Qua lời kể của Sở Tuyết Thiến, tôi được biết chi tiết về ba vụ án mạng xảy ra trước đó.
Xét tình hình tổng thể của vụ án thì hoàn toàn khác so với những gì mà lão La đã nói từ trước.Ba người cung cấp thông tin đã chết có mật danh lần lượt là Kim Sơn, lão Lang và Râu Mép.Kim Sơn bị treo cổ chết, lão Lang bị nhốt trong phòng đốt than và chết vì ngộ độc khí carbon monoxide.
Còn Râu Mép là người chết thảm nhất, anh ta bị cắt gân cả hai tay, sau đó bị thả vào bồn tắm chứa đầy nước, tác động của dòng nước khiến máu chảy ra ngoài nhanh hơn, cuối cùng Râu Mép chết vì mất máu quá nhiều.Ba người họ đều bị giết hại trong mật thất, mặc đồ màu đỏ, trên trán có những vết trông giống như bị kim châm và trên ngực được vẽ một hình vẽ trông giống phù triện của Đạo giáo.Theo tôi thấy, quá trùng hợp khi những đặc điểm này đều xuất hiện cùng lúc trên cơ thể ba người không liên quan gì đến nhau, hơn nữa ba người này đều không có lý do gì để tự sát cả.Thế nhưng Sở Tuyết Thiến lại nói với tôi bằng giọng khẳng định rằng xét theo góc độ chuyên môn của cô ta thì nguyên nhân tử vong của ba người này chỉ có thể là tự sát."Thứ nhất, không gian xung quanh đều được đóng kín, trong phòng không có dấu hiệu ẩu đả, đánh nhau.
Thứ hai, ngoài vết thương trí mạng dẫn đến cái chết thì trên cơ thể của ba nạn nhân hoàn toàn không còn bất cứ vết thương nào khác." Sở Tuyết Thiến nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc nhưng trong đáy mắt đều tràn ngập sự hoảng sợ."Thế nên tôi mới nói vụ án này quá kỳ lạ, gần như chưa từng nghe qua.
Nếu hung thủ giết người thực sự có khả năng khiến nạn nhân tự tìm cái chết mà không cần động tay vào người họ thì hung thủ thực sự là một người quá kinh khủng! Diệp Phàm, anh đã từng đọc qua cuốn manga đó chưa? Thực sự rất giống cuốn Sổ Tay Báo Tử trong tay Dạ Thần Nguyệt."Sổ Tay Báo Tử ư? Thực ra tôi chưa từng nghe qua bộ manga nào giống vậy.
Hình như cốt truyện xoay quanh việc cậu học sinh Trung học tên là Dạ Thần Nguyệt vô tình nhặt được một cuốn Sổ Tay Báo Tử của thần chết.Chỉ cần viết bừa tên của một người và cách thức tử vong lên cuốn sổ tay ấy thì dù người đó là ai, thần chết cũng có thể khiến người đó mất mạng trong một khoảng thời gian nhất định.
Hơn nữa người ngoài nhìn vào sẽ thấy cái chết của người đó giống một vụ tai nạn hoặc là tự sát.
Thực sự quá kỳ lạ!Đột nhiên tôi nhớ đến đạo thuật Mao Sơn mà lão La đã từng đề cập với tôi.
Nhưng dù là đạo thuật Mao Sơn hay Sổ Tay Báo Tử mà Sở Tuyết Thiến vừa nhắc tới thì cả hai đều có một điểm chung: đều là một loại sức mạnh siêu nhiên không thể giải thích được.Là một bác sĩ pháp y nên chắc quan điểm về vụ án của Sở Tuyết Thiến cũng là quan điểm chung của hầu hết cảnh sát trong đồn.
Xem ra đại đa số mọi người đều quy ba vụ án này cho quỷ thần.Nhưng tôi là một người theo chủ nghĩa vô thần nên tôi không quan tâm đến những lời tuyên bố có nội dung kiểu vậy cho lắm.Qua miệng của lão La, tôi biết được mục tiêu của hung thủ là bảy người đưa tin của Tào Vinh, hay nói cách khác thì tôi cũng là một trong những mục tiêu của kẻ đó.
Tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của ba người đó có thể giúp tôi tiếp tục sống sót.Thấy con Santana đã lái vào khu vực thành phố, tôi vội vàng vỗ vai Sở Tuyết Thiên rồi hỏi cô ta xem cô ta có thể dẫn tôi đến hiện trường vụ án của ba người kia trước khi đến gặp Tào Vinh hay không.Nghe tôi hỏi vậy thì sắc mặt cô ta trắng bệch lại rồi liếc tôi một cái, vẻ mặt thì chẳng tình nguyện chút nào: "Anh muốn làm gì?""Cô cứ kệ tôi đi, tôi chỉ muốn đến xem một chút vì tò mò thôi mà.
