Nguyễn Nam Chúc biết lúc Lâm Thu Thạch có lẽ đã phát hiện bí mật nhỏ của mình là vào một buổi chiều nào đó sau khi bọn họ đã ra khỏi cửa trở lại hiện thực.
Ngày đó Nguyễn Nam Chúc không có việc gì, ngồi ở ban công lật sách, vừa lúc lật tới một câu cảm thấy có ý nghĩa, liền đọc câu này ra với Lâm Thu Thạch, hắn nói: "Khi anh đang nhìn vực sâu chăm chú, vực sâu cũng đang nhìn anh chăm chú."
Vốn dĩ Lâm Thu Thạch đang ngủ, sau khi nghe xong những lời này, lại mơ mơ màng màng nói với Nguyễn Nam Chúc câu: "Chuyện mình làm với vực sâu chung quy sẽ xảy ngược lại trên người mình đúng không."
"Chắc vậy." Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa nghĩ nhiều, cúi đầu hôn Lâm Thu Thạch một cái.
Tiếp theo hắn nghe thấy Lâm Thu Thạch nói: "Anh đây có phải hẳn là nên kéo khoá quần xuống với em hay không......"
Nguyễn Nam Chúc cứng họng một lát, ngay sau đó thấp thấp nở nụ cười, lúc này, hắn liền hiểu, cái gì Lâm Thu Thạch cũng đã biết.
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc trả lời như thế, "Cho nên, anh cần phải đối tốt với vực sâu một chút."
Sinh hoạt khác thường mới đầu do toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Nguyễn Nam Chúc, nên Lâm Thu Thạch vẫn chưa phát hiện, sau đó nhìn lại Nguyễn Nam Chúc, những việc khác thường đó mới giống như tảng băng tiềm tàng dưới mặt nước chậm rãi trồi lên trên.
Ở trong trí nhớ của Lâm Thu Thạch, hắn không hút thuốc, kể cả trên người mang theo thuốc, cũng là phương tiện để đưa cho người khác khi công tác. Nhưng sau khi ra khỏi cửa, hắn thế mà phạm vào nghiện thuốc lá, thậm chí một ngày có thể hút hết mấy bao, thậm chí không hề có một chút cảm giác không khoẻ của lần đầu hút thuốc.
Mà gia đình vốn dĩ quan hệ đạm mạc thế mà bắt đầu thường xuyên liên lạc với hắn, trong lời nói thêm một chút hơi lo lắng cho hắn, còn có Bạch Minh, rõ ràng là bạn thân của Nguyễn Nam Chúc, lại cứ như đã quen biết hắn nhiều năm......
Mấy thứ này Lâm Thu Thạch đều nhìn trong mắt, lại chưa miệt mài theo đuổi.
Có chút đáp án của một vài vấn đề, có đạt được hay không đều không quan trọng, chỉ cần Nguyễn Nam Chúc ở bên cạnh hắn, hắn liền cảm thấy đã đủ, còn Nguyễn Nam Chúc là thứ gì......
Lâm Thu Thạch vươn tay nắm vành tai người yêu bên cạnh, tiến sát gần gương mặt hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Em yêu, rốt cuộc em là cái gì?"
Nguyễn Nam Chúc đang đọc sách, ngước mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch, chợt nở nụ cười, hắn nói: "Em là trà sữa của anh đó."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh không hỏi vì sao em là trà sữa của anh sao?"
Lâm Thu Thạch nhướng mày: "Lần trước lúc nghe thấy trò cười này anh vẫn còn là xử nam, hiện tại anh đã là mẹ của ba đứa trẻ."
(Joke bên bển, hình như là xuất phát từ quảng cáo của hãng trà sữa Youlemei thì phải, đại khái là tỏ tình thôi, ai thích ăn thêm cơm chó thì mời Google)
Ngay sau đó hai người cười to, không khí tràn ngập hương vị vui sướng.
Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ cho rằng Lâm Thu Thạch vẫn sẽ tiếp tục truy vấn, ai ngờ Lâm Thu Thạch duỗi người, liền từ trên giường bò dậy, nói đi tắm rửa một cái, liền kết thúc đề tài.
Nguyễn Nam Chúc nhìn bóng dáng Lâm Thu Thạch, há mồm làm một khẩu hình, nếu lúc này Lâm Thu Thạch xoay người, sẽ phát hiện Nguyễn Nam Chúc đang nói một lời với hắn —— em là cửa.
Em là cửa, không sai, Nguyễn Nam Chúc nói, rằng em là cửa.
Hắn chính là cửa thứ mười hai.
Nhưng trên thực tế trước khi trải qua ban đêm bách quỷ dạ hành, Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa ý thức được chuyện này. Ký ức của hắn hoàn mỹ vô khuyết, cứ như mình thật sự là thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch, một người thường mười mấy tuổi đã bắt đầu vào cửa, vượt vô số chông gai, cuối cùng thật vất vả mới qua cánh cửa thứ mười. Nguyễn Nam Chúc không có ký ức khác về cửa, cũng tin tưởng vững chắc mình là một nhân loại bình thường.
Niềm tin tưởng vững chắc như vậy cho đến khi hắn cùng Lâm Thu Thạch vượt qua ban đêm bách quỷ dạ hành, lại đột nhiên bị đánh vỡ.
Khi đó thời gian ban ngày càng ngày càng dài, thời gian ban đêm càng ngày càng ngắn, thời gian Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch ở chung cũng tiến vào đếm ngược. Khi màn đêm mãi chẳng buông xuống, Nguyễn Nam Chúc cho rằng hắn sẽ không còn được gặp lại Lâm Thu Thạch, lúc ấy hắn phát điên muốn tìm được chìa khóa rời khỏi nơi này, nhưng lại mơ hồ phát hiện một vài chuyện dường như thoát ly khống chế của mình......
Điều hắn chưa nói với Lâm Thu Thạch chính là, ban ngày hắn cũng nhìn thấy quỷ quái, ban đầu là bởi vì sợ Lâm Thu Thạch lo lắng, sau lại bởi vì hắn phát hiện những quỷ quái này cũng không thương tổn hắn. Quỷ quái đáng sợ tồn tại ở mỗi một góc, thậm chí lúc Nguyễn Nam Chúc mở va li hành lý của mình ra, cũng sẽ thấy bên trong chứa một rương nữ đáng sợ —— tuy rằng thời điểm nó bị Nguyễn Nam Chúc phát hiện ra biểu tình nhìn qua rất vô tội.
Từ kinh ngạc còn hơi mang theo sợ hãi lúc mới đầu, đến về sau lạnh nhạt chết lặng, Nguyễn Nam Chúc có lẽ đã trải qua khoảng nửa tháng.
Lúc ý thức được bản thân sẽ không còn gặp lại Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc đã có thể lạnh mặt đá nữ quỷ ngồi xổm ở đầu giường mình xuống, ngữ khí lạnh nhạt bảo nó đừng ngồi xổm trên đỉnh đầu mình, như vậy lớn lên sẽ không cao...... Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, sau khi hắn nói xong lời này, thế mà nhìn thấy một chút tủi thân trên mặt nữ quỷ.
Nguyễn Nam Chúc tức giận bồng bột nghĩ thầm, mày tủi thân cái gì, đến tao còn chưa kịp tủi thân đâu.
Tình hình bên cạnh hắn lúc này càng ngày càng quỷ dị, Nguyễn Nam Chúc vẫn không hiểu ra sao, không rõ đã xảy ra cái gì, hắn thậm chí cho rằng đây là trừng phạt dành cho hắn của thế giới cửa, cho đến một ngày nào đó, có một tiểu quỷ mặc đồ đỏ, dẫn hắn tới một chỗ.
