lắm, chẳng lẽ Lilith đăng ảnh lên tạp chí thời trang sao?
Lão tứ vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói: “Hay là ông mắt lé đó, tiểu lục làm sao thành người mẫu ảnh được chứ?”
“Chú mới lé!” Lão tam đặt ly bia qua một bên, xách balo đang ném ở bên cạnh mò một lúc, nói: “Anh nhìn nhầm thế nào được chứ, còn mua hẳn một quyển về đây! Anh nhớ là quăng trong balo, để anh tìm cho chú xem.”
“Tìm đê.”
“Anh tìm ra chú tính sao!” Lão tam lật tung balo rồi quay đầu khiêu khích lão tứ.
Lão tứ cười nói: “Nếu tìm ra ông muốn sao tôi cũng chiều nhá.”
“Ok, vậy gọi anh là ba nhé con trai!” Lão tam mạnh miệng nói.
Lão tứ bĩu môi nói: “Nếu không tìm ra thì sao?”
Lão tam nói: “Nếu không tìm ra thì bia hôm nay anh uống hết, ok?”
“Ok.” Lão tứ trách cứ nói: “Có tìm ra không vậy, mò nãy giờ mò được cái gì rồi?”
Lão đại nghe thấy khua đũa về phí lão tứ nói: “Nói gì đó? Ăn đi!”
Sở Dương Băng rối rắm nhìn lão tứ, nghĩ thầm lão tứ hôm nay phải gọi ba là cái chắc rồi.
“Nè nhìn đi! Rõ ràng là tiểu lục chứ ai nữa!” Lão tam giơ tạp chí ra cho mọi người xem, đắc chí nói.
Lão nhị nhìn xong chậc lưỡi nói: “Woa dữ thần nha. Ta nói chứ tiểu Lục đã đẹp trai sẵn rồi, dạo này không biết sao càng ngày càng đẹp ra. Đám chị em trong trường rần rần tin năm ba có một hot boy lạnh lùng học giỏi, ngày nào cũng đến khoa mình dự thính. Chú cứ thế này thì tụi anh sống thế nào hả!”
“Thật là, sao giữa người và người lại khác nhau đến vậy.” Lão ngũ lia mắt từ đầu đến chân Sở Dương Băng một phen rồi nói: “Nhìn mặt mày, dáng người này đi, chênh lệch cỡ này đến gato cũng không nổi nữa.”
“Lão tứ đừng đánh trống lãng!” Lão tam cười haha kêu gào: “Nhanh nhanh nhanh, gọi ba lẹ lên!”
Lão tứ nghẹn hồi lâu mới chịu nhả ra một câu: “Ba ba ba, được chưa! Uống bia đi!”
Đám thanh niên ồn ào đùa giỡn, hơi nóng từ nồi lẩu toả ra tràn ngập tình nghĩa anh em.
Sở Dương Băng buồn cười nhìn bọn họ, tiện tay lật tờ tạp chí bị vứt bỏ sau khi cuộc cá cược kết thúc lên. Chàng thiếu niên trẻ trung đẹp trai trên hình lớn HD bốn mắt nhìn nhau với cậu.
Sở Dương Băng lắc đầu cười gập tờ tạp chí lại, lão đại đã xông đến ôm cậu nói: “Lại đây! Uống với tụi anh một ly!”
Đánh chén bữa lẩu xong, sáu tên trẻ ranh to xác cơm nước no nê từng người trở về nhà nghỉ đông.
Lúc tính tiền, Sở Dương Băng bất ngờ phát hiện đã có người thanh toán.
“Ai trả vậy?” Lão đại đỡ lấy lão tam đang say khướt cau mày hỏi.
Sở Dương Băng đột nhiên có linh cảm quay đầu nhìn ra ngoài nhà hàng lẩu, Lục Phi Trầm đang mặc một chiếc áo khoác vải nỉ dày cộm đứng đấy chờ cậu, thấy cậu nhìn sang còn giơ tay vẫy vẩy.
Sở Dương Băng cười rộ lên, quay đầu lại nói cùng đám lão đại: “Là bạn em, anh ấy đến tìm em, bọn em đi trước nhé.”
“Ừ đi đi, đi đường cẩn thận.” Lão tứ nói, đến khi Sở Dương Băng vội vã chạy về hướng Lục Phi Trầm thì lão ngũ ở sau lưng nói nhỏ một câu: “Bạn gì lại trả tiền cơm cho cậu ấy với người khác chứ….Tôi cũng muốn có bạn như vậy nè.”
