Trên những giá treo cổ này đều treo dây thừng, và lúc này đây rất nhiều đứa trẻ từ khắp nơi chạy tới, bóng dáng của chúng vừa nhoáng qua đã treo vất vưởng lên dây treo cổ.
Sở Dương Băng đếm thử, có gần năm trăm đứa bé…..
Những thân hình bé nhỏ treo trên giá treo cổ, đứa này nối tiếp đứa kia.
Bây giờ Sở Dương Băng đã hiểu tại sao trong thành phố này không có con nít, bởi vì phần lớn con nít đều đã bị giết trên giá treo cổ rồi….. Nhưng…..Tại sao? Tại sao phải treo cổ chúng?
“Tại sao…..” Sở Dương Băng quay sang hỏi Lục Phi Trầm: “Tại sao phải giết chết nhiều đứa bé như vậy?”
Vẻ mặt Lục Phi Trầm cũng nặng nề, hắn nhẹ nhàng nói ra một chữ với Sở Dương Băng: “Mèo.”
Chỉ một chữ này thôi đã khiến Sở Dương Băng sởn cả tóc gáy.
Sở Dương Băng nhìn kỹ lại, phát hiện bên cạnh những đứa bé bị treo cổ trên giá, còn treo cả những con mèo chết.
Nhớ lại thì đứa bé mà tối nay bọn họ nhìn thấy trong lòng cũng ôm một con mèo chết.
Nói cách khác, rất có khả năng những đứa bé bị treo cổ chết ở đây là bởi vì có tiếp xúc với mèo?
Cái lý do chó má gì vậy?
Sở Dương Băng những tưởng thiêu chết nữ phù thuỷ trên quảng trường đã là đáng sợ lắm rồi, nhưng thì ra không có đáng sợ nhất, chỉ có đáng sợ hơn.
Những hành vi tà đạo vô nhân tính, tàn ác đến mức không cách nào chấp nhận được đã bóp nghẹt toà thành dịch bệnh này, nhà thờ ban ngày trang nghiêm thần thánh, ban đêm dưới ánh lửa chiếu rọi lộ ra chân tướng chất đầy xương người.
“Tới đó xem thử không?” Sở Dương Băng do dự hỏi, cảnh tượng trước mắt quả thật vô cùng rùng rợn, nhưng nhà thờ xương người mà gợi ý đưa ra đã xuất hiện.
Lục Phi Trầm còn chưa kịp trả lời thì một tiếng mèo kêu thảm thiết đã vang vọng trên quảng trường. Nhà thờ xương người và đèn đuốc chung quanh quảng trường lần lượt biến mất, giá treo cổ, đám trẻ cùng mèo chết cũng đồng thời biến mất không còn tăm hơi, trong màn đêm nhà thờ lại trở về với hình dáng ban đầu của nó.
Lục Phi Trầm nhìn quảng trường đã bình thường trở lại nói: “Đêm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại tới chỗ bác sĩ mỏ chim một chuyến, hỏi gã xem trước đây từng có rất nhiều đứa trẻ bị giết chết trước nhà thờ phải không.”
“Hỏi gã…..” Sở Dương Băng nhíu mày, gã bác sĩ mỏ chim quái dị khiến cậu vẫn hơi sợ hãi, nhưng nghĩ lại trong cả toà thành này, e rằng chỉ có gã mới đồng ý đề cập đến vấn đề của họ.
“Chúng ta về thôi.”
Lục Phi Trầm dẫn Sở Dương Băng về hội họp với Lilith và Giang Chi Nhu, Sở Dương Băng kể lại cho Lilith và Giang Chi Nhu cảnh tượng nhìn thấy đứa bé gái kia.