Khi Nguyễn Nam Chúc đi đến nơi đó, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là vị trí chung cư Lâm Thu Thạch đã từng ở, chỉ là lúc này chung cư vẫn chưa được xây dựng xong, trước mắt là một mảnh xà ngang nhìn qua cực kỳ cũ xưa.
Tiểu quỷ kia đứng ở tầng 5, vẫy tay với Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu nhìn nó, nhíu mày: "Tầng 5? Ngươi dẫn ta tới nơi này làm cái gì?" Hắn quan sát cẩn thận bộ dáng tiểu quỷ một chút, hơi không thể tưởng tượng, "Không phải ngươi là Tá Tử đấy chứ?"
Hắn nói xong lời này, liền thấy tiểu quỷ kia thẹn thùng cười cười...... Tuy rằng dùng khuôn mặt trắng bệch bày ra cái biểu tình này một chút cũng không đáng yêu.
Nguyễn Nam Chúc vội vã rời khỏi nơi này, lại không có đầu mối về chìa khoá, liền nghĩ thôi thì chữa ngựa chết thành ngựa sống, đi xem Tá Tử rốt cuộc muốn triển lãm cho mình cái gì.
Nguyễn Nam Chúc lên tầng 5, đi đến một gian phòng ở phía cuối, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, trông thấy bên trong căn phòng. Trong phòng không một bóng người, chỉ có một cái TV hỏng hóc cũ xưa đặt ở đầu giường, trong TV có vẻ đang phát chương trình gì.
Ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc dừng lại ở TV, trong ánh mắt xuất hiện sắc ngạc nhiên, hắn thậm chí cho rằng mình nhìn lầm rồi, bước nhanh tới cái TV trước mặt, lúc này mới xác định, trong TV đích đích xác xác là bộ dáng Lâm Thu Thạch khi niên thiếu.
Lâm Thu Thạch đi trên một con đường nhỏ, có hai người xuất hiện bên cạnh, hai người này Nguyễn Nam Chúc cũng biết, đó là Hùng Tất cùng Tiểu Kha bọn họ từng gặp trong một cửa, hô hấp của Nguyễn Nam Chúc ngừng lại, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình ảnh trong TV.
"Nơi này là chỗ nào vậy?" Biểu tình của Lâm Thu Thạch thiếu niên non nớt mười phần, đôi mắt màu đen mang theo chút sợ hãi, hắn dò hỏi thật cẩn thận, "Anh chị là ai thế ạ?"
Hình ảnh tiếp tục phát, Nguyễn Nam Chúc xem xong toàn bộ nội dung, hình ảnh truyền ra trong TV lại là Lâm Thu Thạch dưới tình huống không có Nguyễn Nam Chúc, vượt qua cánh cửa thứ nhất như thế nào.
Đầu ngón tay Nguyễn Nam Chúc chạm vào màn hình lạnh băng, cách mặt kính nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt Lâm Thu Thạch, kể cả là Lâm Thu Thạch khi niên thiếu, cũng làm người mê muội như thế.
Hắn tựa như một viên đá thô chưa bị khai quật, chỉ cần là người biết nhìn hàng, đều nhận ra bên trong sẽ lộ ra bảo tàng sặc sỡ loá mắt thế nào.
Một người thông minh, dũng cảm, bình tĩnh, không thiện lương mù quáng lại giữ vững điểm mấu chốt, Nguyễn Nam Chúc nghĩ, người yêu của hắn bất kể ở tình huống như thế nào, cũng đều hấp dẫn ánh mắt người khác như thế.
Chương trình trong TV thành phim dài tập, toàn bộ là nội dung về Lâm Thu Thạch, về hắn vào cửa như thế nào, về hắn quen biết bạn bè trong tổ chức như thế nào, về hắn tiếp nhận Hắc Diệu Thạch như thế nào......
