Chương 17: Nguyện ngồi một mình câu cá
Võ Đại cưỡi ngựa đi cả ngày lẫn đêm không ngừng chạy về Vô Danh cốc, bái kiến người đeo mặt nạ để phục mệnh, cũng báo lại chuyện Tề Nhan tự mình đến thư trai bán chữ.
Người đeo mặt nạ sau khi nghe xong thì mỉm cười cổ quái, lại trông thấy thần sắc Võ Đại mù mịt nhưng không dám đặt câu hỏi.
Người đeo mặt nạ hỏi ngược lại: "Ngươi không rõ sao?"
"Thuộc hạ vẫn chưa hiểu." Võ Đại thành thật đáp.
Người đeo mặt nạ than nhẹ một tiếng: "Ta hỏi ngươi, Tề Nhan là nhi tử một nông gia, lại còn mất đi song thân, lấy cái gì để thượng kinh đi thi? Lấy cái gì để thuê tiểu viện? Lại lấy cái gì đi giúp đỡ một bé gái mồ côi bán mình táng phụ?"
Võ Đại theo bản năng nói: "Tất nhiên là chủ nhân đưa..." Hắn nói được một nửa thì mới hiểu ra.
"Nam Cung Nhượng ngụy đế, leo lên ngôi vị hoàng đế bất chính, cho nên hắn chắc chắn sẽ đa nghi. Nếu như ngày nào đó muốn ủy thác trọng trách, hắn nhất định sẽ điều tra Tề Nhan kĩ càng. Tuy rằng tộc nhân của Tề Nhan thật đều đã bị chúng ta xử lý sạch sẽ, nhưng càng không có dấu vết để tìm thì càng sẽ khiến Nam Cung Nhượng sinh nghi trong lòng, nàng đây là cố ý thụ nhân dĩ bính [1]."
[1] Thụ nhân dĩ bính: Dại dột, trao lợi thế cho người để dễ bề hại mình, ví như cầm đằng chuôi rồi đưa dao cho người khác để họ có vũ khí đâm mình.
Võ Đại há miệng thở dốc, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: "Không nghĩ tới..."
"Cái gì?"
"Không nghĩ tới tâm tư của nàng thâm trầm như thế, chủ tử sẽ không sợ nuôi hổ thành hoạn sao?" Một khi Tề Nhan phát hiện thân phận của người đeo mặt nạ, đây cũng sẽ là nhược điểm vô cùng nguy hiểm.
Người đeo mặt nạ chắc chắn nói: "Mặc dù bản cung cố ý giấu giếm nhưng bằng tâm trí của nàng, phát hiện cũng là chuyện sớm chuyện. Tuy nhiên ngươi có thể yên tâm, nàng là người thông minh."
Huống hồ khi nàng thu nhận Tề Nhan, đối phương cũng chỉ mới có chín tuổi, mấy năm nay nàng dạy Tề Nhan thứ gì, thứ ấy sẽ dẫn đến kết quả gì, trong lòng người đeo mặt nạ biết rất rõ. Dù cho hiện tại Tề Nhan có cơ hội làm thiên tử, người này cũng không có đủ tố chất.
Quan điểm đối với mọi việc, tầm nhìn, tâm trí, thủ đoạn của Tề Nhan, người đeo mặt nạ đều bồi dưỡng dựa theo một thế hệ nịnh thần, huống hồ...trong tay nàng còn nắm chặt nhược điểm đủ để phá hủy Tề Nhan.
---
Tề Nhan cầm sáu mươi ba lượng tới chợ, trước tiên nàng vào hiệu may mua một thân trường sam trắng như nguyệt, dưới sự đề cử của điếm tiểu nhị, nàng lại mua một kiện áo choàng màu thủy lam đi đôi với một cái mão.
Ngũ quan nàng vốn kế thừa từ mẫu thân, đổi sang một bộ thư sinh trắng càng có vẻ thêm nhu hòa. Khi đội lên cái mão thủy lam, cặp mắt màu hổ phách thuần khiết có vẻ có chút yêu dã.
Điếm tiểu nhị nhìn đến sửng sốt, không tự chủ nói: "Hai mắt của công tử...thật là, thật là trời sinh dị bẩm."
Tề Nhan hơi mỉm cười, thản nhiên đáp: "Khi còn nhỏ từng trải qua một hồi bệnh hiểm nghèo, sau khi khỏi bệnh thì đôi mắt liền biến thành như vậy, đêm không thể nhìn, cũng không thể chịu nổi ánh sáng mạnh."
Điếm tiểu nhị tự giác nói lỡ, luôn mãi tạ lỗi.
