Trang Nghiêu nhìn cậu, nói: “Anh hiểu chúng ta có chung mục đích thì tốt rồi, một khi vẫn còn mục đích này, chúng ta sẽ vĩnh viễn đứng ở một bên, cho nên, hãy chia sẻ kiến thức trong ngọc cổ với tôi, tôi sẽ biến chúng ta thành đội ngũ mạnh nhất.”
Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng thì họ lại chuẩn bị xuất phát, bởi vì dự tính trong ngày hôm nay là có thể đến Lạc Dương nên tâm trạng của ai nấy cũng không quá thoải mái, dù sao thì thứ mà họ sắp phải đối mặt là rất nhiều dị nhân đã dùng ngọc Con Rối cường hóa trường kỳ, hơn nữa từ nửa năm trước, khi họ còn đang ở Quý dương v*t vã cướp đoạt máy phát điện với một đám thằn lằn thì tổ chức kia đã phát triển thành quy mô đơn giản. Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, bất luận là trình độ tiến hóa hay là góc độ hiểu rõ tin tức tận thế, tổ chức kia đều mạnh hơn họ.
Đương nhiên, họ cũng có ưu thế cực lớn là họ có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và dị nhân tiến hóa não bộ, quan trọng hơn, họ còn có người có thể phát huy tác dụng của ngọc Con Rối đến mức lớn nhất là Tùng Hạ.
Bởi vậy, đây sẽ là một cuộc ác chiến.
Theo sự tiến gần đến Lạc Dương, Tùng Hạ càng ngày càng đau đầu nhức óc về chuyện mũi tên của Đường Nhạn Khâu. Những mũi tên này rõ ràng không đạt tiêu chuẩn chất lượng khiến Đường Nhạn Khâu hết sức phiền muộn, thần tiễn thuật mà không có tên cũng giống như một tay thiện xạ lại không có đạn.
Trong mấy ngày qua cậu vẫn đang nghiên cứu phương pháp cụ thể hóa vũ khí, cũng phiên dịch thông tin trong ngọc cổ, nhưng giống như lần đầu tiên chế tạo ngọc phù có thể tích trữ, cậu đã thất bại hơn hai mươi lần.
Trang Nghiêu phát hiện cậu có vẻ khác thường, bèn hỏi cậu đang làm gì.
Tùng Hạ mệt mỏi nói: “Tôi đang thử dùng năng lượng vô thuộc tính chế tạo mũi tên thích hợp cho Tiểu Đường, số tên Tôn Á cho chúng ta đã có hình dáng, nhưng phân bố trọng lượng không đồng đều, Tiểu Đường nói tên ấy mà bắn thì sẽ bị bay lệch. Trong ngọc cổ có nhắc tới chuyện dùng năng lượng vô thuộc tính để cụ thể hóa vũ khí, chỉ cần có môi giới. Bây giờ chúng ta không chỉ có môi giới, thậm chí ngay cả hình dạng cũng đã có, cho nên tôi muốn thử xem sao, không ngờ nó lại khó như vậy.”
Trang Nghiêu cảm thấy vô cùng hứng thú: “Năng lượng vô thuộc tính lại còn có thể cụ thể hóa vật chất? Anh mau nói cho tôi biết phương pháp để cụ thể hóa đi.”
“Tưởng tượng ngoại hình và đặc trưng của vũ khí trong đầu, càng chi tiết càng tốt, nguyên lý cơ học càng toàn diện càng tốt, nếu có thể hiểu thấu môi giới vật lý và đặc tính hóa học thì thứ làm ra sẽ hữu hiệu gấp bội. Sau đó, tác dụng năng lượng vô thuộc tính lên môi giới, khống chế dao động năng lượng, thay đổi kết cấu phân tử, rèn ngoại hình. Đồng thời, nếu tôi có khả năng ấy thì còn có thể phụ gia thêm thuộc tính vào cho vũ khí, nhưng bây giờ dù chỉ mới rèn ngoại hình thôi nhưng tôi đã luôn thất bại.”
Trang Nghiêu cảm thán: “Thần vật, đúng là thần vật.”
Tùng Hạ cũng thở dài: “Ngọc cổ đúng là thần vật, đáng tiếc rơi vào tay tôi thật là có chút lãng phí, tôi vốn cho rằng đầu óc mình cũng không tính là ngu ngốc, nhưng dùng nó để lý giải tri thức mênh mông trong ngọc cổ thì thật sự là không đủ dùng.”
Trang Nghiêu lấy giấy bút: “Đưa cho tôi vài mũi tên.”
Tùng Hạ lấy mấy mũi tên ra: “Mũi tên đều đã lắp hết, cậu nhìn mấy cái này xem, số tên này lớn nhỏ bất đồng, hai bên không đối xứng, những mũi tên như vậy chỉ có thể đảm bảo không bị bắn lệch trong vòng mười mét, bắn xa thì căn bản không được.”