Nguyễn Nam Chúc xem đến say mê, trong đầu hắn thậm chí thoát ra một suy nghĩ, vì sao thời điểm Lâm Thu Thạch làm những việc này, hắn lại không ở bên cạnh Lâm Thu Thạch chứ, nếu hắn có thể đi cùng, vậy đó phải là trải nghiệm tốt đẹp diệu kỳ như thế nào...... Ngay sau đó Nguyễn Nam Chúc bừng tỉnh, phát giác bản thân khác thường.
Hắn đúng là đã ở bên Lâm Thu Thạch, cùng Lâm Thu Thạch vượt qua khảo nghiệm của cánh cửa mười một, nhưng nếu là như thế, vậy vì sao trong đầu hắn lại xuất hiện ý tưởng vừa rồi một cách tự nhiên đến thế.
Nguyễn Nam Chúc cảm thấy không đúng.
Mà chỗ không thích hợp như vậy, cũng theo bộ phim trước mắt, bắt đầu lan rộng, như một loại ôn dịch không thể nào ngăn cản.
Nguyễn Nam Chúc trông thấy người nhà của Lâm Thu Thạch ở trong TV, hình thức bọn họ ở chung, lại giống nhà mình như đúc. Nguyễn Nam Chúc còn trông thấy Bạch Minh, vốn nên là bạn thân của mình, ở trong TV, lại là tri kỷ của Lâm Thu Thạch......
Lâm Thu Thạch dần dần trưởng thành, từ thiếu niên, thành nam nhân thành thục, người bên cạnh tới tới lui lui, chỉ là hắn lại không đổi sơ tâm, cứ như bóng tối phủ lên người hắn, thậm chí không thể che thành một mảnh bóng râm.
Xem Lâm Thu Thạch liên tục ba ngày ba đêm, Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc ý thức được cái gì...... Hình như hắn, không phải người.
Thời gian ba ngày, không ngủ không nghỉ, nhưng hắn không cảm thấy đói khát, cũng không cảm thấy mỏi mệt, thần thái sáng láng như cũ, vẫn duy trì trạng thái tốt nhất.
Thời gian bị vô hiệu hóa ở chỗ hắn.
Tiểu quỷ dẫn hắn tới ngồi xổm ngay bên cạnh, ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Mới đầu Nguyễn Nam Chúc còn rất cảnh giác với cô bé, sau đó lại có chút bất đắc dĩ, hắn nói: "Ngươi cho ta xem cái này làm gì? Muốn nói cho ta biết ta không phải người sao?"
Tá Tử quay đầu, nhìn Nguyễn Nam Chúc không hé răng.
Nguyễn Nam Chúc còn muốn nói cái gì nữa, Tá Tử lại duỗi tay chỉ chỉ màn hình, ý bảo Nguyễn Nam Chúc tiếp tục xem.
Nguyễn Nam Chúc nghĩ, dù sao sự tình sẽ không thể càng thêm không ổn, xem tiếp thì xem đi, hắn không rời khỏi nơi này, lại không thấy được Lâm Thu Thạch, tiếp tục xem, cũng không ảnh hưởng gì.
Vì thế Nguyễn Nam Chúc liền xem thời gian của Lâm Thu Thạch tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn như là một người đang nhìn trộm, xem hết từ khi Lâm Thu Thạch tiếp xúc với cửa, mỗi một đoạn trong sinh mạng của hắn. Hắn nhìn Lâm Thu Thạch khóc, nhìn Lâm Thu Thạch cười, nhìn hắn nở nụ cười tươi tắn khi kết thêm bạn mới, nhìn hắn thất thanh khóc rống khi mất đi bạn thân, thời gian từng chút trôi đi, Nguyễn Nam Chúc không cần nghỉ ngơi đã mất đi khái niệm thời gian.
Rốt cuộc, hình ảnh mang tính quyết định sự thay đổi xuất hiện.
Nguyễn Nam Chúc thấy Lâm Thu Thạch đi vào cửa thứ mười hai của hắn, tiếp theo hình ảnh vừa chuyển, Lâm Thu Thạch lại xuất hiện ở một gian phòng cho thuê quen thuộc.
