Giữa năm 2010, giá phòng đột nhiên tăng điên cuồng không ngừng. Từ tháng 4, sau khi ‘Chính sách mở rộng hạn mua’ có hiệu lực, Tần Thẩm bắt đầu bán bảy căn hộ ở làng Olympic và hai căn ở Bắc Kinh.
Giá cao kinh người.
Anh đều chọn bán vào lúc giá cao nhất, cuối cùng chia đều tầm bốn vạn một mét bán ra.
Lục Chân Nghi cảm thấy quả thật là điên rồi.
Những căn hộ này đều là cô và anh mua, giá căn hộ ở làng Olympic khi mua đều chưa tới năm mươi vạn một căn, ở Bắc Kinh cũng chưa tới trăm vạn, hiện giờ bán ra lại đều hơn ba trăm vạn.
Chín căn hộ, gần ba mươi triệu.
Mặc dù ba mơi triệu đối với nhà giàu không đáng là gì nhưng đối với người làm công ăn lương mà nói… Lục Chân Nghi tính thử. Thu nhập một tháng của cô là một vạn rưỡi, ba mươi triệu phải không ăn không uống kiếm trong 160-170 năm!
Mà Tần Thẩm lại chọn trả góp, mỗi căn hộ mới trả có một hai chục ngàn, tổng cộng chưa tới hai trăm vạn. Lời không biết bao nhiêu lần!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tối ăn mừng, Tần Thẩm mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Nói đi, em muốn cái gì nào?” Tần Thẩm mỉm cười nói, Lục Chân Nghi nhìn kiểu gì cũng thấy trong nụ cười này mang theo đắc ý.
Cô giận dỗi liếc anh, nhưng trong đôi mắt chứa đầy đắc ý của Tần Thẩm ánh mắt hờn dỗi ấy lại chẳng khác nào quyến rũ.
Quả nhiên tiền tuy không phải vạn năng nhưng trong thời hòa bình gần như là vạn năng. Trong lòng anh lặng lẽ nghĩ. Nhưng anh thực sự không ngại cô yêu tiền, dù sao đó cũng là thói thường của con người.
Anh liếc qua vòng phỉ thúy trên cổ tay Lục Chân Nghi, “Phỉ thúy tăng giá rồi?”
“Đúng vậy.” Lục Chân Nghi sờ lên vòng ngọc cao băng hoa xanh lam trên cổ tay. Vòng tay trong suốt xinh đẹp này cô mua sau khi trang hoàng lại nhà còn thừa hơn hai vạn. Cô rất thích ngọc trong, luôn ước mơ mua được ngọc cao băng, đặc biệt là ngọc cao băng xanh lục, nhưng vì không đủ khả năng, nên đành mua cao băng xanh lam. Vòng ngọc của cô tuy màu không sáng lắm, nhưng vân hoa như hiện trong nước, nhìn vẫn rất đẹp.
“Vòng tay này hiện giờ phải tám đến mười vạn.” Cô đưa tay ra cho Tần Thẩm nhìn, giọng điệu đắc ý.
Trong lòng Tần Thẩm chua xót. Khi đó Lục Chân Nghi cũng thích phỉ thúy, mặc dù chỉ là sở thích không chuyên, lượn qua mấy diễn đàn phỉ thúy, nhưng cô quả thật rất am hiểu về phỉ thúy. Cô vẫn luôn muốn có một chiếc vòng tay nhưng vì thuê nhà, nuôi xe, nuôi con… Rõ ràng thu nhập rất cao nhưng một cái vòng tay hai ba vạn cũng không nỡ mua.
[Chú thích: Trong số các loại ngọc phỉ thúy, cao nhất gọi là cao băng.]
Còn nữa, từ sau khi lấy anh, ngay cả thẩm mỹ viện cô cũng không dám đi.
Quần áo đều mua trên taobao, không bao giờ dám mua của hãng nổi tiếng nữa.
Trong tất cả bạn học, đồng nghiệp của cô, cô gần như là người thiếu thốn nhất.
Có đôi khi cô không chịu nổi cũng sẽ phàn nàn, nhưng kỳ thật cũng không nhiều lắm.
Là chính bản thân anh tự tạo áp lực cho mình, anh không chịu được sự thật mình là gánh nặng của cô. Anh không chỉ một lần nghĩ, chỉ cần cô không chọn anh, không nói gả nhà giàu, tùy tiện tìm người môn đương hộ đối cũng không đến nỗi này.
Sau khi lấy nhau, Lục Chân Nghi không cho anh đi hát nữa. Anh buộc mình tìm một công việc bình thường hai ba ngàn một tháng, Lục Chân Nghi cũng không hài lòng, luôn muốn lên kế hoạch cho anh một con đường tốt hơn. Nhưng trong xã hội cơ hội cho một người trẻ tuổi, bằng cấp không cao không nhiều. Sau khi cô mua nhà và xe, lập tức bị áp lực vay đè nặng, không có tiền vốn gây dựng sự nghiệp.
Kỳ tích có đôi khi chỉ xuất hiện trong là tiểu thuyết mà thôi.
Sau đó con trai họ ra đời, tình huống càng xấu hơn. Anh không cha không mẹ, còn cha mẹ cô lại không đồng ý chuyện của hai người, không những thế họ đều đã có gia đình riêng, thế nên không ai giúp chăm con. Mời bảo mẫu đã bằng một tháng tiền lương của anh, không những đắt mà còn không đáng tin.
Cô chỉ nghỉ sinh bốn tháng đã phải đi làm, anh từ chức ở nhà chăm con, nấu cơm cho cô.
Khi đó, hai người bọn họ đều gắt gỏng dễ giận, không ngừng cãi vã.
Tiếp theo, thằng bé đến tuổi đi nhà trẻ, cô tìm được nguồn hàng tốt cho Tần Thẩm mở shop trên taobao, thu nhập không tệ lắm. Anh tiết kiệm được mấy vạn quyết định mua cho cô chiếc vòng, nhưng mà vòng tay cô thích lúc ấy đã tăng từ hai ba vạn lên mười mấy hai mươi vạn rồi.
Lại sau đó… Trong một đêm, tất cả đều thay đổi.
“Mua cái tốt