“Quảng trường thẩm phán bị đuốc chiếu rọi, đám trẻ và mèo đen bị treo chết, nhà thờ xương người….” Giang Chi Nhu lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc ai là ma quỷ…”
Giám mục tuyên bố, nữ phù thuỷ cấu kết với ma quỷ mang dịch bệnh đến, nữ phù thuỷ còn chưa thấy đâu, bọn họ chỉ thấy có tên thần kinh biến thái tự xưng cứu người làm những trò bệnh hoạn trên cơ thể bệnh nhân.
“Lục Phi Trầm nói ngày mai tiếp tục đến chỗ bác sĩ mỏ chim thăm dò.” Sở Dương Băng nói: “Hy vọng có thể moi được từ gã nhiều…..tin tức liên quan đến đám trẻ đó.”
“Ngày mai là ngày cuối cùng tìm kiếm nữ phù thuỷ, sáng ngày mốt quảng trường thẩm phán sẽ tiếp tục thi hành án.” Lục Phi Trầm nói với Lilith và Giang Chi Nhu: “Ngày mai là ngày nguy hiểm nhất đối với hai người, nhớ tự bảo vệ tốt bản thân.”
Lilith mặt mày nặng nề, bối cảnh câu chuyện lần này hoàn toàn bất lợi đối với phụ nữ, gần như hạn chế mọi năng lực hoạt động của Lilith và Giang Chi Nhu.
Tuy hai người đã che giấu thân phận vô cùng kỹ càng, nhưng chiêu cao, khung xương và giọng nói đều không cách nào nguỵ trang được, một khi họ bị người phụ trách rắc nước thánh phát hiện, e rằng sẽ bị mặc định là nữ phù thuỷ.
Bắt Lilith ngồi không chỉ dựa vào Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng, chẳng khác nào bắt cô chờ chết. Không phải bản thân Lilith không tin tưởng Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng, mà là cô không chấp nhận được mình nằm ở thế bị động như vậy.
Giang Chi Nhu nhận ra tâm trạng Lilith không tốt, bèn an ủi nói: “Bảo vệ tốt bản thân chính là trợ giúp lớn nhất đối với hai người họ.”
Qua nửa đêm cả bọn lục tục đi ngủ, ngày hôm sau khi trời sáng Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đến chỗ của bác sĩ mỏ chim, nhưng không ngờ nơi đó đã vườn không nhà trống.
“Gã đi đâu vậy?” Sở Dương Băng nói: “Hay là chúng ta ra con sông ngoài thành tìm gã?”
Bác sĩ mỏ chim là kẻ khôn ranh, trong thành có vô số căn nhà bỏ trống, muốn tìm ra gã chẳng khác nào mò kim đáy biển. Phương pháp duy nhất có thể tìm ra gã, e rằng phải ra bãi xác ngoài thành, nhưng nơi đó lại có khả năng truyền nhiễm bệnh cực cao.
Lục Phi Trầm đắn đo một lát nói: “Không cần ra ngoài thành, chúng ta canh chừng ở quanh cửa thành là được.”
Hai người bọn họ bèn chuyển hướng đi ra cánh cửa bên hông thành, lúc đi ngang qua một căn nhà đá biến cố bất ngờ xảy ra.
Người nào đó tựa như bị một lực đẩy cực mạnh tác động, ngã nhào lên ván cửa rồi lăn ra ngoài đường. Người này theo quán tính lăn vài vòng sau đó dừng lại ở vách tường một căn nhà đá khác.
Lục Phi Trầm nhanh tay lẹ mắt kéo Sở Dương Băng trốn trong một góc khuất của căn nhà đá, cả hai cùng quan sát tình hình.
Người đang nằm trên mặt đất gắng gượng bò dậy, bên trong căn nhà trống có một người khác lao ra muốn kéo theo đồng bọn cùng bỏ chạy.
Thân hình của cả hai khiến Sở Dương Băng nhận ra đây là hai người phụ nữ, hai người phụ nữ……Sở Dương Băng nhanh chóng suy luận có lẽ họ là Phương Tình Mỹ và Tiền Tử Sam – hai cô gái khác cùng tham gia vào câu chuyện lần này.