"Tiểu nhị ca không cần chú ý, việc nhỏ mà thôi."
Điếm tiểu nhị thấy dáng vẻ Tề Nhan đường đường lại tao nhã có lễ thì luôn miệng nói chuyện với nàng.
Tề Nhan kiên nhẫn nghe, hỏi: "Xin hỏi tiểu nhị ca có biết Tạ An, Tạ lão gia không?"
Điếm tiểu nhị chớp chớp mắt: "Công tử nói chính là Tạ đại quan nhân ở thành Nam sao?"
Tề Nhan gật đầu: "Hôm trước ta nhận được một phần thiệp mời, mời ta ba ngày sau đến Tạ phủ dự tiệc, ta mua bộ quần áo này đúng là để mặc tới đó. Nếu tiểu nhị ca biết Tạ lão gia, có thể báo cho biết một vài hay không?"
Điếm tiểu nhị đã hiểu rõ, giải thích: "Vị Tạ đại quan này có rất nhiều ruộng tốt, dê bò vô số, có thể nói là phú quý đầy trời! Tạ đại quan yêu làm việc thiện, thích nhất kết giao văn nhân nhã sĩ, công tử gia không cần lo lắng mà chỉ cần dự tiệc thôi. Tiểu nhân may mắn từng gặp Tạ đại quan nhân một lần, lão nhân gia hắn vô cùng hiền lành!"
Thấy Tề Nhan không nói, điếm tiểu nhị lại tiếp tục: "Nếu công tử không biết Tạ phủ ở đâu thì cũng không sao, chỉ cần đi về hướng thành Nam, tùy tiện hỏi một cửa hàng sẽ có người chỉ đường cho ngài."
Tề Nhan cảm tạ điếm tiểu nhị rồi rời khỏi tiệm may, lại ở chợ mua một chút gạo mới trở về tiểu viện.
Ngày rằm
Sáng sớm Tề Nhan đã ăn mặc chỉnh tề đi đến thành Nam, quả nhiên đúng như lời tiểu nhị nói, sau khi nghe ngóng nàng lập tức tìm được Tạ phủ.
Ngoài ý muốn chính là: Tạ phủ "phú quý đầy trời" vậy mà vô cùng yên tĩnh, xuyên qua rừng trúc thường thanh bốn mùa, cuối con đường được nhân công trải đá cuội chính là Tạ phủ.
Có bốn vị gia đinh đứng ở cửa, đã có học sinh đến trước Tề Nhan một bước.
Gia đinh ngày ấy đưa thiệp mời nhìn thấy Tề Nhan thì từ rất xa chạy tới, cung kính cúi gập người chào, cười nói: "Tề công tử tới rồi sao? Lão gia nhà ta nghe nói công tử ngài nhận thiệp thì vô cùng vui mừng. Mời ngài đi theo tiểu nhân đến đây."
Tề Nhan nhẹ giọng cảm tạ, thầm nghĩ: Tạ phủ ngay cả gia đinh đều lanh lợi biết lễ như thế, chủ nhân tất nhiên cũng không đơn giản.
Tới cửa, Tề Nhan giao ra thiệp mời rồi theo gia đinh đi vào nhà thuỷ tạ, bên trong đã dọn xong bàn, vài thanh niên học sinh đang nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy Tề Nhan thì bọn họ dồn dập đứng dậy hành lễ, từng người giới thiệu.
Tề Nhan chọn một chỗ ngồi xuống, an tĩnh nghe mấy người tán gẫu. Thông qua lời nói của bọn họ, Tề Nhan đã phát hiện manh mối: Mấy người này thế nhưng đều đứng ba vị trí đầu trong kỳ thi hương tại các châu phủ, trong đó có một vị chính là Giải Nguyên ở Sát Châu!
Theo thời gian trôi qua, hơn mười người khách đến tham gia yến hội đã tới đông đủ. Tề Nhan quan sát một chút: Những người này đều rất trẻ, hơn nữa từ quần áo cùng lời nói có thể nhìn ra gia cảnh bọn họ dường như cũng không giàu có.
Tiếng cười thoải mái vang lên, một vị nam tử độ ba mươi tuổi bước ra, người nọ tới trước giữa sân rồi chắp tay thi lễ: "Kẻ hèn Tạ An, tự Viễn Sơn, cảm tạ chư vị học hữu đến hàn xá."
Tạ An mặc một bộ trường sam mộc mạc màu xanh lá trúc, bên hông đeo một cái ngọc bội, nhìn qua càng giống một vị nho gia.
Ngay khi ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tạ An, Tề Nhan lại chú ý đến một vị nam tử trẻ tuổi đi cùng hắn.
Hẳn là từ