Tiếng nổ qua đi, cả căn phòng mau chóng chìm trong bóng tối, máy điều hòa không khí, đèn điện, màn chiếu phim, tất cả các thiết bị điện đều ngừng hoạt động.
Cảnh tượng trước mắt gợi cho tôi nhớ tới cảnh đã từng xảy ra tại trung tâm pháp y.Bóng tối, xung quanh toàn bóng tối vô tận, dường như trong mọi ngóc ngách tối tăm đều ẩn chứa một con quái vật khủng khiếp đáng sợ, sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào để giết chóc.Tôi vô thức nắm lấy tay Triệu Tố bên cạnh, giữ cô ấy thật chặt bảo vệ bên mình.Mặc dù Triệu Tố đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, nhưng tôi có thể cảm nhận được cả người cô ấy đang run rẩy.Nói thẳng ra, tôi vẫn không hiểu nổi đối phương đã dùng cách gì để có thể nắm được mọi hành tung của tôi.
Từ khách sạn, nhà cũ của nhà họ Chu, đến chùa Tĩnh An, rồi đến cả viện điều dưỡng, dường như mỗi một lần tôi hành động đều lọt vào trong tầm mắt của bọn họ vậy.Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về mấy chuyện vừa trải qua trong mấy ngày vừa rồi.Dường như trong trí nhớ chỉ có ba ngày trước khi tôi trở về chùa Tĩnh An, mà không bị tên hòa thượng mặt thẹo và tên áo blouse trắng phát hiện.
Bọn chúng bỏ chạy khỏi ngôi nhà trúc vì sự xuất hiện bất ngờ của tôi, và tôi đã kịp phát hiện ra ý đồ nham hiểm của những kẻ đó trong mật thất của ngôi nhà trúc kia.Tại sao chỉ có hành động lần đó là không gây nên sự chú ý của tên hung thủ, chỉ trừ kế hoạch lần này ra, chẳng nhẽ những kế hoạch lần trước đều bị hung thủ nắm rõ trong lòng bàn tay sao?Lần trước, không lâu sau khi Vương Hân bị giết hại, sau khi cân nhắc mọi mặt, tôi quyết định không liên lạc với bất cứ ai, một mình đến chùa Tĩnh An điều tra.Chẳng lẽ, đó chính là lý do.Sau khi đã loại bỏ tất cả các phương án bất khả thi, điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.Nhưng vấn đề lại nằm ở bên cảnh sát!“Lộc cộc!" Bỗng nhiên bên ngoài căn phòng vang lên tiếng bước chân nặng nề, giống như có người mang giày da đi lại bên ngoài phòng.Trước đây lý do khi lựa chọn rạp chiếu phim tư nhân này chẳng qua cũng chỉ vì nơi này có vị trí hẻo lánh và ít khách tới xem.
Bây giờ đã gần nửa đêm, ai lại đi lại bên ngoài căn phòng này chứ?Gần như trái tim của tôi đang treo lơ lửng ở cổ họng, đầu tiên là an ủi Triệu Tố ở sau lưng không cần phải sợ, theo sát tôi, sau đó bí mật lấy ra một con dao găm, khẽ bước đến gần cửa phòng.Đẩy cửa phòng ra một khe hở nhỏ, qua ánh đèn khẩn cấp hai bên hành lang dài, tôi mơ hồ nhìn thấy một người trùm áo mưa đang kiểm tra thứ gì đó ngoài cửa căn phòng, dường như muốn xác nhận điều gì đó.Tiếng mở cửa làm ảnh hưởng đến đối phương, người kia chậm rãi xoay đầu lại, trong tay ông ta nắm một cái tua-vít.Tôi đối diện với bóng người, người kia kéo áo mưa thấp xuống, bởi do ánh sáng nên hồi lâu tôi vẫn không nhìn rõ mặt mũi của người kia.Nuốt nước bọt xuống, tôi nắm chặt con dao găm trong tay, lạnh lùng nói: "Ông là ai, ở đây làm gì?""Ông chủ bảo tôi tới đây sửa cầu chì, nơi này quá tối, tôi không tìm được công tắc nguồn điện." Bóng người lẩm bẩm một câu, giọng nói nghe vô cùng già nua."Lối đi đó ở phía cuối, ông cứ đi thẳng là được.""Được, cám ơn nhiều." Bóng người nói xong, bèn cầm hòm dụng cụ của mình lên, bước nhanh tới cuối hành lang, không hề có ý định dừng lại xem.Nắm chặt con dao găm trong tay nhìn theo bóng lưng người kia, sợ rằng người kia sẽ bất ngờ quay đầu lại và vung tua vít trên tay về phía tôi.
Vết thương trên vai trái của tôi còn hơi đau, nếu người kia thật sự muốn giết tôi, tôi hoàn toàn không chắc chắn một trăm phần trăm rằng mình có thể cản được.Cho đến khi bóng người đó biến mất hoàn toàn ở chỗ rẽ của hành lang, tôi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đóng chặt cửa trở vào phòng.Vấn đề trước mắt rất có thể mục tiêu tiếp theo của hung thủ là Triệu Tố.
