Chuông cửa vang lên, Elsa sủa ầm ĩ. Chú cún này mặc dù chẳng lớn hơn bàn tay là bao nhưng trông nhà lại xông xáo dũng cảm vô cùng.
Lục Chân Nghi vừa mở cửa cho Tần Thẩm vào, vừa quát Elsa để nó không làm phiền hàng xóm.
Elsa lúc nhìn thấy Tần Thẩm đã lập tức im lặng, chỉ có cái đuôi như cục bông là lắc lư cực kỳ đáng yêu, đôi tai lộ ra dưới lớp lông dài xinh đẹp vô cùng. Lục Chân Nghi mỗi lần nhìn thấy đều nghĩ tới tinh linh.
“Elsa.” Tần Thẩm mỗi lần gặp nó đều cười vui mừng, giọng nói đầy vẻ cưng chiều.
Lục Chân Nghi còn không được như thế bao giờ.
Thật ra Lục Chân Nghi rất không hiểu, tại sao anh không thích Đồng Đồng lại thích Elsa, hơn nữa còn không chịu đổi Đồng Đồng cho cô nuôi.
Lục Chân Nghi đương nhiên cũng thích Elsa, nhưng cô càng thương Đồng Đồng không được chủ nhân yêu quý hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa Đồng Đồng cũng thích cô hơn chủ nhân của mình.
Lục Chân Nghi nhìn Tần Thẩm. Tần Thẩm mặc áo sơmi dài tay màu xám, quần đen, vai và eo bó càng tôn lên dáng người vai rộng eo nhỏ của anh, vóc người cao ráo rắn chắc, ngũ quan sâu và đôi mắt đen cực kỳ động lòng người. Anh hai mươi hai tuổi, đã từ thiếu niên xinh đẹp biến thành một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.
Nhưng anh luôn rất lạnh lùng, hơn nữa còn có thể dễ dàng nhận thấy đó không phải giả vờ. Nhưng sự lạnh lùng không hợp tuổi ấy lại dễ khiến phụ nữ động lòng.
Lục Chân Nghi cũng không phải không động lòng, nhưng thái độ của anh lại khiến cô chùn bước.
Tần Thẩm đứng yên tại chỗ nhìn Lục Chân Nghi, do dự một chút mới nói: “Gặp ác mộng nên sợ sao?”
Lục Chân Nghi lắc đầu, “Không phải sợ, nhưng giấc mơ ấy quá chân thực…” Vừa nói cô vừa đi về phía tủ lạnh, “Cậu uống gì?”
Tần Thẩm nhìn đăm đăm bóng lưng cô, nói: “Nước đá là được… Tối nay anh ở lại ngủ cùng em.”
Mặc dù là an ủi nhưng trong giọng nói cũng có chút gì đó rục rịch.
Bắt đầu từ sau lần chăm sóc Đồng Đồng, dục vọng của anh dường như đã không thể kìm nén được, nhất là mấy hôm trước, anh có vẻ cũng không định kìm nén nữa.
Lục Chân Nghi đang mở tủ lạnh dứt khoát đóng sầm lại, xoay người nhìn thẳng anh, đôi mắt tràn ngập tức giận, giọng điệu sắc bén, “Tần Thẩm, con mẹ nó cậu nói thế là có ý gì?”
Tần Thẩm rũ mắt nhìn lướt qua ngực cô, sau đó nói: “Ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn đi.”
Lục Chân Nghi cảm thấy mình sắp điên rồi.
“Cậu…” Cô chưa bao giờ cảm thấy nói lại khó khăn như vậy, “Nào có ai chưa yêu đương đã nói đến chuyện kết hôn…”
Tần Thẩm thấy mặt cô ửng đỏ ngay cả tai cũng đỏ, cuối cùng không chịu nổi, tiến tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên, khẽ nói: “… Đến bây giờ vẫn còn đỏ mặt…” Nói xong ôm eo cô, hôn lên môi cô.
Tần Thẩm nhìn bề ngoài cũng không quá cường tráng, nhưng Lục Chân Nghi đã sớm phát hiện anh khỏe vô cùng. Bị một tay anh ôm lấy eo không tài nào giãy thoát được.
Lục Chân Nghi vùng vẫy không hiệu quả, miệng lại bị hôn, lưỡi anh mạnh mẽ cố chấp xâm nhập, cô dùng sức đá đánh vài cái vẫn vô dụng… Cuối cùng đành phải thuận theo, dựa vào trong lòng anh, để cho anh hôn.
Tần Thẩm thở dốc càng ngày càng dồn dập.
Lục Chân Nghi cũng cảm nhận được cảm giác bụng bị thứ gì đó chọc vào trong truyền thuyết.
Rất lâu rốt cục cũng đẩy được anh ra.
Lục Chân Nghi thở hổn hển.
“Ngoan nào.” Tần Thẩm khẽ dỗ dành cô, nhưng