Trong ngôi nhà đá có cánh cửa đã bị phá nát ở bên kia, một con quái vật quái dị mọc nhiều cánh tay, cái đầu lâu thì lửng giữa không trung loạng choạng bước ra.
Tứ chi của nó quấn lại với nhau, khi nó bước ra khỏi căn nhà nhìn thấy Phương Tình Mỹ và Tiền Tử Sam, nó bỗng nhiên vung tay chân ra tấn công họ.
Tiền Tử Sam kéo theo Phương Tình Mỹ khó khăn tránh được một đòn tấn công của nó, nhưng con quái vật này tay chân nhiều vô kể, tránh được một đòn đòn sau liền bám sát mà tới.
Tiền Tử Sam và Phương Tình Mỹ không tránh được nữa bị
đánh dồn dập. Hai người hộc máu rên rỉ thành tiếng.
Con quái vật liên tục áp sát hai người, không ngờ cơ thể nó mập mạp như vậy lại có thể hoạt động vô cùng nhanh nhẹn.
Sở Dương Băng đứng quan sát mà sợ xanh mặt, tốc độ, sức mạnh của con quái vật này khủng vô đối, không biết trên tay chân nó là cái gì mà có thể tạo ra sát thương lớn như vậy.
Hai người bên kia nén đau muốn chạy trốn, nhưng con quái vật sau lưng liên tục vung tay chân ra tấn công họ, cũng bởi vì loạng choạng trách né mà cả hai đã bỏ mất cơ hội kéo dài khoảng cách với nó.
Chỉ trong giây phút trì hoãn này, con quái vật đã áp sát họ.
Dù thấy hai người sắp rơi vào đường cùng, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm vẫn lặng lẽ quan sát ở góc khuất kín đáo, không hề có ý định đi ra trợ giúp.
Con quái vật này chắc chắn là thứ do gã bác sĩ mỏ chim cải tạo, nó nguy hiểm như vậy dù hai người họ đi ra cũng chỉ có nước chịu chết. Nếu hai cô gái này dám đến gây chuyện với bác sĩ mỏ chim, vậy tự họ cũng phải chuẩn bị trước tinh thần chịu chết.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Tình Mỹ cắn răng quay đầu lại, tung ra một thứ màu đen trúng vào người con quái vật.
Theo hành động của cô ta, giữa bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vô số chim săn mồi màu đen. Những con chim này có hình dáng như chim ruồi, cực kỳ nhỏ, vo ve lơ lửng bay cực nhanh giữa không trung.
Tuy chúng rất giống với chim ruồi nhưng lại vô cùng hung hãn, bên trong những chiếc mỏ chim nhỏ xíu là những chiếc răng nhọn hoắt. Bầy chim bủa vây xung quanh con quái vật, nhìn từ xa như một đám lúc nhúc màu đen kịt.
Bầy chim bỗng nhiên xuất hiện rồi bỗng nhiên tan biến. Con quái vật bị rỉa thịt đến độ chỉ còn lại mỗi khung xương, chỉ bấy nhiêu thôi cũng biết được sức tấn công tàn bạo của chúng.
Sở Dương Băng ngẩn ra, cô gái đó làm sao gọi được đàn chim này, chẳng lẽ cô ta là nữ phù thuỷ? Nữ phù thuỷ ẩn núp trong những người tham gia câu chuyện sao?
Nhưng Sở Dương Băng còn chưa kịp nghiền ngẫm suy nghĩ của mình, ở một đầu còn lại của đường phố, Lương Hữu dẫn theo giám mục và đội kỵ sĩ giáp sắt đến.
Toàn bộ quá trình Phương Tình Mỹ triệu hồi đàn chim săn mồi này đều bị người của Toà thánh chứng kiến.