“Khà khà khà!” Lão tam đã say mèm nói một câu: “Bạn trai! Hức!”
Lão đại đang dìu bỗng lườm cậu ta một cái, không thèm quan tâm tới con ma men này nữa.
Nhưng mà người bạn này của tiểu lục rất đẹp trai, là vẻ đẹp mà ngay cả đàn ông con trai nhìn thấy cũng nhũn cả chân, nhìn họ đứng bên nhau qua lớp cửa thuỷ tinh của nhà hàng nom thật hài hoà.
Sở Dương Băng chạy ra ngoài, Lục Phi Trầm đã đứng chờ từ lâu mở áo khoác ôm cả người cậu vào trong lòng.
“Sao anh đến đây rồi?”
Lục Phi Trầm ôm Sở Dương Băng một chốc, sau đó cởi luôn áo khoác của mình cho cậu.
“Lilith nhắn em đi Bắc Kinh một chuyến.” Lục Phi Trầm trả lời cậu.
Sở Dương Băng gật đầu nói: “Cũng đến lúc quay về rồi, chúng ta cùng đi.”
“Được.” Lục Phi Trầm cười đồng ý.
Đến kỳ nghỉ đông, Sở Dương Băng kéo theo Lục Phi Trầm quay về Bắc Kinh, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Giang Chi Nhu đang pha trà.
Giang Chi Nhu ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, vui mừng nói: “Ồ hai người quay lại rồi. Vào đây uống chút trà cho ấm người.”
“Chị Nhu.” Sở Dương Băng chào hỏi Giang Chi Nhu, quay đầu lại liền thấy Chung Gia Thụ đang sống dở chết dở co ro trên ghế salon.
Sở Dương
Băng vươn tay chọt người cậu, ý hỏi bị sao vậy.
Chung Gia Thụ nâng cặp mắt cá chết nhìn lại Sở Dương Băng, sau đó uể oải liếc nhìn Giang Chi Nhu.
Sở Dương Băng khó hiểu nhìn về phía Giang Chi Nhu thì đã nghe Giang Chi Nhu hỏi mình: “Sức khoẻ em sao rồi? Bác sĩ nói như thế nào? Khỏi rồi sao?”
“Em đã khoẻ rồi.” Sở Dương Băng vừa trả lời vừa nhìn về phía Chung Gia Thụ lần nữa, Chung Gia Thụ nháy mắt với cậu, Sở Dương Băng liền nói với Giang Chi Nhu: “Chị Nhu, trước khi em quay lại Lilith có gọi điện cho em, chị ấy về rồi à? Về khi nào vậy?”
Giang Chi Nhu nghe vậy thì cau mày nói: “Không biết, cô ấy không nói với chị, em đợi chị gọi điện cho Lilith hỏi thăm thử.”
Nói xong Giang Chi Nhu đứng dậy, bưng những tách trà đã dùng xong đi, chuẩn bị gọi điện cho Lilith.
Sau khi Giang Chi Nhu rời khỏi phòng khách, Sở Dương Băng lại chọt người Chung Gia Thụ hỏi: “Chuyện gì?”
“Chị Nhu còn chưa biết chuyện của chồng chị ấy, con chó đó không nói với chị.” Chung Gia Thụ chống người dậy tức giận bất bình nói: “Phắc, con chó già đó mặt dày vãi chưởng.”
Mắng xong Chung Gia Thụ lại co quắp người như con cá mắm nằm dài trên ghế salon, hậm hực nói: “Bây giờ chị Nhu vẫn còn chưa biết, nhưng chúng ta phải nói cho chị ấy biết chuyện này, quan trọng là mở miệng kiểu gì đây.”
“Nói thẳng với chị Nhu là chồng chị ngoại tình, muốn ly hôn với chị? Vậy thì chị Nhu sẽ hỏi chúng ta làm sao biết được. Nếu như nhắc lại chuyện lần trước con chó già đó đến biệt thự quấy phá thì mặt mũi chị Nhu biết để đâu. Nhưng không thể không nói ra được, em không thể nhìn chị Nhu cứ sống mãi với con chó già kia được.” Chung Gia Thụ tuyệt vọng cằn nhằn, vừa nhìn là biết nó xoắn xuýt muốn điên rồi.