Mà cùng lúc đó, cảnh tượng bên cạnh Nguyễn Nam Chúc cũng bắt đầu biến hóa, trang trí cũ xưa bắt đầu phai đi, hoàn cảnh bên cạnh hắn lại trở nên giống trong TV như đúc.
Trong TV, Lâm Thu Thạch nằm ở trên giường ngủ say, một bóng dáng màu đen, xuất hiện ở bên cạnh Lâm Thu Thạch. Không thể thấy cụ thể hình dáng của cái bóng kia, chỉ là một đám bóng ma tối màu. Bóng ma vươn ngón tay, thật cẩn thận đụng vào gương mặt Lâm Thu Thạch, từ trán, đến mũi, lại đến môi, động tác dịu dàng, có như sợ hãi đánh thức Lâm Thu Thạch đang ngủ say.
Tiếp theo thân thể bóng ma bắt đầu biến hóa, màu đen dần dần rút đi trên cơ thể hắn, bộ dáng của hắn càng ngày càng giống người, thậm chí trong nháy mắt nào đó, trở nên giống như đúc Lâm Thu Thạch đang nằm trên giường.
Nhưng có vẻ bóng ma không muốn có khuôn mặt giống với Lâm Thu Thạch, rất nhanh đã thay đổi bộ dáng khác, đương khoảnh khắc định hình cuối cùng của bóng ma, Nguyễn Nam Chúc bên ngoài TV nhìn hết tất cả lộ ra nụ cười khổ —— cái bóng ma kia, lại là cùng một bộ dáng với hắn.
Không sai, bóng ma chính là Nguyễn Nam
Chúc.
Nếu là những người khác, thấy một màn như vậy có thể đã sớm bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ điên mất, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại rất bình tĩnh, trên thực tế trong mấy ngày hắn chứng kiến cuộc đời của Lâm Thu Thạch, đã có suy đoán với những việc này, nhưng hiện tại nhìn thấy tận mắt, vẫn hơi cảm thấy bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Nguyễn Nam Chúc trong TV lộ ra nụ cười khát vọng với Lâm Thu Thạch, tiếp theo thân hình nhạt đi, biến mất ở bên cạnh Lâm Thu Thạch.
Mà đương khi Lâm Thu Thạch tỉnh lại ngày hôm sau, chuyện phát hiện đầu tiên, là Hạt Dẻ không cho hắn ôm.
Chú mèo Hạt Dẻ vốn dĩ cực kỳ dính hắn, thế mà tức giận khè khè xù lông với hắn, một bộ hoàn toàn không quen biết bộ dáng của hắn. Mà Lâm Thu Thạch miêu nô nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn luống cuống chân tay, chỉ có thể rất là tủi thân đối với Hạt Dẻ biểu tình khinh thường mười phần ngồi trên cái nhà cao cao, nói: "Hạt Dẻ, con thế nào lại không cần ba ba, Hạt Dẻ?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn một Lâm Thu Thạch thế này, bả vai bắt đầu hơi hơi run rẩy, tiếp theo rốt cuộc không nhịn được bật cười ha ha, hắn biết, chuyện xưa thuộc về hắn cùng Lâm Thu Thạch, sắp bắt đầu rồi.
Quả nhiên, vài ngày sau, Lâm Thu Thạch mở cửa ra.
Trong cửa, là cảnh tượng hắn vốn nên gặp qua một lần, nhưng bởi vì ký ức bị chỉnh sửa, cho nên trong ánh mắt của hắn chỉ còn xa lạ, mà lúc này, có thêm một gương mặt xa lạ trên con đường hắn đi.
Nguyễn Bạch Khiết mặc nữ trang đáng thương hề hề đi tới trước mặt Lâm Thu Thạch, ngân ngấn nước mắt, hỏi Lâm Thu Thạch nơi này là chỗ nào.
