Triệu Tố bị đám thiếu niên xấu xa kia dồn vào góc tường, cô ấy đang khóc như mưa.Mái tóc dài thẳng bị làm rối tung, cổ áo bị xé rách, bên má phải còn có dấu bàn tay năm ngón đỏ ửng.Một cô gái tóc xoăn tím, trang điểm đậm, đột nhiên xông tới giật tóc của Triệu Tố, xô đẩy cô ấy đến trước mặt một người con trai.“Anh Tám, chính là con nhóc này đánh em ở trường, còn lấy đồ của em nữa!”“Không có… Tôi không có làm…” Triệu Tố vẫn luôn chống cự, nhưng rốt cuộc vẫn bị cô gái tóc tím đánh, một người ở sau lưng xô cô ấy ngã xuống đất.Đúng lúc này, trong đám người có một người đàn ông mặc áo khoác da kẻ caro, tóc Mohican màu xanh lá tiến tới.Người đàn ông một tay cầm điếu thuốc lá, tay còn lại ôm lấy cô gái tóc tím, làm bộ dạng vô cùng khó coi: “Cô bé à, em… em thật sự điên rồi, ngay cả người phụ nữ của anh Tám đây… em cũng… cũng dám đánh!”Thoạt nhìn, người tóc Mohican màu xanh lá cây gọi là anh Tám kia, chính là lão đại của đám thanh niên xấu xa.
Người này có tật cà lăm, mỗi câu nói đều phải dừng lại thở vài lần.“Tôi không có… tôi không có đánh chị Nhã, là trước đó chị ấy giật đồ của tôi.” Triệu Tố quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông tóc Mohican màu xanh lá cây, cô ấy cúi đầu nói nhỏ.Cô gái tóc tím thấy vậy càng cười như điên, lấy một cái mặt dây chuyền từ trong túi áo ra, đung đưa trước mặt Triệu Tố: “Mày nói gì đó, là thứ này hả?”“Trả lại cho tôi, mau trả lại cho tôi, đây là đồ của tôi!”Vừa nhìn thấy cái mặt dây chuyền kia, Triệu Tố hoàn toàn mất đi lý trí, đột nhiên đứng dậy, tiến thẳng về phía cô gái tóc tím, hai người nhanh chóng xông vào giằng co.Đám thanh niên xấu xa ở xung quanh đều phản ứng rất nhanh, bọn họ xông vào giữ Triệu Tố lại.Cô bé ngốc nghếch Triệu Tố kia, cô ấy chỉ có một mình, lại xúc động mù quáng, chỉ càng tạo thêm cơ hội gây tội ác cho lũ khốn nạn này.Trận đấu vừa rồi khiến cho trên mặt cô gái tóc tím kia có ba vết cào đỏ ửng.
Cô ta bị chọc tức, hung hăng đá Triệu Tố ba cái, sau đó tỏ ra lả lơi với người đàn ông tóc Mohican, kêu “Anh Tám” đòi công bằng thay cô ta.“Được rồi… Tiểu Nhã, anh… anh biết phải làm như thế nào mà.” Anh Tám véo mông cô gái tóc tím, sau đó nhìn sang mấy cậu con trai.Trên gương mặt mấy cậu con trai kia đều lộ ra nụ cười khinh bỉ.Trong lòng tôi rất căng thẳng, đại khái cũng đoán được lũ khốn nạn này định làm gì.Anh Tám chậm rãi đi về phía Triệu Tố, ra vẻ tốt bụng đỡ cô ấy đứng dậy, bàn tay phải dính đầy dầu mỡ không ngừng xoa xoa nắn nắn vai Triệu Tố: “Cô nhóc này, quả thực… quả thực tôi cũng biết tính tình Tiểu Nhã không tốt, hai người tranh chấp tôi...tôi không trách hai người.