Nhắc đến chuyện Thường Diệp Lâm lần trước đến biệt thự phá phách, Sở Dương Băng cũng thấy đau đầu.
Chung Gia Thụ còn thảm hơn, năm nay nó cũng lên đại học, sinh viên bọn họ được cho nghỉ đông sớm, sau khi nó quay về biệt thự đã xoắn xuýt mấy ngày, tự phiền mình đến mức thành một con cá mắm không có linh hồn.
“Nói thẳng cho cô ta biết.” Lục Phi Trầm uống xong tách trà đưa ra kiến nghị.
Hắn là người không quan tâm mấy vấn đề như thể diện, nếu chuyện đã đến nước này thì không bằng nói thẳng cho Giang Chi Nhu để cô ta kết thúc đúng lúc.
Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ cùng liếc mắt nhìn hắn một cái, để hắn tự hiểu ý.
Sở Dương Băng do dự một chút nói: “Có lẽ mấy ngày nữa chị Lith sẽ trở về, đợi chị ấy trở về hẵng nói.”
Chung Gia Thụ tiếp tục co quắp như cá mắm, tỏ vẻ đồng ý.
Giang Chi Nhu nói chuyện điện thoại xong quay lại: “Lilith nói cô ấy đã book xong vé máy bay, khoảng ba ngày sau sẽ về đến.”
Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, bắt đầu chờ đợi Lilith trở về.
Ngày thứ ba Lilith quay về biệt thự, khi cô vừa bước vào nhà Chung Gia Thụ đã không kìm được mà kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
“Chị Lith, bây giờ con chó họ Thường kia còn chưa chịu ngả bài với chị Nhu, chuyện gã đến biệt thự tìm chúng ta bọn em cũng không tiện nói thẳng với chị Nhu.” Chung Gia Thụ nhăn nó khuôn mặt tuấn tú của mình thành một trái khổ qua, nói: “Bây giờ phải làm sao đây!”
“Đi tìm gã.” Lilith cười lạnh một tiếng, hất tay ném hành lý lên ghế salon nói: “Chúng ta đi tìm Thường Diệp Lâm, bắt gã ngả bài với Chi Nhu. Loại chó này giữ lại để ăn tết hả?”
Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ đều gật đầu, Lục Phi Trầm cũng đứng lên định đi chung với bọn họ, Lilith quay đầu hơi quái lại nhìn hắn nói: “Anh cũng đi với bọn tôi hả?”
“Đương nhiên.” Lục Phi Trầm cười nói: “Lần trước tôi đạp rụng trứng gã, bây giờ nên đi thăm tình hình vết thương của gã chứ.”
Lilith cười lạnh hừ một tiếng nói: “Muốn đi thì đi.”
La Tá vẫn ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối cũng nói: “Tôi cũng đi.”
“Vậy thì đi thôi.”
La Tá là lính đánh thuê, có anh đi chung Thường Diệp Lâm đừng mơ làm gì được họ.
Giang Chi Nhu nhìn thấy cảm đám khí thế hùng hổ chuẩn bị ra ngoài thì kỳ quái hỏi: “Mọi người đi đâu vậy?”
“Bọn em….” Chung Gia Thụ không biết phải trả lời làm sao.
Lilith lại nói thẳng: “Tôi có một đối thủ làm ăn, đắc tội tôi, đi trả thù nó.”
Giang Chi Nhu thấy Lilith còn dẫn theo La Tá thì không nghĩ nhiều nữa. Lilith dung mạo xinh đẹp, lúc cô cùng bàn chuyện làm ăn với đám ông tổng luôn sẽ có người có suy nghĩ bậy bạ trong đầu, mà Lilith lại là người có thù tất báo, chuyện cô đi trả thù Giang Chi Nhu đã quen thuộc từ lâu.
“Vậy bọn họ…..” Giang Chi Nhu nhìn Chung Gia Thụ và Sở Dương Băng, hai đứa vẫn đang là sinh viên, Lilith muốn đi trả thù dẫn theo Lục Phi Trầm cùng La Tá là chuyện dễ hiểu, nhưng hai đứa nhóc này đi theo để làm gì?
“Tôi.” Lilith lạnh lùng nở nụ cười nói: “Dẫn chúng nó đi va chạm xã hội!”