Mà khi Lâm Thu Thạch hỏi tên Nguyễn Nam Chúc, Nguyễn Bạch Khiết là ba chữ Nguyễn Nam Chúc buột miệng thốt ra.
Đây là lần gặp gỡ của bọn họ.
Ngay lúc đó Nguyễn Nam Chúc cũng cho rằng mình là một người thường, hắn rốt cuộc được như ý nguyện, lấy một loại phương thức khác, gia nhập lữ trình của Lâm Thu Thạch, trở thành nhân vật quan trọng không thể thiếu trong sinh mạng của Lâm Thu Thạch.
Cái này làm cho Nguyễn Nam Chúc cực kỳ vừa lòng, chỉ là mọi thứ đều có hồi kết, mười hai cánh cửa cũng sẽ khép lại.
Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa khôi phục ký ức khi bản thân không phải con người, hắn chỉ biết mình không phải nhân loại, nhưng mình rốt cuộc là cái gì đây? Nguyễn Nam Chúc nghĩ vấn đề này, liếc Tá Tử ánh mắt trông mong nhìn hắn chằm chằm ở bên cạnh, ngạc nhiên nói: "Không phải ta là NPC canh giữ cửa thứ mười hai đấy chứ??"
Tá Tử nhìn Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, nhưng Nguyễn Nam Chúc thế mà nhìn ra khinh thường từ ánh mắt của cô bé.
Nguyễn Nam Chúc: "......" Mẹ nó, hình như còn thật sự là thế.
Nói thật, loại chuyện xoá đi ký ức của mình, hơn nữa hình như vĩnh viễn cũng không khôi phục được này, Nguyễn Nam Chúc cảm thấy mình thật đúng là làm được, hơn nữa hiện tại hắn cũng đã đạt được mục đích, hắn có được người mà mình thương.
"Thế mà còn có chút cao hứng làm sao bây giờ." Nơi này không có người, chỉ có quỷ quái vô tận, Nguyễn Nam Chúc ngồi ở trong bóng tối, cười dịu dàng, "Tưởng tượng đến có thể cùng anh ấy trải qua nhiều như vậy, liền cảm thấy rất hạnh phúc."
Tá Tử bên cạnh đương nhiên sẽ không đáp lại hắn.
"Nhưng hiện tại có một vấn đề, mình phải đi ra ngoài như thế nào đây." Nguyễn Nam Chúc ngẩng đầu, nhìn về phía phòng cho thuê xa lạ, "Mình có thể đi ra ngoài đúng không." Hắn tự hỏi một lát, chuyển ánh mắt qua Tá Tử, "Ngươi còn biết cái gì?"
Tá Tử liếc mắt một cái lên đồng hồ trên vách tường.
Nguyễn Nam Chúc: "Đồng hồ?" Hắn đứng lên, nhìn về phía cái đồng hồ vẫn tiếp tục quay đều, có mười hai con số, trầm tư một lát, liền duỗi tay lấy đồng hồ xuống.
Tiếp theo sau khi hắn mở mặt đồng hồ ra, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, liền đè lên cái nút chỉnh kim đồng hồ, đang muốn chuyển động, lại chợt nghĩ ra gì đó, hắn hỏi Tá Tử một vấn đề cuối cùng, hắn nói: "Đúng rồi...... Thời điểm ta cùng Thu Thạch qua cửa, nếu không thành công vượt qua, sẽ chết sao?"
Tá Tử nghe vậy biểu tình trở nên có chút kỳ quái, như là thương hại, lại như là đang nhìn một người thần kinh không ổn định, cuối cùng lại gật gật đầu.
Nguyễn Nam Chúc bật cười, nghĩ thầm đây thật đúng là phong cách của mình, hết thảy đều phải làm tới tận thiện tận mỹ, toàn bộ dựa theo sự thật.