Phương Tình Mỹ và Tiền Tử Sam nhìn thấy người của toà thánh, ngay lập tức nhận ra điều gì, cả hai vội vàng bỏ chạy.
Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng đang núp trong góc khuất cũng nhìn thấy người của toà thánh. Lục Phi Trầm theo phản xạ ép Sở Dương Băng lùi ra phía sau, bảo đảm cả hai đều đứng trong góc chết không ai thấy được.
Lương Hữu lạnh lùng cười một tiếng, nói với giám mục: “Hai người đó đều là phù thuỷ, có thể triệu hồi một đàn chim ăn thịt người xuất hiện, khiến dịch bệnh lan rộng!”
Chính mắt giám mục nhìn thấy đàn chim đó bao vây lấy con quái vật, rỉa sạch thịt thà chỉ còn lại mỗi khung xương. Bầy chim hệt như ma quỷ đó là do một trong hai người phụ nữ triệu hồi tới, bất kể có phải là nữ phù thuỷ hay không, tóm lại vẫn bị giám mục tận mắt chứng kiến hết thảy.
Nếu không phải là nữ phù thuỷ, thì cũng là tín đồ tà giáo.
Những hành vi của giám mục đã khiến dân thành vô cùng căm hận, gã phải có chứng cứ để chứng minh cho việc làm của mình! Hai người này vừa khéo lại đụng trúng gã, gã chắc chắn sẽ không bỏ qua!
“Bắt lấy bọn chúng, lôi chúng đến quảng trường thẩm phán!” Giám mục hô lớn: “Kêu gọi toàn bộ dân chúng đến, xét xử cái ác!”
Kỵ sĩ giáp tuân lệnh hành động, những tên kỵ sĩ bị giáp sắt bao phủ cũng không phải người sống, mà là thứ tương tự như con rối. Toà thánh tuyên bố với bên ngoài đây là sức mạnh do Chúa Cha ban xuống để bảo vệ toà thánh, là thần tích của Cha.
Tốc độ của kỵ sĩ giáp vô cùng nhanh, chúng nhảy thoăn thoắt trên vách tường của những ngôi nhà đá, mượn lực lao về phía hai người kia.
Phương Tình Mỹ cắn răng đẩy Tiền Tử Sam ra hô lớn: “Chạy mau!”
Tiền Tử Sam là người chơi lâu năm, cô ta biết ý của Phương Tình Mỹ là muốn hy sinh bản thân vì mình, báo đáp lớn nhất của cô đối với Phương Tình Mỹ không phải ở lại cùng chịu chết với cô ấy, mà là sống tiếp để báo thù!
Tiền Tử Sam lao nhanh đi xa mà không quay đầu lại, Phương Tình Mỹ đối diện với kỵ sĩ sắt, cắn răng lấy ra một cánh tay người.
Cánh tay này là cô ta vô tình lấy được từ một câu chuyện khác, lúc đó cô ta bị một người đàn bà kỳ quái đâm một tay xuyên vào lồng ngực, vốn tưởng mình chắc chắn phải chết rồi, ai ngờ câu chuyện lại kết thúc ở ngay khoảnh khắc ấy.
Sau khi cô ta trở lại hiệ thực phải nằm ICU mất mấy ngày, lần tiếp theo khi tiến vào sách, cánh tay từng đâm vào lồng ngực cô bỗng nhiên lại xuất hiện ngay bên cạnh.
Cô ta còn phát hiện, một khi cánh tay này lộ ra ngoài không khí sẽ kéo theo một bầy chim ăn thịt đến, hoặc là thịt trên cánh tay này cũng có khả năng tương tự.
Từ đó về sau, Phương Tình Mỹ thường cắt vài miếng thịt trên cánh tay này, xem như là phương pháp để tự vệ.
Nhưng bây giờ cô ta cũng không suy nghĩ nhiều được đến vậy, bèn lôi nguyên cả cánh tay này ra ném về phía kỵ sĩ sắt.