Bọn họ đã biết vị trí cụ thể của tôi, có lẽ chỉ là không biết phải hành động thế nào thôi."Diệp Phàm, người bên ngoài là ai thế?"“Người sửa điện, có nguy cơ bị cháy cầu chì là do công tắc nguồn điện không ổn định.” Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, thúc giục Triệu Tố nhanh chóng rời khỏi nơi này.Tôi vốn muốn thiết kế một cái bẫy tóm gọn những tên hung thủ kia, không nghĩ tới rằng “khôn quá thành dại”, ngược lại đẩy bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như hiện giờ.Hiện tại rạp chiếu phim tư nhân này không còn an toàn nữa, phải mau chóng dẫn Triệu Tố rời khỏi đây, không biết bên đó của Sở Mộng Hàn thế nào rồi, trong thời gian ngắn như thế này tôi không dám dùng điện thoại di động để liên lạc với cô."Tại sao phải rời khỏi đây vậy?" Triệu Tố rụt rè nhìn tôi, dường như có chút không vừa lòng đối với quyết định vừa rồi của tôi: “Có phải là do người sửa điện lúc nãy đúng không? Ông ta cũng không giống người xấu đâu, Diệp Phàm, em biết anh và chị Sở đều rất quan tâm tới em.
Nhưng mấy người đừng có làm quá lên được không?”Ngước nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Tố, quả thật tôi không kiềm chế được tức giận với cô ấy: “Tổ tông của tôi ơi, thế giới này không đơn giản như những gì em thấy đâu, có ai ghi hẳn lên khuôn mặt mình hai chữ người xấu không?”"Nhưng nhìn ông bác kia không giống người xấu mà, bác ấy chỉ nói là tới sửa điện, anh xem không phải máy điều hòa không sử dụng được sao?”"Tôi chưa nói ông bác kia là người xấu, cũng có thể là người khác, khoan đã, em vừa gọi là “ông bác kia”?" Ba chữ này được thốt ra giống như một lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm vào tim tôi.
Hình ảnh trong trí nhớ giống như từng đợt thủy triều vậy, không ngừng đổ xô tới.Trong nhà cũ của nhà họ Chu, một người đàn ông nào đó chụp chung với Chu Lỵ Lỵ một bức ảnh, bị người ta cố ý dùng tàn thuốc lá châm cháy khuôn mặt; trong ngôi nhà trúc của chùa Tĩnh An, Giả Tĩnh Hư ngồi đối diện đánh cờ với tôi; trong phòng bệnh của viện điều dưỡng, tên áo blouse trắng nằm sõng soài trên mặt đất, ngọ nguậy định đứng dậy; ngõ hẻm ở đằng sau trường học; một cô gái tóc tím sợ hãi nói cho tôi biết rằng có một người đàn ông mặt thẹo và một ông già tóc hoa râm đã nhờ cô ta tìm cách đưa Triệu Tố ra khỏi trường.Lục đạo luân hồi, mọc cánh thành tiên, gần như đã điên cuồng dùng mọi cách để có thể trường sinh bất tử; hung thủ vô cùng căm hận cảnh sát, sau mỗi lần giết người đều cố tình phân thây xác chết như muốn khiêu khích cảnh sát; giống như vụ án chết người đầu tiên, nạn nhân là Chu Lỵ Lỵ đã trở thành ngòi nổ cho hàng loạt các vụ án phân thây tiếp theo.Tất cả các vụ án khi bắt đầu đều giống như những mảnh ghép trống rỗng, những trí nhớ vụn vặt kia chẳng khác nào những mảnh ghép vụn vỡ được sắp xếp lộn xộn trong đầu cả.
Khi xếp các mảnh ghép đó lại theo trình tự hợp lý, từng mảnh ghép sự thật, chân tướng cũng dần lộ diện trồi lên khỏi mặt nước.Không nghĩ rằng người chủ mưu vụ án phân thấy lại là gã ta, thật sự là gã ta.
Tôi thật sự không hiểu tại sao ông lão Chu kia lại bênh gã ta chằm chặp như vậy.
Còn nữa, tại sao tên hòa thượng mặt thẹo kia lại phải tuân lệnh gã ta thế chứ.Nhưng nếu như anh ta là hung thủ, vậy thì Sở Mộng Hàn có nguy cơ trở thành mục tiêu tiếp theo cao hơn so với Triệu Tố.
Dù sao, tên điên đó đã đổ hết mọi tội lỗi lên cảnh sát bởi những bất hạnh của bản thân mình.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, dường như mọi hành tung của những kẻ đó chỉ xoay quanh Triệu Tố.Chẳng lẽ là một trong số những mảnh ghép kia không đúng vị trí sao?Theo trung tâm khởi chạy máy điều hòa không khí, bỗng xung quanh chợt lóe sáng đèn vài lần, lần lượt sáng hết lên, màn hình chiếu phim vốn đang đen kịt cũng bắt đầu chớp chớp hình ảnh.Mọi thứ trong căn phòng đều lần lượt hoạt động lại bình thường, ngoài trừ Triệu Tố ở bên cạnh tôi lúc này.
Trông hình như cô ấy có gì đó không đúng lắm.Khuôn mặt cô ấy trở nên đỏ bừng, không ngừng vươn tay dụi mắt và mũi, đến cả hô hấp cũng dần trở nên rất khó khăn."Em sao thế Triệu Tố?""Diệp Phàm, em cảm thấy hơi khó chịu.""Khó chịu? Sao lại khó chịu?"Tôi ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng trong không khí, mùi hương đang dần dần tỏa ra là từ trong đường ống của trung tâm điều hòa không khí, có người nào đó đặt phấn hoa trước lỗ thông hơi của trung tâm điều hòa không khí!Hắt hơi, mí mắt sưng lên, khó thở, và bắt đầu ho khan.
Những triệu chứng mà Triệu Tố đang có lúc này là triệu chứng điển hình nhất