Nguyễn Nam Chúc chuyển động đồng hồ, một lát sau, hai chiếc chìa khóa rơi xuống mặt đất, hắn nhặt lên, thấy mặt trên có khắc chữ, lại không nhịn được lộ ra nụ cười.
Sự sống hư ảo, cái chết chân thật, bất kể Lâm Thu Thạch muốn thế giới như thế nào, Nguyễn Nam Chúc đều có thể cho hắn.
Hắn có thể lựa chọn hiện thực tàn khốc, cũng có thể chọn cảnh trong mơ tốt đẹp, quyền lực quyết định, Nguyễn Nam Chúc trao vào trong tay Lâm Thu Thạch.
Chỉ là hiện tại nghĩ đến, hết thảy những điều này có lẽ đều là dư thừa, Nguyễn Nam Chúc không cần nghĩ, cũng biết đáp án của Lâm Thu Thạch, hắn cầm chìa khóa, xoay người rời khỏi phòng, mở cửa phòng ra, lại chỉ có thể thấy một cánh cửa ở trên hành lang. Trong cánh cửa kia tràn ngập ánh sáng trắng nhẹ nhàng, Nguyễn Nam Chúc đi tới trước cửa, nâng bước tiến vào.
Thế giới bắt đầu xảy ra biến hóa.
Vốn dĩ trong trí nhớ của thành viên Hắc Diệu Thạch hoàn toàn không có người tên Nguyễn Nam Chúc này, trong đầu lại giống như nhiều thêm cái gì, vì thế đương khi nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đi xuống từ tầng hai, không có ai lộ ra biểu tình kinh ngạc, thậm chí Diệp Điểu còn kích động gọi điện thoại cho Lâm Thu Thạch, nói với Lâm Thu Thạch, Nguyễn ca đã trở lại.
Lâm Thu Thạch đầu kia điện thoại tất nhiên là mừng rỡ như điên.
Nguyễn Nam Chúc lại ngồi ở trong phòng khách, bất động thanh sắc quan sát cảnh sắc xung quanh, xác định khung cảnh này không khác biệt lắm so với ký ức của mình.
"Nguyễn ca, rốt cuộc anh đã trở lại." Diệp Điểu vẫn đang nói chuyện với hắn, "Anh không biết một năm này, Lâm ca vượt qua như thế nào đâu."
"Một năm?" Nguyễn Nam Chúc hơi hơi ngạc nhiên, "Đã một năm?"
"Đúng vậy." Diệp Điểu nói, "Đã một năm."
Nguyễn Nam Chúc nghĩ, còn may hắn không do dự, bằng không lại kéo thêm chút thời gian, chỉ sợ thời điểm ra ngoài con Lâm Thu Thạch đều đã ba tuổi......
Sau đó hai người gặp mặt, hạnh phúc ôm nhau.
Lâm Thu Thạch ngược lại cũng không hỏi vì sao hiện tại Nguyễn Nam Chúc mới xuất hiện, trên thực tế chỉ cần Nguyễn Nam Chúc có thể ra ngoài, Lâm Thu Thạch liền không trách hắn.
Nhưng Nguyễn Nam Chúc đắm chìm trong hạnh phúc rất nhanh đã phát hiện một sự tình không ổn, sau khi chính hắn ra khỏi cửa, cửa thứ mười hai của những người qua cửa khác, thế mà bị chặn lại, phía trên dán một tấm giấy niêm phong, tựa như đang nói cho người bên ngoài rằng bên trong đã không giống như trước.
Lấy chỉ số thông minh của Lâm Thu Thạch, nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại liên hệ với những điều khác thường khác, không khó để đoán ra Nguyễn Nam Chúc không phải người. Sau khi ý thức được chuyện này, Nguyễn Nam Chúc hơi hoảng loạn, bởi vì hắn không thể xác định Lâm Thu Thạch có để ý chuyện này hay không, nói đến cùng chuyện người yêu không phải người mà là thần giữ cửa này, có vẻ không quá khiến người ta vui sướng.