Cái gì mà mật thất rồi thì Sổ Tay Báo Tử, tôi chỉ muốn đến hiện trường vụ án nhìn qua một lần xem rốt cuộc có mơ hồ và thần bí như cô nói hay không thôi."Ai ngờ cô ta không hề nghĩ ngợi mà đã trả lời ngay bằng giọng quả quyết: "Không được! Tôi từ chối!""Tại sao?""Chẳng tại sao cả, bà đây không muốn đi."Tôi nhìn chằm chằm vào Sở Tuyết Kha, quan sát sự thay đổi trong nét mặt của cô ta.Mấy giây sau, đột nhiên tôi hiểu ra lý do Sở Tuyết Kha từ chối nên hạ thấp giọng mà hỏi: "Chị Sở của tôi ơi, không phải là cô sợ đấy chứ?""Nực cười! Sợ ư? Tôi là bác sĩ pháp y đấy, sao có thể sợ quỷ được hả?"Cái cô nhóc Sở Tuyết Thiến này đúng là đơn thuần quá đi, tôi còn chưa nói cô ta sợ cái gì mà cô ta đã khai ra trước rồi."Tôi biết cô không sợ quỷ vì cô là bác sĩ pháp y mà.
Nhưng tôi chỉ là một người bình thường thôi, tôi sợ quỷ sợ thần lắm đấy.
Không thì cô rủ lòng thương xót mà dẫn tôi tới đó xem qua hiện trường vụ án tàn bạo trong truyền thuyết đi.
Tôi thực sự không dám đi một mình mà.""Hừ, vậy thì khác gì nhau đâu!" Sở Tuyết Thiến nhìn tôi bằng vẻ mặt đắc ý: "Nhưng hiện trường của ba vụ án đó cách nhau khá xa, hơn nữa Tào Vinh lại còn giục tôi đưa anh đến gặp anh ấy càng nhanh càng tốt.
Thế nên tối nay tôi chỉ có thể dẫn anh đến hiện trường của một trong ba vụ được thôi.
Anh tự chọn lấy một cái đi."Sở Tuyết Thiến nói cũng có lý, nếu quá trình bị giết hại của ba người đó có quá nhiều điểm chung thì tôi chỉ cần đến xem một hiện trường là đủ rồi."Tôi nhớ Râu Mép vì bị cắt cổ tay nên chết đúng không? Vậy thì đến hiện trường vụ án của anh ta đi."Theo lẽ thường, nếu một người muốn cắt cổ tay tự sát thì cùng lắm cũng chỉ cắt được một bên mà thôi.
Nhưng Râu Mép lại có thể cắt gân ở cả hai bên tay thì đúng là bất thường.
Trừ khi anh ta đã quyết tâm tự sát."Râu Mép chết trong một căn hộ biệt lập, tôi nhớ chỗ đó ở cách đây không xa, chúng ta qua đó luôn nhé." Nói xong, đột nhiên Sở Tuyết Thiến xụ mặt xuống: "Nhưng sau khi đến hiện trường vụ án, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo lời tôi vì tôi luôn cảm thấy có điều gì không đúng lắm ở đó."Sau khi băng qua mấy khu phố, Santana dừng trước căn hộ biệt lập mà Sở Tuyết Thiến vừa nhắc đến.
Bây giờ đã là ba giờ đêm, những con hẻm xung quanh vắng tanh.
Một căn hộ duy nhất dựng bằng bê tông cốt thép đứng sừng sững trong bóng tối, lộ ra cảm giác u uất khó tả."Tầng mười sáu, phòng 161.""Ồ, không ngờ là cô lại nhớ rõ như vậy đấy."Sở Tuyết Thiến liếc mắt nhìn tôi rồi cười khổ, trông có vẻ khá bất lực: "Tôi cũng hết cách rồi, vì cắt cổ tay mà chết nên hiện trường vụ án đã ảnh hưởng đến thị giác quá lớn.
Ngay cả tôi cũng chưa từng thấy qua hiện trường vụ án nào kinh khủng và tàn bạo như vậy."Hai người họ bước vào thang máy và nhấn chọn tầng mười sáu.
Sau một chuỗi âm thanh chuyển động cơ học chói tai thì cuối cùng thang máy cũng bắt đầu vận hành.Khu chung cư này ít nhất cũng có lịch sử hơn vài chục năm, một số cơ sở hạ tầng xung quanh đã vô cùng cũ kỹ.Nghe tiếng máy móc chói tai phát ra xung quanh, tôi lo lắng không biết thang máy có rơi xuống một cách đột ngột hay không.
Nhưng cũng may