Trang Nghiêu gọi Đường Nhạn Khâu đến, vừa thảo luận với hắn vừa vẽ bản đồ phân bố cơ học của mũi tên lên giấy, đồng thời dựa theo yêu cầu của Đường Nhạn Khâu đối với mũi tên, không ngừng sửa chữa. Hơn hai tiếng sau, nó căn cứ vào chiều cao, cân nặng, cánh tay giang, độ dài của cung, trọng lượng dây cung và các nhân tố khác của Đường Nhạn Khâu, kết hợp với nguyên lý cơ học vẽ ra bản đồ thiết kế thích hợp với mũi tên của Đường Nhạn Khâu nhất, chi tiết tỉ mỉ đến mỗi một cm độ dày và góc độ của các nhánh tên hình tam giác, ngay cả người từ nhỏ tiếp xúc với tên đồng thời là một người thợ lành nghề trong việc chế tạo tên như Đường Nhạn Khâu cũng phải có chút kinh ngạc.
Tùng Hạ nhận lấy bản vẽ, ngay cả người thường như cậu cũng đều thấy rất rõ ràng, cậu bội phục: “Quá chi tiết, lúc đó ở Tây An nếu đưa cho họ bức vẽ này thì tốt rồi.”
Trang Nghiêu nói: “Cho họ cái này cũng vô ích, họ không làm được. Những thứ như mũi tên nếu được sản xuất bằng dây chuyền sản xuất mới tốt nhất, sản xuất thủ công không phải không được, chỉ là sản lượng hơi thấp, không thỏa mãn được nhu cầu của cung tiễn thủ. Hơn nữa, khi ở Tây An căn bản chúng ta cũng không gặp được dây chuyền, cho họ bản vẽ này cũng không dùng được, nếu không cũng sẽ không có nhiều tàn phẩm thứ phẩm như vậy. Đáng tiếc bây giờ ở đâu cũng rất khó có điều kiện để sản xuất bằng dây chuyền như thế, mong anh có thể sáng tạo cho chúng ta điều kiện như vậy.”
Tùng Hạ nói: “Bản vẽ này khiến đầu óc của tôi sáng suốt ra nhiều, lúc trước tôi dựa theo trí tưởng tượng của mình để cụ thể hóa mũi tên, luôn xuất hiện sai lầm.”
“Anh thử lại xem.”
Tùng Hạ nghiên cứu bản vẽ một cách nghiêm túc hơn mười phút, cuối cùng nhớ rõ rành rành mỗi một kết cấu và phân bố cơ học, sau đó cầm lấy một mũi tên, xây dựng một hình ảnh đa chiều hoàn chỉnh của mũi tên trong đầu, cho thêm tất cả những chi tiết trong tờ giấy kia vào, sau đó bắt đầu đưa năng lượng vào trong mũi tên.
Mũi tên tỏa ra ánh sáng màu trắng rất nhạt, đồng thời thay đổi kết cấu phân tử bằng tốc độ dùng mắt thường khó thấy, chậm rãi điều chỉnh hình dạng dựa theo hình ảnh đa chiều trong đầu Tùng Hạ. Tùng Hạ không dám qua loa, không chút keo kiệt mà liên tục vận chuyển năng lượng vào trong mũi tên, cậu có thể “nhìn thấy” mũi tên đang biến hóa, chỉ cần có thể thành công một lần là cậu có thể thành công vô số lần, cho nên đây là lúc mấu chốt nhất!
Trải qua trọn vẹn năm sáu phút, Tùng Hạ mới mở mắt, đầu đầy mồ hôi: “Hình như… thành công rồi! Tiểu Đường, cậu mau xem!”
Đường Nhạn Khâu vội cầm lấy cung, giương cung bắn ra một mũi tên, mũi tên kia vững vàng bắn trúng một khoảng vỏ cây đậm màu lớn chừng ngón tay trên thân cây, Đường Nhạn Khâu hưng phấn: “Tuyệt quá!”
Tùng Hạ vỗ tay một cái, kích động đến nỗi xém chút nữa lăn xuống khỏi người A Bố: “Quá tuyệt vời! Cuối cùng đã thành công! Mau, đưa cho tôi những mũi tên bị hỏng, nhân lúc chúng ta vẫn chưa đến Lạc Dương, cụ thể hóa hết những mũi tên này! Trang Nghiêu, Trang Nghiêu, cậu thật lợi hại, bản vẽ kia của cậu khiến tư duy của tôi sáng tỏ, nếu không có cậu, tôi nhất định không thể có chuyện một lần đã thành công!” Tùng Hạ nắm lấy bả vai gầy nhỏ của Trang Nghiêu, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn. Đây là lần đầu tiên cậu thành công trong việc dùng năng lượng vô thuộc tính thay đổi ngoại hình vật thể, sự nắm vững kiến thức trong ngọc cổ của cậu lại bước lên một bậc thang mới!
Trang Nghiêu khe khẽ hừ một tiếng: “Vậy anh tự mình làm trước để làm gì?”
Tùng Hạ ngẩn người.
Trang Nghiêu hất tay cậu ra: “Rõ ràng biết đầu óc mình không đủ dùng, vậy mà vẫn thà