Cho nên đương khi Nguyễn Nam Chúc lấy điện thoại di động Lâm Thu Thạch đang lướt diễn đàn ra, hắn quan sát cẩn thận biểu tình của Lâm Thu Thạch, lúc phát hiện biểu tình của người yêu hắn không thay đổi, có vẻ hoàn toàn không phát hiện ra, lúc này Nguyễn Nam Chúc mới nhẹ nhàng thở ra.
Đương nhiên, lúc sau Nguyễn Nam Chúc mới ý thức được, không phải Lâm Thu Thạch không biết, mà là giả vờ không biết, hắn căn bản không để bụng Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc là cái gì.
"Lúc ấy rốt cuộc em kết bạn với Bạch Minh như thế nào." Lâm Thu Thạch ngồi ở trên sô pha, cầm điều khiển từ xa xem TV, thuận miệng nói chuyện phiếm với Nguyễn Nam Chúc.
"Trong tay cậu ta vừa khéo có manh mối cửa cấp cao, em cần có người dẫn mình qua cửa, liền đi cùng cậu ta." Nguyễn Nam Chúc trả lời.
Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc, nói: "Vậy hiện tại mỗi ngày cậu ấy đều tới tìm anh nói chuyện phiếm làm cái gì?"
"Này, hai người có thể đừng làm bộ tôi không ở đây mà nói chuyện phiếm có được không vậy?" Bạch Minh ăn hạt dưa Nguyễn Nam Chúc vừa mới rang, cả giận nói, "Đổi địa điểm ve vãn đánh yêu không được à, còn nữa, tôi chính là đối với Lâm Thu Thạch của cậu nhất kiến như cố, không được sao?"
"Không được." Nguyễn Nam Chúc nói, "Bỏ móng vuốt của cậu ở trên người anh ấy ra."
Bạch Minh: "Hừ, keo kiệt."
Lâm Thu Thạch cười như không cười, cũng không nói chuyện.
Bạch Minh đứng lên tạm biệt, nói vị kia nhà cậu ta gửi tin nhắn cho mình, hẹn cậu ta cùng ăn bữa tối.
"Anh ta còn có thời gian ăn tối với cậu?" Lâm Thu Thạch thuận miệng tới câu, "Không phải anh ta bận quay phim mới sao."
"Đúng vậy." Bạch Minh thở dài, "Nhưng tôi cũng thích nhìn anh ấy đóng phim điện ảnh, hai người đã xem anh ấy quay "Đạo Làm V" chưa? Thật không dám giấu giếm, lần đó ở phim trường, chúng tôi......"
"Cậu im miệng đi." Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc trăm miệng một lời, hai người nhanh chóng ngăn cản ý đồ kể chuyện đen tối của Bạch Minh, dù sao bọn họ không muốn thời điểm xem phim trong đầu lại hiện ra hình ảnh không tốt nào đó.
"Đó." Bạch Minh nhún vai, "Hai người càng ngày càng hiểu ý giống nhau."
"Giống không tốt sao?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Anh thích yêu đương với người tính cách không khác lắm so với mình?" Bạch Minh nói.
"Thích chứ." Lâm Thu Thạch nở nụ cười, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc nói, "Tôi tốt tính như vậy, vì sao không thích?"
Bạch Minh: "......" Cậu ta phát hiện hai người kia cố ý nhét cơm chó vào miệng mình, vì thế sạch sẽ lưu loát xoay người liền đi, miệng mắng đôi cẩu nam nam.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc cười ha ha, sau đó liền liếc nhau một cái, đều thấy được thâm ý nào đó trong mắt đối phương, chỉ là bên trong thâm ý, vẫn cất giấu tình yêu không cách nào che giấu.
Có một số việc cần gì phải rõ ràng như vậy đâu, Lâm Thu Thạch nghĩ, chỉ cần em ấy ở ngay bên cạnh mình vậy là đủ rồi.