Khi rời khỏi dãy phòng ở của nhà sư, tôi đã cảm nhận được có điều bất thường, người đi theo tôi là một hòa thượng lùn.
Tôi nhớ không lâu trước đó, hòa thượng lùn đó cũng đứng lên làm chứng rằng hòa thượng mặt thẹo đã ở trong phòng suốt đêm.Phải công nhận là họ chuẩn bị đầy đủ thật đấy.Tập thể hòa thượng cùng khăng khăng khẳng định, hùa theo hòa thượng mặt thẹo mà nói dối tôi.
Suýt nữa thì tôi đã bỏ cuộc, nhưng đến phút cuối cùng, họ đã để lộ sơ hở.Hòa thượng mặt thẹo từng nói với tôi rằng: “Hay là do lúc đó sắc trời tối quá, nên anh nhận nhầm người chăng?”Câu nói “sắc trời quá tối” này đã khiến tôi nghi ngờNếu quả thật anh ta chưa từng gặp tôi, thì sao có thể biết được tôi đã đến chùa Tĩnh An vào đêm khuya, gặp anh ta và Tĩnh Hư giả chứ?Tôi đổi quần áo với người đàn ông kia, kéo thấp vành mũ, bắt đầu đi theo.Hòa thượng lùn thấy người đàn ông kia lên xe là lập tức trở về đường cũ, chạy về phía sau núi.Tôi đi hết sức nhẹ nhàng, không dám bước lại quá gần.
Mười phút sau, hòa thượng lùn đi vào một căn phòng ở tầng trệt.
Bên trong, hòa thượng mặt thẹo đã chờ sẵn.“Sư thúc, người kia lái xe đi rồi!” Hòa thượng lùn nói vẻ kích động, khó nén nổi vẻ phấn khởi.“Thật sao?” Hòa thượng mặt thẹo hào hứng đứng dậy, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường: “Vốn nghĩ anh ta trông có vẻ thông minh, hóa ra cũng chỉ đến vậy mà thôi.”Hòa thượng lùn do dự liếc nhìn hòa thượng mặt thẹo, quan sát xung quanh rồi khẽ nói: “Sư thúc, anh ta thực sự tới điều tra tiền hương hỏa của chùa chúng ta sao?”“Đương nhiên, tôi tận mắt nhìn thấy, cậu còn không tin sao?” Hòa thượng mặt sẹo vỗ vai hòa thượng lùn một cái, tỏ vẻ hung hăng: “Nhớ lấy, chuyện tối qua và chuyện hôm nay, đừng bao giờ nói cho người khác biết.
Nếu không, tôi sẽ loan tin cậu tự tiện dùng tiền công đức và tiền hương hỏa của chùa ra ngoài!”Hòa thượng lùn thấy vậy thì không thể làm gì khác hơn là đồng ý, không dám nói nhảm thêm gì nữa.“Ừ, cậu mau đi đi, nếu những người khác hỏi thì nói là đến giúp tôi đốn củi!”Sau khi đuổi hòa thượng lùn đi, hòa thượng mặt thẹo cũng lập tức rời khỏi căn phòng đó, rồi đi tới sau núi.Tôi thấy sắc trời đã dần mờ tối, khẽ cắn răng, rồi cũng vội vàng đi theo.Tâm trạng của hòa thượng mặt thẹo khá tốt, vừa đi vừa lẩm bẩm hát.
Tôi luôn duy trì khoảng cách mười bước với anh ta nên cũng không bị phát hiện.Cứ vậy đi về phía trước một đoạn, khung cảnh xung quanh trở nên quen thuộc.
Tôi chợt nhớ lại, hình như tối qua, trước khi bước vào hồ sen, tôi cũng từng đi qua nơi này.Dưới dự chỉ dẫn của hòa thượng mặt thẹo, chẳng mấy chốc tôi đã trở lại bên hồ sen kia.
Tên kia bước nhanh, xông thẳng vào nhà trúc, vội vã như thể đang muốn gặp ai đó.Nhà trúc nằm giữa hồ sen, chỉ có hai con đường nối đến nhà trúc.
Lúc này, sắc trời vẫn còn sớm, nếu tôi tùy tiện vào cũng thì rất có thể sẽ bị hòa thượng mặt thẹo phát hiện.
