Chương 31: Ngầm lộ răng nanh cắn đứt cánh chim
"Nhị tỷ, gió nổi lên rồi. Ngươi vừa mới khỏi phong hàn, chúng ta nên quay về đi."
Nam Cung Xu Nữ lại nhìn dấu chân trên nền tuyết, ngàn vàng thì dễ có nhưng người am hiểu âm luật thì khó tìm: Không ngờ trong cung còn ẩn giấu một cao thủ như vậy.
Hai tỷ muội quay về đại điện, Nam Cung Xu Nữ hỏi: "Muội muội còn muốn học đàn không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lắc đầu, Nam Cung Xu Nữ lại hỏi: "Như thế nào? Không phải lúc nãy rất chăm chỉ sao?"
"Nhìn cầm nghệ của nhị tỷ, ta cảm thấy cả đời cũng không đuổi kịp."
"Đừng xem thường chính mình, Tĩnh Nữ tự có chỗ hơn người."
"Thật vậy chăng?"
Nam Cung Xu Nữ thấy ánh mắt muội muội vô cùng chờ mong thì dắt tay nàng đi vào nội điện, chân thành nói: "Tất nhiên là thật, muội muội cũng không cần phải để lộ ưu điểm của mình ra bên ngoài. Người hiểu tất sẽ coi ngươi như trân bảo, không hiểu cũng không cần cưỡng cầu."
Nam Cung Tĩnh Nữ cái hiểu cái không, Nam Cung Xu Nữ yếu ớt thở dài: "Có đôi khi, ta thật muốn rời khỏi thâm cung..."
"Sau Tết Âm Lịch, ta sẽ cầu phụ hoàng để tỷ tỷ ở lại phủ của ta mấy ngày, đến lúc đó chúng ta tìm cơ hội ra ngoài đi dạo giống như trước đây vậy đó."
Nam Cung Xu Nữ cười mà không nói.
Thật lâu sau, nàng nhẹ giọng nói: "Phải, còn giống như trước đây." Chỉ có bản thân nàng biết hàm nghĩa thật sự của câu "rời khỏi thâm cung".
Lần này bị dằn vặt, nàng hoàn toàn chán ghét cuộc sống trong hoàng cung. Trước kia, mẫu thân chính là chỗ dựa duy nhất của nàng, nhưng sau khi biết nàng giao "lụa trắng", mẫu thân không phân rõ trắng đen mà luôn trách cứ nàng "không khiết".
Tường thành cung cấm được người tứ phương vô cùng hâm mộ, nhưng Nam Cung Xu Nữ lại cảm thấy đây là gông xiềng trời sinh đã siết chặt bọn họ.
---
Vào bữa tối, Tề Nhan vừa lúc không khoẻ nên không có xuất hiện.
Nam Cung Tĩnh Nữ mệnh Xuân Đào đưa thức ăn cho Tề Nhan, tỷ muội hai người dùng xong cơm chiều thì Nam Cung Xu Nữ lập tức khuyên nhủ: "Đi xem muội phu đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đang có ý này, lập tức đi đến thiên điện.
"Tham kiến điện hạ."
"Đứng lên đi, Tề...phò mã có ở trong phòng không?"
"Dạ có, dạ có."
Nam Cung Tĩnh Nữ đi vào thiên điện, lập tức trông thấy Tề Nhan ngồi ở trước bàn. Tề Nhan vén ống tay áo bên phải lên, còn tay trái thì đang cầm một bình sứ đưa tới bên môi để tiện cho nàng rút nắp chai ra.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng đi đến: "Làm sao vậy? Bị thương sao?"
Tề Nhan rũ xuống cánh tay phải, hơi nghiêng người để chặn lại tầm mắt của Nam Cung Tĩnh Nữ.
"Thần không cẩn thận làm đổ bát canh, bị phỏng một chút."
"Đưa bản cung nhìn xem."
"Này..." Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, Tề Nhan lập tức rụt tay ra sau lưng.
Nam Cung Tĩnh Nữ hít vào một hơi khí lạnh: Làn da trên cánh tay ửng đỏ cả một mảng lớn, vết bỏng lan đến mu bàn tay, có vài chỗ còn phồng rộp.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghiêm mặt, ngồi vào bàn cầm lấy bình thuốc trong tay Tề Nhan: "Kiên nhẫn một chút."
"Ừm."
Thuốc mỡ màu xanh biếc chậm rãi thoa lên vết thương của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ dùng ngón tay nhẹ nhàng mở bình thuốc mỡ ra, đầu ngón tay truyền đến độ ấm nóng rực.
Tề Nhan không nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng run rẩy tỏ rõ nàng thống khổ.
"Làm sao để bị thương?"
"Là thần không cẩn thận..."
"Ngươi xem bản cung là tiểu hài tử ba tuổi sao? Bản thân không cẩn thận có thể làm phỏng cả cánh tay mình sao?"