Nhưng đánh… đánh người là em không đúng… Vừa rồi em còn cào mặt của cô ấy, dù thế nào… em cũng phải xin lỗi Tiểu Nhã…”Triệu Tố vốn bị dọa vỡ mật, vừa rồi lại còn bị cô gái tóc tím đá vài cái, khi bình tĩnh lại, cô ấy đã không còn dám phản kháng nữa.Cô ấy cúi đầu, đi đến trước mặt cô gái tóc tím, vừa khe khẽ nức nở, vừa không ngừng xin lỗi.“Con nhóc này… Em cào mặt cô ấy, chỉ cần xin lỗi, không cần tỏ vẻ hối lỗi sao?” Anh Tám nhe răng cười, lại xô đẩy Triệu Tố ra giữa khoảng đất trống với ba người thanh niên khác: “Thế này đi, em cho chúng tôi một vạn tệ, chuyện ngày hôm nay, coi như chưa xảy ra.”“Một vạn ư?” Vẻ mặt của Triệu Tố khiếp sợ nhìn anh Tám, dựa vào tình hình hiện tại của cô ấy, làm sao có thể lo đủ một vạn tệ.“Không có tiền hả? Cũng không sao, dùng cách khác bồi thường là được, chúng tôi cũng không để bụng.” Mấy cậu con trai nhe răng cười, dùng tay lột quần áo của Triệu Tố.Triệu Tố hiểu chuyện gì sắp xảy ra, cô ấy vội vàng giữ lớp quần áo mỏng manh trên người, chống cự lại.Không ngờ cô ấy càng giãy dụa, mấy cậu con trai kia càng thích thú, càng ra tay thô bạo hơn, xé rách quần áo trên người cô ấy.“Giả bộ gì chứ, đây có phải lần đầu tiên đâu, đừng cho là bọn tao không biết, trước đây mày từng đi khách sạn với người đàn ông khác.”“Đúng vậy, ngày hôm đó tao đã thấy, một người đàn ông lớn tuổi lái xe đưa mày tới trường học! Tại sao lão già đó thì được, còn chúng tao thì không được?”“Anh Tám, có thể cho tôi “xử” trước không? Cô nhóc này rất đẹp, tôi đã theo đuổi cô ấy từ lâu.”Ở bên cạnh anh ta và Triệu Tố là cô gái mặc đồng phục cùng trường, chẳng những cô ta không ngăn cản, ngược lại còn lấy di động ra, thích thú định quay lại cảnh tượng trước mặt.Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự khó mà tin được trước mặt mình chỉ là những đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi.Có đôi khi, con người làm chuyện ác, còn kinh khủng hơn so với yêu ma quỷ quái.
Hung thủ của vụ án phanh thây, đám người trước mặt tôi, đều là như thế.“Dừng tay lại! Làm gì vậy?” Tôi hét lớn một tiếng, tiến lên phía trước.Tuy rằng đứa trẻ này tôi chỉ vừa mới biết vài ngày, nhưng tôi không thể chịu được cảnh Triệu Tố bị người ta bắt nạt, đây là hành vi khốn nạn, sẽ hủy hoại cả đời cô ấy.Mà quan trọng hơn là, ngay lúc này, tôi vừa thấy Sở Mộng Hàn lấy tay sờ vào khẩu súng lục ở thắt lưng theo bản năng.Khoảnh khắc kia, rốt cuộc cô không giữ được bình tĩnh.
Sự lương thiện của Sở Mộng Hàn không cho phép cô trơ mắt nhìn Triệu Tố bị đám người kia bắt nạt.Tiếng la của tôi cũng có tác dụng, đám thanh niên xấu xa này nhìn thấy có người tới đây, tạm thời dừng lại hành động đang làm.Nhưng mà bọn họ càng khinh bỉ với sự xuất hiện của tôi hơn.Sở Mộng Hàn đã tới gần, cô dùng giọng nói vô cùng lạnh lẽo nói: “Mấy người có biết mình đang làm chuyện gì không?”Người đàn ông tóc Mohican màu xanh lá cây gọi là anh Tám kia, đột nhiên tỏ thái độ vui vẻ, lộ ra hàm răng bọc vàng: “Này, cô bé ở đâu ra đấy, thật là kiêu ngạo, hay là cô bé ở lại chơi với nhóm tôi đi?”“Muốn chết hả!” Sở Mộng Hàn gầm nhẹ một tiếng, sát ý tỏa ra xung quanh.Cô vừa định tiến lên thì bị kéo lại.Tôi liếc mắt với cô rồi phì