Tôi do dự một hồi, cuối cùng cũng quyết định ở lại bên ngoài hồ senHòa thượng mặt thẹo tới gần nhà trúc, giơ tay lên gõ cửa.Đầu tiên là đập hai cái, dừng lại chốc lát, gõ nhẹ một cái, hai giây sau, lại đập thêm hai phát.
Trông anh ta như thể gián điệp thời chiến vậy.Vẻ cẩn thận của hòa thượng mặt thẹo khiến tôi nghĩ người trong phòng có thân phận khá đặc biệt.Là “Tĩnh Hư giả”, hay là ai khác? Trong chốc lát, tôi bỗng cảm thấy như mình đang tới gần sự thật.Cửa gỗ chậm rãi mở ra, một bóng người quen thuộc cũng xuất hiện trước mắt.Dù kẻ đó đã bịt mặt, đổi quần áo, nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng người này chính là áo blouse trắng trong viện điều dưỡng đêm đó!Tôi ngồi trong bụi cỏ, không kìm được cảm giác trái tim đập loạn nhịp.Quả nhiên, hòa thượng mặt thẹo thuộc cùng một nhóm với những kẻ kia, anh ta chính là người đeo mặt nạ hề.
Trông vóc người thì rất có khả năng, thế nhưng hòa thượng mặt thẹo không có hình xăm của giáo hội Quang Minh Đường trên cổ tay, nên tôi vẫn chưa thể khẳng định được.Xét tình hình trước mắt, nhóm giết người này có ít nhất ba người, áo blouse trắng, tên đeo mặt nạ hề và người phụ nữ ngồi phía sau xe.
Đương nhiên vụ án phân thây phải có nhiều người tham gia hơn, đây là điều không thể nghi ngờ.
Thế nhưng, tôi vẫn chưa thể hiểu được mỗi người đóng vai trò gì trong các vụ án.Lúc này, trước mắt tôi có hai lựa chọn: đầu tiên, một mình xông vào nhà trúc, chế ngự cả áo blouse trắng và hòa thượng mặt thẹo, nếu như mọi chuyện thuận lợi, thì vụ án phân thây có thể kết thúc luôn.
Dĩ nhiên, làm vậy thì sẽ có sự nguy hiểm nhất định, tôi không thể biết trong phòng trúc kia có bao nhiêu người, nếu hành động bốc đồng thì có thể đưa bản thân vào cảnh nguy hiểmLựa chọn thứ hai là liên lạc với Sở Mộng Hàn, để cô đưa cảnh sát tới vây bắt họ.
Thế nhưng, cảnh sát rất dễ bứt dây động rừng, hơn nữa địa hình núi lại phức tạp, có thể sẽ để họ trốn thoát lần nữa.Lúc này, bỗng có chuyện bất ngờ xảy ra.Áo blouse trắng bỗng tát hòa thượng mặt thẹo một cái thật mạnh, trông có vẻ hết sức tức giận, ngay sau đó thì kéo người vào trong căn phòng trúc.
Dường như giữa hai người có cãi vã, trong chốc lát, bóng người trong ngôi nhà trúc bỗng vồ lấy nhau, vô cùng hỗn loạn.Họ đánh nhau sao?Tình huống bất ngờ xảy ra khiến tôi không kịp phản ứng, với tôi mà nói thì đây là một cơ hội hiếm có.Do dự một hồi, tôi quyết định bấm số điện thoại của Sở Mộng Hàn, nhưng qua một lúc lâu mà vẫn không có người nghe máy.Chết tiệt, sao lại cứ chọn đúng lúc này cơ chứ.Nhớ đến cái chết thê thảm của Vương Hân, tôi thấy lòng mình hết sức khó chịu.
Nếu cứ tiếp tục để những kẻ điên này làm xằng làm bậy, thì sẽ có nhiều người dân vô tội trong thành phố gặp phải bi kịch.Không kịp chờ cô nữa.
Tôi lấy con dao găm dùng để phòng thân ra, cầm ngược nó lại, cúi người mò mẫm đi tới.Nhưng ngay khi đến gần nhà trúc, bỗng có mùi khét lan ra trong gió.Không biết từ lúc nào, bóng người và tiếng cãi vã đã hoàn toàn biến mất, xung quanh nhà trúc hết