"Điện hạ thứ tội, thần..."
"Nói thật."
"Là Xuân Đào tỷ tỷ làm đổ bát canh."
"Nàng đâu? Vì sao không thấy nàng bẩm báo, cũng chưa tuyên ngự y cho ngươi?"
Tề Nhan trầm mặc một lát: "Là thần bảo Xuân Đào tỷ tỷ về trước, hơn nữa bên ngoài đang có tuyết rơi, cũng không tiện làm phiền ngự y mãi."
Nam Cung Tĩnh Nữ nheo mắt: "Hiện giờ nàng đúng là càng ngày càng không xem ai ra gì!"
Tề Nhan chạm vào mu bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, xin nghe thần nói một lời."
"Ngươi muốn cầu tình cho nàng?"
"Vâng."
"Xuân Đào và Thu Cúc đi theo bản cung nhiều năm, ngày thường phạm một ít sai, lười biếng chậm trễ, nhưng bản cung cũng không truy cứu. Nhưng việc lớn như vậy cũng dám giấu giếm không báo? Hôm nay là làm ngươi bị thương, ngày sau tổn thương người khác thì bản cung cũng không giữ được nàng!"
"Điện hạ, nếu như truy cứu chuyện này thì thần cũng có trách nhiệm. Nếu không phải thần mạo muội đứng dậy thì Xuân Đào tỷ tỷ sẽ không làm đổ bát canh, hơn nữa Xuân Đào tỷ tỷ đã nhận lỗi với ta, còn đưa tới thuốc mỡ trị phỏng tốt nhất. Thần cả gan, xin điện hạ niệm tình Xuân Đào tỷ tỷ hầu hạ nhiều năm, lại vô ý chứ không phải cố tình, bỏ qua cho Xuân Đào tỷ tỷ lần này đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài một tiếng: "Bị phỏng nghiêm trọng như thế, vẫn nên tuyên ngự y đi."
"Từ khi vào cung, thần thường xuyên làm phiền ngự y, bên ngoài lại đang có tuyết rơi, vẫn là thôi đi, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi." Tề Nhan tất nhiên sẽ không làm lớn chuyện này, đúng là Xuân Đào không cẩn thận làm nàng bị phỏng, nhưng đó cũng chỉ có vài giọt bắn ra làm phỏng mu bàn tay mà thôi...
Đến khi Xuân Đào rời đi, Tề Nhan tâm sinh một kế, đơn giản bưng bát canh đổ lên tay mình. Nàng biết tối nay Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đến, vết thương này chỉ cho một mình Nam Cung Tĩnh Nữ xem là được. Xuân Đào và Thu Cúc vừa trung thành vừa khôn khéo, nhất định phải gạt bỏ.
"Đã dùng buổi tối chưa?"
"Chưa."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhíu mày: "Người tới."
"Vâng, điện hạ."
"Bảo tiểu trù phòng làm chút thức ăn bưng tới."
"Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ thấy Tề Nhan thả ống tay áo xuống thì nói: "Bị phỏng thì không nên che lại, ngươi cẩn thận một chút."
"Trong cung của điện hạ có nhiều cô nương gia hầu hạ, nếu như suốt ngày thần vén ống tay áo thì...có chút mất thể thống."
Nam Cung Tĩnh Nữ buồn cười: "Thật giống như lão phu tử."
"Là thủ lễ."
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút bất ngờ: Thì ra người này cũng không hoàn toàn nhẫn nhục, chịu đựng.
Nam Cung Tĩnh Nữ chống cằm nhìn Tề Nhan: "Ngươi còn có gì mà bản cung không biết không?"
"Ý của bản cung là, ngoại trừ thổi tiêu ra, ngươi còn biết làm gì nữa?"
Tề Nhan trầm ngâm một lát: "Quân tử lục nghệ [1], ngoại trừ không rành cưỡi ngựa bắn cung ra thì những thứ khác cũng coi như là hiểu biết một chút."
[1] Quân tử lục nghệ: hệ thống giáo dục dành cho nam giới quý tộc từ thời nhà Chu, theo đó các quý tộc được dạy để nắm rõ sáu bộ môn cơ bản là: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (điểu khiển xe ngựa) thư (thư pháp) và số (toán học).
"Vậy mà gọi là hiểu biết một chút? Nhị tỷ vô cùng tán thưởng tiếng tiêu của ngươi! Còn dặn dò ta phải tìm được ngươi đây!" Nói xong, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức có chút hối hận, nàng liếc nhìn Tề Nhan, dường như đang quan sát phản ứng của đối phương.
Nhưng thần sắc Tề Nhan không có chút gì dao động, bình tĩnh trả lời: "Cầm kỹ của Nhị điện hạ đã đến mức cảnh hóa, thần tự than thở không bằng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan: Ánh nến màu cam trong